Ở trong phòng nhìn không thấy sắc trời bên ngoài, Tước Lợi Nhi nhìn đồng hồ trên tay, trên đó chỉ sáu giờ bốn mươi, cô hơi đói, không biết bữa tối khi nào mới đưa tới, cứ như vậy nhàm chán bị nhốt trong phòng chờ ăn cơm rất giống tù phạm. Cô không kiên nhẫn đi qua lại mấy chục lần, mắt thấy thảm trải nền sắp bị đạp thành một vết lõm, cuối cùng quyết định đi thám hiểm trước bữa tối.
Cô không nhẫn nại đợi đến nửa đêm, từ trong hành lý lấy ra một cây súng lục mang theo trên người, vận dụng niệm động lực nháy mắt đi ra ngoài cửa, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có ai, liền lén lút đi theo một hướng nào đó.
Hình dung nơi này là mê cung tuyệt không quá đáng! Tước Lợi Nhi vừa đi vừa than, không ngờ có người có thể xây ra tòa thành phức tạp như vậy, dù cô trí nhớ đặc biệt tốt cũng không khỏi có chút choáng váng.
Nhưng mà, trong lúc di chuyển vô cùng mơ hồ, cô vẫn phát hiện một chuyện kỳ quái, những tín đồ mặc áo bào trắng lúc đầu ở gần đại sảnh đều không thấy, trên hành lang dài yên lặng không một bóng người, tĩnh lặng đến kì lạ, tất cả đều có vẻ quỷ dị khó dò.
Cô lại đi vài bước, qua một khúc quanh, trước mắt bỗng xuất hiện một không gian cực kì rộng lớn, nóc nhà hình vòm cao, sàn đá cẩm thạch sáng bóng, trên đất xếp một dãy bồ đoàn có lẽ là để các tín đồ quỳ lạy.
Nơi này hình như là nơi tụ hôi giống giáo đường nhỉ? Cô suy đoán.
Cô cẩn thận đi vào, mới thấy rõ trên vách đá trước mặt có một bức phù điêu hình tròn chạm nổi, đó là gương mặt báo đen, trong mắt khảm hạt châu màu hổ phách, há to miệng, lộ ra răng sắc bén, dùng vẻ uy vũ và dọa người nhìn xuống mọi nơi. Dưới phù điêu là tế đàn, trên tế đàn có một bình đài hình chữ nhật, nhìn không ra dùng để làm gì.
Có thể bởi vì tế điển chưa bắt đầu, nơi này không có bóng người nào, trên bốn bức tường đều có treo một ngọn đèn nhỏ, cảm giác có chút âm trầm, cộng thêm phù điêu báo đen kia càng có vẻ khủng bố. Tước Lợi Nhi lại nhìn một lát, quyết định đến nơi khác xem xem, nhưng cô vừa mới bước ra, một tiếng động rất nhỏ từ sau tế đàn truyền đến.
Từng tiếng thở gấp cùng tiếng ngâm nga, nghe qua giống như là…… tiếng nam nữ giao hoan!
Tước Lợi Nhi cả kinh, chậm rãi dọc theo tường đi đến tế đàn.
Khi còn cách tế đàn mười mét, cô tinh tường nghe thấy một phụ nữ nỉ non.
“Là như vậy! A! Đúng là như vậy! A…… Barco, anh quá tuyệt vời!”
“Phải…… thánh nữ yêu quí, là em ban cho anh sức mạnh này…… A……” Một người đàn ông cũng mất hồn kêu.
Tiếng thở dốc kéo dài một lát, một nam một nữ kia đã xong việc, lại bắt đầu hàn huyên.
“Anh đừng trở về nữa, ở lại…… ở lại đây, vĩnh viễn ở cùng em……” Giọng nữ vô cùng quyến rũ.
“Anh không bao giờ đi nữa. Thánh nữ…… anh chỉ hầu hạ em……” Trong giọng nói hổn hển của người đàn ông có chứa sự tôn kính.
