Trước kia Văn Tùng phong độ ngời ngời, một chàng trai sắc được lòng phái nữ, chỉ sau vài năm lại biến thành kẻ điên điên khùng khùng thế này sao?
Tình yêu có thể khiến một người bình thường trở nên tốt hơn, tràn đầy năng lượng tích cực, hoặc cũng có thể hủy hoại họ bằng sự tiêu cực.
Văn Tùng thở hỗn hển, đưa tay chậm rãi sờ vào má của Tường Vy, hắn vuốt ve khuôn mặt cô, rồi lại sờ đến đôi môi cô, thì hơi dừng lại, khoảnh khắc này cô chỉ muốn lấy bàn tay dơ bẩn của hắn ra khỏi người, nhưng cô không dám manh động chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
- Nếu em nghe lời, anh sẽ không làm hại em được không ?
Văn Tùng mếu máo nói với cô, thần trí của hắn hiện tại bất ổn, thấy cô im lặng chẳng thèm đáp lời Văn Tùng gằn giọng quát lên :
- Có nghe không ? Có nghe lời anh không ?
Tường Vy giật nảy, vội vàng gật đầu.
Bởi vì uống nhiều rượu nên Văn Tùng thấy đau đầu, hắn đã nhiều ngày chưa ngủ được một giấc yên ổn rồi.
Những năm qua tuy hắn đã chơi đùa với rất nhiều cô gái, mỗi đêm trong vô thức hình ảnh Tường Vy lạnh lùng nói lời chia tay cứ liên tục xuất hiện, lặp đi lặp lại, chẳng khác gì đang đầy đọa hắn.
Hắn sai, đúng vậy, hắn sai rồi, hắn biết mình có tình nhân như vậy rất tồi tệ, nhưng chẳng phải hắn đã xin lỗi người ư? Tại sao cô vẫn không tha thứ cho hắn ?
Tường Vy ngồi một chỗ trên giường không dám nhúc nhích, bởi ánh mắt hung ác của hắn vẫn dừng trên người cô.
Tường Vy vẫn đang miên man suy nghĩ " Làm sao cho đúng bây giờ ? Có nên đánh một người thần trí đang không ổn định kia không ? ".
Hắn tức giận quát kéo cô về hiện tại :
- Em thật sự muốn rời bỏ anh đến thế ư ?
Hắn vung tay nắm lấy áo Tường Vy, dùng lực rất mạnh một phát đã kéo rách áo cô.
Hắn đã để cô nằm dưới thân hắn, lúc này sức chịu đựng của cô đã đến cực hạn cô cầm lấy bình trà đang để trên bàn đập mạnh vào đầu hắn, một dòng máu tươi từ đầu hắn đã bắn vào mặt cô.
Tường Vy nhân lúc hắn ôm vết thương liền vung tay đấm liên tục vào mặt hắn, chân co lên dùng hết sức thúc gối thật mạnh vào hạ bộ của hắn.
Tiếng la thất thanh cất lên :
- A, khốn khiếp ! Tường Vy , mày ....
Tường Vy không kịp nghĩ ngợi gì, mắt thấy Văn Tùng ngã sang bên cạnh cô nhanh nhẹn bật dậy đè hắn xuống thân mình, tay liên tục đấm vào mặt hắn, rút ra một sợi dây thừng để dưới gầm bàn trói chặt tay chân Văn Tùng xong cô mới đứng dậy cách xa mấy mét, thở hỗn hển, tay lau máu ở khóe miệng, rồi nói :
- Lúc nãy anh tưởng tôi chảy nước mắt là vì tôi sợ anh sao? Đúng là tôi khóc vì sợ, tôi sợ nếu tôi không kìm chế được bản thân sẽ đánh anh chết mất.
Anh chuẩn bị tinh thần vào tù đi.
Cô ung dung bước thẳng về phía cửa.
Cửa bật mạnh ra, Tường Vy nhanh nhẹn né được, suýt chút nữa thì bị Minh Huy đạp trúng, anh giật mình khi thấy mắt cô sưng đỏ, miệng bị sưng có dính máu, áo bị bung hết nút, tay cô đang run rẩy che đậy, cô chạy đến ôm chầm lấy anh.
