Đã rất lâu rồi kể từ ngày đó, hắn dường như đã quên mất tên thật của chính mình rồi. Hắn còn nhớ rõ mình cũng có gia đình, thúc thúc, thẩm thẩm rất yêu thương hắn, họ gọi hắn là Phi Tuyệt, hắn cũng đã lớn lên trong hạnh phúc giống như bao đứa trẻ khác. Tuy nhiên có một ngày, sự yên bình đó bỗng nhiên bị phá vỡ.
Ngày đó hắn đang chơi cùng với lũ trẻ trước sân liền bị thúc thúc bỏ xuống một cái hầm trong góc sân, yêu cầu hắn bằng mọi giá phải giữ yên lặng sau đó mới đậy củi lại rồi đi mất. Một lúc sau bỗng xuất hiện một đoàn người mang vũ trang hung thần ác sát tiến vào sau đó không nói tiếng nào liền ra tay tàn sát Lưu gia thôn. Thúc thúc tuy có võ công cao cường tuy nhiên một khó địch được một trăm, cuối cùng vẫn bị giết dưới tay bọn chúng.
Một ngày này trong toàn thôn chỉ toàn là máu, tiếng khóc thét sợ hãi, tiếng binh khí va chạm, hắn chỉ có thể cố hết sức kìm nén lại tiếng khóc sợ hãi bất lực của mình. Tới lúc hắn tỉnh dậy tất cả những gì còn lại chỉ là những ngôi nhà bị cháy sụp, xác người khắp nơi, máu nhuộm đầy đường, ngay cả xác thúc thúc của hắn cũng không biết bị bọn chúng đem đi đâu rồi.
Toàn bộ Lưu gia thôn nhộn nhịp sum vầy bị san bằng chỉ trong một đêm, trong lúc đó, hắn lại hoàn toàn bất lực trốn ở dưới hầm, không thể làm gì nhìn từng người từng người thân yêu của hắn bị những lưỡi đao lạnh băng đó tước đi sinh mạng cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt nước mắt đào một cái hố thật lớn chôn tất cả những hài cốt còn sót lại lập nên Lưu gia thôn đại mộ.
Điều duy nhất hắn còn nhớ rõ chính là diện mạo và trang phục của những kẻ sát nhân đó, hắn nhất quyết phải tìm cho ra bọn chúng, trả bằng được mối thù của Lưu gia thôn cùng thúc thúc, thẩm thẩm này.
Tuy nhiên sự đời khó lường, một đứa trẻ như hắn lăn lộn ra ngoài đời quả thực cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng mà những thứ hắn học được từ đó lại không ít.
Hắn biết làm thế nào để bản thân ở trong thế có lợi nhất, làm như thế nào để đạt được mục đích một cách nhanh nhất, vận dụng đầu óc trong mọi trường hợp bên cạnh đó không ngừng tìm kiếm thông tin về những kẻ sát nhân năm xưa.
Hắn quả thực hận bản thân bất lực bởi vì đã sáu năm, suốt sáu năm ròng kể từ ngày đó hắn vẫn chưa tìm được những kẻ đó, cũng không biết cách làm sao cho bản thân trở nên mạnh hơn, điều này vẫn luôn là khát khao lớn nhất trong tim hắn.
Không ngờ được hôm nay cơ hội đó lại bất ngờ đến với hắn, chỉ là người cho hắn cơ hội lại là một tiểu cô nương bảy tám tuổi, điều này không khỏi khiến hắn bất an, không biết có phải bản thân đang bị đùa giỡn hay không, có chăng là ông trời đang muốn đùa giỡn hắn.
Tuy nhiên, nàng nói không sai, cơ hội chỉ có duy nhất một lần, cho dù không biết là đúng hay sai, hắn vẫn phải thử, ai biết được tương lai hắn còn có thể gặp được cơ hội như vậy thêm lần nữa hay không?