“Tốt lắm, đừng quên linh hồn của anh đã là của em, người vi phạm lời thề sẽ không sống lâu. Hiểu không?” Người nữ cảnh cáo.
Hiểu! Hiểu! Anh yêu em…… thánh nữ…… thể xác cùng linh hồn của anh vĩnh viễn chỉ thuộc về em……”
“Tốt, chiều mai lại đến đây chờ em.”
“Được.”
Nói chuyện xong, một phụ nữ tóc đen từ sau tế đàn đứng lên, toàn thân chỉ có một chiếc váy gấm trắng choàng hờ trên vai, cô ta mắt hạnh má đào, môi đỏ mọng mũi cao, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện dưới lớp váy, vô cùng mê người.
Ở trên thánh đàn làm chuyện đó? Trời! Đây là thế giới gì? Tước Lợi Nhi trốn trong khe hở giữa hai phòng nói không nên lời.
Tiếp đó, một người đàn ông không mặc áo cũng đứng lên, si mê nhìn người nữ kia, miệng không ngừng thì thầm: “Em thật đẹp! Thánh nữ. Từ sau khi gặp em, không lúc nào anh không nhớ tới em.”
“Vậy ngoan ngoãn nghe lời em nói, quên hết chuyện trong nhà cùng vợ anh đi.” Người phụ nữ nâng cằm người đàn ông lên cười lạnh.
“Anh căn bản không nhớ chuyện vợ anh……” Anh ta bắt lấy tay cô ta liều mình hôn.
“Tốt lắm.”
Tước Lợi Nhi ở xa xa nhìn mặt người đàn ông kia, lúc này mới phát hiện anh ta chính là người đàn ông mất tích cô phải tìm ── Barco Wells tiên sinh!
Xem bộ dáng thần hồn điên đảo của anh ta, hiện tại muốn anh ta trở về chỉ sợ không có khả năng.
Trong lúc cô đang lo lắng, phía sau tế đàn lại xuất hiện thêm một người.
“Cô quá kiêu ngạo, Rita, dùng tín đồ để phát tiết tình dục của mình, cô còn xứng làm thánh nữ của Tịnh Linh hội sao?” Người mới tới đứng trong bóng tối lạnh lùng thốt.
“Báo…… Báo thần……” Barco thấy người thần thánh nhất Tịnh Linh hội xuất hiện, sợ tới mức toàn thân phát run.
“Anh ghen tị sao? Cừu Liệt.” Rita quay đầu cười, đối với hành vi cùng quần áo không chỉnh tề của không chút để ý.
“Tôi cảm thấy ghê tởm!” Cừu Liệt thong thả đi ra, vẫn là quần áo đen cùng bóng tối hòa thành một thể.
Là anh ta?! Tước Lợi Nhi không ngờ lại gặp chủ nhân báo đen ở đây.
“Anh……” Rita biến sắc, gương mặt diễm lệ vặn vẹo.
Cừu Liệt quay đầu trừng Barco một cái, dùng giọng nói cơ hồ có thể đông chết người quát: “Còn chưa cút!”
“Dạ!” Barco hốt hoảng cúi đầu thối lui, từ bóng dáng có thể nhìn ra anh ta sợ hãi cơ hồ tê liệt.
“Giải phóng tình dục và yêu đương là một trong những giáo điều của hội chúng ta, tôi làm như vậy có gì sai?” Rita tức giận đi đến trước mặt anh.
“Đừng nói giáo điều với tôi, tôi không muốn nghe.” Cừu Liệt khẽ gắt một tiếng, xoay người muốn đi.
“Cừu Liệt!” Rita bỗng nhiên ôm lấy anh, kích động nói: “Kỳ thật em chỉ cần anh thôi! Nhưng vì sao gần đây anh không ôm em? Vì sao? Em là bởi vì rất cô đơn, mới có thể……”
“Buông tay! Đi rửa sạch mùi ghê tởm trên người cô đi, Rita, mùi đó khiến tôi muốn ói!” Cừu Liệt không khách khí mắng.