Minh Huy đã cởi áo khoác mặc vào cho cô, anh còn chưa kịp mở miệng hỏi lý do, thì phía sau có tiếng quát to của một người đàn ông
- Con điếm ! Mày đứng lại cho tao !
Minh Huy tức giận xông thẳng vào trong nhà anh thấy hắn còn đang bị trói, miệng không ngừng la hét, anh sút cho hắn một đá lăn tròn vài vòng, trúng vào một chiếc vali của Tường Vy ngã xuống, văng qua một bên tạo ra một âm thanh cực lớn, trấn động mấy nhà ở tầng dưới đều nghe thấy.
Tường Vy đứng phía sau lưng Minh Huy cất giọng giải thích :
- Chồng ! Hắn định làm chuyện đồi bại với em
Nghe câu này Minh Huy càng điên tiết đá liên tục đến khi thân hình hắn đều đầy vết thương, rồi anh quay lại ôm cô, an ủi :
- Đừng sợ có anh đây.
Tường Vy ôm anh thật chặt, mặt đầy nước mắt, nhỏ nhẹ nói :
- Em chỉ sợ anh đánh chết anh ta, một chút nữa sẽ không có người giao cho cảnh sát thôi, nãy giờ anh đá anh ấy anh có đau chân không ?
Minh Huy nhìn cô bằng vẻ mặt đầy khó hiểu, nhưng anh cũng rất nhanh phối hợp cùng cô Tường Vy.
- Đá một lúc cũng hơi đau nha vợ, tí nữa về nhớ bóp chân cho anh, nha cục cưng.
- Dạ anh xã yêu.
Hai vợ chồng Minh Huy đang chăm chú rắc đường, rãi mật cho nhau bỏ một người đàn ông đang bị trói, nằm chơi vơi nơi góc phòng, quần áo thì te tua, thân hình bầm dập không chỗ nào mà không có vết thương.
Văn Tùng đưa cặp mắt đầy hận thù nhìn cặp vợ chồng " đáng yêu " kia.
Bên ngoài vì tiếng ồn ào nên mọi người xung quanh mở cửa ra xem hóng hớt, lúc này có một vài người hàng xóm tầng dưới đang bực bội, hằn học xong vào nhà để xử lý người gây ồn ào, gây mất trật tự.
Khi vào đến trong nhà ai cũng hãi hùng người nằm dưới đất bê bết máu, nhà cửa tan hoang, đồ đạc nằm ngổn ngang khắp nơi, một người con gái đầu bù tóc rối, áo quần sọc sệt, đang khoác hờ hững một cái áo vest nam, nước mắt nhạt nhòa đứng cạnh một người đàn ông đang ra sức trấn an và dỗ ngọt.
Có một vài người ở hiện trường đã vội vàng móc điện thoại ra gọi báo công an và gọi xe cấp cứu.
Một giọng nam trầm ấm cất lên :
- Cảm phiền mọi người tránh qua một bênh, để nhân viên y tế cấp cứu cho bệnh nhân.
Giọng nói vừa kết thúc hai người mặc chiếc áo bác sĩ bước vào, họ bước nhanh đến đưa hai ngón tay đến trước mũi xem hắn còn sống không khí cảm thấy vẫn còn hơi thở nhẹ, đã cởi trói và bắt đầu xử lý vết thương, lúc này công an cũng đã đến, hai người công an đang chụp hình để làm bằng chứng, hai người đang ngồi cùng Tường Vy và Minh Huy để lấy lời khai, lập hồ sơ thụ án.
Còn một vài người công an khác đang lấy lời khai của các nhân chứng có mặt hiện trường, còn ai không phận sự thì mời về nhà.
Mười lăm phút sau, một nhân viên y tế đến gần người công an đang lấy lời khai của Tường Vy đưa một bản báo cáo và nói :
- Bệnh nhân tên Lâm Văn Tùng, tuổi, có một vết thương bị đập vào đầu vị trí gần trán, dài cm, độ sâu cm, đứt một mạch máu nhỏ, toàn thân chỉ bị trầy xước ngoài da không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Người công an vừa cầm bản báo cáo, vừa nghe vị bác sĩ kia nói xong, liền gật đầu.