Vì thế, từ sáng sớm ngày hôm nay, hắn đã đứng đợi ở nơi này, trước cửa phủ công chúa, chờ đợi cơ hội duy nhất mà ông trời cho hắn suốt sáu năm qua…
Đã rất lâu rồi kể từ ngày đó, hắn dường như đã quên mất tên thật của chính mình rồi. Hắn còn nhớ rõ mình cũng có gia đình, thúc thúc, thẩm thẩm rất yêu thương hắn, họ gọi hắn là Phi Tuyệt, hắn cũng đã lớn lên trong hạnh phúc giống như bao đứa trẻ khác. Tuy nhiên có một ngày, sự yên bình đó bỗng nhiên bị phá vỡ.
Ngày đó hắn đang chơi cùng với lũ trẻ trước sân liền bị thúc thúc bỏ xuống một cái hầm trong góc sân, yêu cầu hắn bằng mọi giá phải giữ yên lặng sau đó mới đậy củi lại rồi đi mất. Một lúc sau bỗng xuất hiện một đoàn người mang vũ trang hung thần ác sát tiến vào sau đó không nói tiếng nào liền ra tay tàn sát Lưu gia thôn. Thúc thúc tuy có võ công cao cường tuy nhiên một khó địch được một trăm, cuối cùng vẫn bị giết dưới tay bọn chúng.
Một ngày này trong toàn thôn chỉ toàn là máu, tiếng khóc thét sợ hãi, tiếng binh khí va chạm, hắn chỉ có thể cố hết sức kìm nén lại tiếng khóc sợ hãi bất lực của mình. Tới lúc hắn tỉnh dậy tất cả những gì còn lại chỉ là những ngôi nhà bị cháy sụp, xác người khắp nơi, máu nhuộm đầy đường, ngay cả xác thúc thúc của hắn cũng không biết bị bọn chúng đem đi đâu rồi.
Toàn bộ Lưu gia thôn nhộn nhịp sum vầy bị san bằng chỉ trong một đêm, trong lúc đó, hắn lại hoàn toàn bất lực trốn ở dưới hầm, không thể làm gì nhìn từng người từng người thân yêu của hắn bị những lưỡi đao lạnh băng đó tước đi sinh mạng cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt nước mắt đào một cái hố thật lớn chôn tất cả những hài cốt còn sót lại lập nên Lưu gia thôn đại mộ.
Điều duy nhất hắn còn nhớ rõ chính là diện mạo và trang phục của những kẻ sát nhân đó, hắn nhất quyết phải tìm cho ra bọn chúng, trả bằng được mối thù của Lưu gia thôn cùng thúc thúc, thẩm thẩm này.
Tuy nhiên sự đời khó lường, một đứa trẻ như hắn lăn lộn ra ngoài đời quả thực cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng mà những thứ hắn học được từ đó lại không ít.
Hắn biết làm thế nào để bản thân ở trong thế có lợi nhất, làm như thế nào để đạt được mục đích một cách nhanh nhất, vận dụng đầu óc trong mọi trường hợp bên cạnh đó không ngừng tìm kiếm thông tin về những kẻ sát nhân năm xưa.
Hắn quả thực hận bản thân bất lực bởi vì đã sáu năm, suốt sáu năm ròng kể từ ngày đó hắn vẫn chưa tìm được những kẻ đó, cũng không biết cách làm sao cho bản thân trở nên mạnh hơn, điều này vẫn luôn là khát khao lớn nhất trong tim hắn.
Không ngờ được hôm nay cơ hội đó lại bất ngờ đến với hắn, chỉ là người cho hắn cơ hội lại là một tiểu cô nương bảy tám tuổi, điều này không khỏi khiến hắn bất an, không biết có phải bản thân đang bị đùa giỡn hay không, có chăng là ông trời đang muốn đùa giỡn hắn.
Tuy nhiên, nàng nói không sai, cơ hội chỉ có duy nhất một lần, cho dù không biết là đúng hay sai, hắn vẫn phải thử, ai biết được tương lai hắn còn có thể gặp được cơ hội như vậy thêm lần nữa hay không?
Vì thế, từ sáng sớm ngày hôm nay, hắn đã đứng đợi ở nơi này, trước cửa phủ công chúa, chờ đợi cơ hội duy nhất mà ông trời cho hắn suốt sáu năm qua…