“Anh…… xem như anh lợi hại! Chơi xong rồi không cần tôi! Anh độc ác lắm!” Rita phẫn nộ kêu to.
“Lúc này mọi người đang chuẩn bị bữa tối, cô muốn kinh động bọn họ đến xem trò hay sao?” Cừu Liệt cười lạnh.
Bữa tối? Nguy rồi! Tước Lợi Nhi đang ở bên cạnh rình coi nhịn không được vỗ nhẹ đầu mình, nghĩ đến người hướng dẫn nói sẽ đưa bữa tối đến phòng cô, vạn nhất bị phát hiện không thấy cô, mọi chuyện chẳng phải vỡ lở sao?
Động tác nhỏ này của cô lập tức khiến Cừu Liệt chú ý, anh nhạy bén nhìn chằm chằm chỗ cô đang nấp, bước đến. “Là ai?”
“Cừu Liệt……” Rita kêu anh lại.
“Trở về phòng đi!” Anh quay đầu ra lệnh cô ta.
Má ơi! Chạy mau! Tước Lợi Nhi không rảnh suy nghĩ, dùng niệm động lực di động ra ngoài, cô không lo nhiều nữa, trước tìm đường về mới được.
Cừu Liệt đi qua, không phát hiện kẻ nào, trong lúc đang hồ nghi, lại nghe có tiếng bước chân ở ngả rẽ bên trái, liền không tiếng động đi theo.
Tước Lợi Nhi biết mình gặp chút phiền phức, niệm động lực của cô chỉ khi xác định được địa điểm mới có thể tùy ý di chuyển, nhưng hiện tại cô ngay cả phòng mình ở đông hay tây cũng không rõ lắm, cho dù di chuyển cũng vô ích.
Rẽ theo một hướng khác, cuối cùng đi đến một cánh cửa gỗ màu đen, đang do dự có nên vào hay không, đột nhiên một bàn tay to từ sau lưng vươn ra bịt miệng cô, kéo tay cô, lôi cô qua một bên.
Cô không nhẫn nại đợi đến nửa đêm, từ trong hành lý lấy ra một cây súng lục mang theo trên người, vận dụng niệm động lực nháy mắt đi ra ngoài cửa, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có ai, liền lén lút đi theo một hướng nào đó.
Hình dung nơi này là mê cung tuyệt không quá đáng! Tước Lợi Nhi vừa đi vừa than, không ngờ có người có thể xây ra tòa thành phức tạp như vậy, dù cô trí nhớ đặc biệt tốt cũng không khỏi có chút choáng váng.
Nhưng mà, trong lúc di chuyển vô cùng mơ hồ, cô vẫn phát hiện một chuyện kỳ quái, những tín đồ mặc áo bào trắng lúc đầu ở gần đại sảnh đều không thấy, trên hành lang dài yên lặng không một bóng người, tĩnh lặng đến kì lạ, tất cả đều có vẻ quỷ dị khó dò.
Cô lại đi vài bước, qua một khúc quanh, trước mắt bỗng xuất hiện một không gian cực kì rộng lớn, nóc nhà hình vòm cao, sàn đá cẩm thạch sáng bóng, trên đất xếp một dãy bồ đoàn có lẽ là để các tín đồ quỳ lạy.
Nơi này hình như là nơi tụ hôi giống giáo đường nhỉ? Cô suy đoán.
Cô cẩn thận đi vào, mới thấy rõ trên vách đá trước mặt có một bức phù điêu hình tròn chạm nổi, đó là gương mặt báo đen, trong mắt khảm hạt châu màu hổ phách, há to miệng, lộ ra răng sắc bén, dùng vẻ uy vũ và dọa người nhìn xuống mọi nơi. Dưới phù điêu là tế đàn, trên tế đàn có một bình đài hình chữ nhật, nhìn không ra dùng để làm gì.