Hai vị bác sĩ kia rời đi, hai vị công an liền bước vào áp giải Văn Tùng về trụ sở.
Sau khi mọi người đã về hai vợ chồng Minh Huy cũng cất bước theo sau, khi bước vào bên trong xe, Tường Vy mở túi xách ra lấy một cái mặt kiếng, một bông tẩy trang ra hì hục lau lên khuôn mặt đang lấm lem vết trầy xước, một lúc sau các vết thương đã biến mất trả về một khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, những vết thương khác trên người cũng nhanh chóng bay theo nước tẩy trang.
Minh Huy ngồi bên cạnh không ngừng lắc đầu, khuôn mặt hơi tức giận, rồi nhìn cô :
- Lúc mới mở cửa anh thấy bộ dạng của em làm anh vô cùng lo lắng đã để em bị lâm vào hoàn cảnh đó, anh cũng rất giận em lắm, em đã được học võ từ nhỏ, hiện tại đã là võ sư em có thể đánh ngã một cao thủ thượng đẳng vậy mà không thể đánh một người bình thường ?
Tường Vy cười tươi, nhìn anh nheo mắt nói :
- Trong sân võ hay gặp cao thủ đánh nhau là bình thường, còn đối với người không có võ em rất khó ra tay vì sợ dùng lực mạnh quá mà chết người, em có một lời thề sẽ không đánh bất cứ ai nếu như người đó không đánh em trước.
Anh xem em bảo vệ bản thân mình rất tốt mà, không hề có một vết thương nào hết, lúc nãy khi anh chưa vào em đã lấy son môi vẻ lên người tạo thành những vết thương anh nhìn thấy giống thật lắm đúng không ? Giờ em mới biết không giả khóc, giả vờ hiền thục cũng mệt lắm đó anh, hôm nay làm mấy việc này xong em cảm thấy thương mấy người diễn viên ghê, chắc lúc đóng họ cũng áp lực lắm.
Chồng, anh thấy em có nên làm thêm nghề diễn viên và làm hóa trang không ?
Minh Huy im lặng lắng nghe cô nói, anh cũng không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô đầy tức giận, đạp chân ga phóng nhanh về nhà, lúc này cũng đã hơn chín giờ tối, ngoài đường từng dòng xe đông đúc trên mọi nẻo đường đang vội vã trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả, tiếng kèn xe in ỏi vang lên.
Một lúc sau, Minh Huy đã lái xe vào gara, anh nắm lấy tay Tường Vy lôi nhanh vào toilet trong phòng ngủ của cả hai, anh đã dùng tốc độ nhanh nhất để cởi hết quần áo trên người của cô ra nhìn từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên mọi ngóc ngách trên cơ thể cô sau khi đã xác định không có vết thương nào trên người vợ mình, thì cơ mặt bắt đầu dãn ra, miệng mỉm cười nhìn vợ và nói :
- Kiểm tra xong trên người em không có vết thương anh mới yên tâm, giờ vợ chồng mình tắm chung nha vợ yêu.
Tường Vy lúc này mặt đầy bực bội nhìn anh, rồi bước vào bồn tắm, anh sau khi thoát y xong cũng bước vào theo
Cả hai tắm uyên ương được một lúc, trời đã dần về khuya anh bế cô ra và thay một bộ đồ ngủ anh vừa mới mua cho cả hai.
Tường Vy lúc này bỏ mặc Minh Huy muốn làm gì trên thân thể mình cũng được, cô không quan tâm vì hiện tại cô đã chìm sâu vào trong giấc mộng đẹp của mình rồi.
Minh Huy sau khi thay đồ cho cô xong, anh lấy một hũ kem dưỡng trên bàn trang điểm đến để thoa kem cho cô, sau khi hoàn thành nhiệm vụ anh lặng lẽ nằm bên cạnh, ôm vợ thật chặt và chìm vào trong giấc ngủ.
Đến lúc khoảng rạng sáng, thì bàn tay anh đang mò mẫm dạo chơi trên người Tường Vy được một lúc thì dừng lại nơi núi đồi chập trùng, anh liền bắt tay vào công cuộc nắn bánh bao..