Có thể bởi vì tế điển chưa bắt đầu, nơi này không có bóng người nào, trên bốn bức tường đều có treo một ngọn đèn nhỏ, cảm giác có chút âm trầm, cộng thêm phù điêu báo đen kia càng có vẻ khủng bố. Tước Lợi Nhi lại nhìn một lát, quyết định đến nơi khác xem xem, nhưng cô vừa mới bước ra, một tiếng động rất nhỏ từ sau tế đàn truyền đến.
Từng tiếng thở gấp cùng tiếng ngâm nga, nghe qua giống như là…… tiếng nam nữ giao hoan!
Tước Lợi Nhi cả kinh, chậm rãi dọc theo tường đi đến tế đàn.
Khi còn cách tế đàn mười mét, cô tinh tường nghe thấy một phụ nữ nỉ non.
“Là như vậy! A! Đúng là như vậy! A…… Barco, anh quá tuyệt vời!”
“Phải…… thánh nữ yêu quí, là em ban cho anh sức mạnh này…… A……” Một người đàn ông cũng mất hồn kêu.
Tiếng thở dốc kéo dài một lát, một nam một nữ kia đã xong việc, lại bắt đầu hàn huyên.
“Anh đừng trở về nữa, ở lại…… ở lại đây, vĩnh viễn ở cùng em……” Giọng nữ vô cùng quyến rũ.
“Anh không bao giờ đi nữa. Thánh nữ…… anh chỉ hầu hạ em……” Trong giọng nói hổn hển của người đàn ông có chứa sự tôn kính.
“Tốt lắm, đừng quên linh hồn của anh đã là của em, người vi phạm lời thề sẽ không sống lâu. Hiểu không?” Người nữ cảnh cáo.
Hiểu! Hiểu! Anh yêu em…… thánh nữ…… thể xác cùng linh hồn của anh vĩnh viễn chỉ thuộc về em……”
“Tốt, chiều mai lại đến đây chờ em.”
“Được.”
Nói chuyện xong, một phụ nữ tóc đen từ sau tế đàn đứng lên, toàn thân chỉ có một chiếc váy gấm trắng choàng hờ trên vai, cô ta mắt hạnh má đào, môi đỏ mọng mũi cao, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện dưới lớp váy, vô cùng mê người.
Ở trên thánh đàn làm chuyện đó? Trời! Đây là thế giới gì? Tước Lợi Nhi trốn trong khe hở giữa hai phòng nói không nên lời.
Tiếp đó, một người đàn ông không mặc áo cũng đứng lên, si mê nhìn người nữ kia, miệng không ngừng thì thầm: “Em thật đẹp! Thánh nữ. Từ sau khi gặp em, không lúc nào anh không nhớ tới em.”
“Vậy ngoan ngoãn nghe lời em nói, quên hết chuyện trong nhà cùng vợ anh đi.” Người phụ nữ nâng cằm người đàn ông lên cười lạnh.
“Anh căn bản không nhớ chuyện vợ anh……” Anh ta bắt lấy tay cô ta liều mình hôn.
“Tốt lắm.”
Tước Lợi Nhi ở xa xa nhìn mặt người đàn ông kia, lúc này mới phát hiện anh ta chính là người đàn ông mất tích cô phải tìm ── Barco Wells tiên sinh!
Xem bộ dáng thần hồn điên đảo của anh ta, hiện tại muốn anh ta trở về chỉ sợ không có khả năng.
Trong lúc cô đang lo lắng, phía sau tế đàn lại xuất hiện thêm một người.
“Cô quá kiêu ngạo, Rita, dùng tín đồ để phát tiết tình dục của mình, cô còn xứng làm thánh nữ của Tịnh Linh hội sao?” Người mới tới đứng trong bóng tối lạnh lùng thốt.
“Báo…… Báo thần……” Barco thấy người thần thánh nhất Tịnh Linh hội xuất hiện, sợ tới mức toàn thân phát run.
“Anh ghen tị sao? Cừu Liệt.” Rita quay đầu cười, đối với hành vi cùng quần áo không chỉnh tề của không chút để ý.
“Tôi cảm thấy ghê tởm!” Cừu Liệt thong thả đi ra, vẫn là quần áo đen cùng bóng tối hòa thành một thể.
Là anh ta?! Tước Lợi Nhi không ngờ lại gặp chủ nhân báo đen ở đây.
“Anh……” Rita biến sắc, gương mặt diễm lệ vặn vẹo.
Cừu Liệt quay đầu trừng Barco một cái, dùng giọng nói cơ hồ có thể đông chết người quát: “Còn chưa cút!”
“Dạ!” Barco hốt hoảng cúi đầu thối lui, từ bóng dáng có thể nhìn ra anh ta sợ hãi cơ hồ tê liệt.
“Giải phóng tình dục và yêu đương là một trong những giáo điều của hội chúng ta, tôi làm như vậy có gì sai?” Rita tức giận đi đến trước mặt anh.
“Đừng nói giáo điều với tôi, tôi không muốn nghe.” Cừu Liệt khẽ gắt một tiếng, xoay người muốn đi.
“Cừu Liệt!” Rita bỗng nhiên ôm lấy anh, kích động nói: “Kỳ thật em chỉ cần anh thôi! Nhưng vì sao gần đây anh không ôm em? Vì sao? Em là bởi vì rất cô đơn, mới có thể……”
“Buông tay! Đi rửa sạch mùi ghê tởm trên người cô đi, Rita, mùi đó khiến tôi muốn ói!” Cừu Liệt không khách khí mắng.
“Anh…… xem như anh lợi hại! Chơi xong rồi không cần tôi! Anh độc ác lắm!” Rita phẫn nộ kêu to.
“Lúc này mọi người đang chuẩn bị bữa tối, cô muốn kinh động bọn họ đến xem trò hay sao?” Cừu Liệt cười lạnh.
Bữa tối? Nguy rồi! Tước Lợi Nhi đang ở bên cạnh rình coi nhịn không được vỗ nhẹ đầu mình, nghĩ đến người hướng dẫn nói sẽ đưa bữa tối đến phòng cô, vạn nhất bị phát hiện không thấy cô, mọi chuyện chẳng phải vỡ lở sao?
Động tác nhỏ này của cô lập tức khiến Cừu Liệt chú ý, anh nhạy bén nhìn chằm chằm chỗ cô đang nấp, bước đến. “Là ai?”
“Cừu Liệt……” Rita kêu anh lại.
“Trở về phòng đi!” Anh quay đầu ra lệnh cô ta.
Má ơi! Chạy mau! Tước Lợi Nhi không rảnh suy nghĩ, dùng niệm động lực di động ra ngoài, cô không lo nhiều nữa, trước tìm đường về mới được.
Cừu Liệt đi qua, không phát hiện kẻ nào, trong lúc đang hồ nghi, lại nghe có tiếng bước chân ở ngả rẽ bên trái, liền không tiếng động đi theo.
Tước Lợi Nhi biết mình gặp chút phiền phức, niệm động lực của cô chỉ khi xác định được địa điểm mới có thể tùy ý di chuyển, nhưng hiện tại cô ngay cả phòng mình ở đông hay tây cũng không rõ lắm, cho dù di chuyển cũng vô ích.
Rẽ theo một hướng khác, cuối cùng đi đến một cánh cửa gỗ màu đen, đang do dự có nên vào hay không, đột nhiên một bàn tay to từ sau lưng vươn ra bịt miệng cô, kéo tay cô, lôi cô qua một bên.