Tống Tranh bị động tác của Trịnh Vân Phàm làm cho hết hồn, hắn định đẩy cậu ra thì lại bị ôm chặt hơn.
“Vân, Vân Phàm?” Tống Tranh lay lay thân thể ướt nhẹp, sợ cậu ta cảm mạo, “Trước tiên đi thay quần áo đã.”
“Không.” Giọng nói cậu ta mang theo ý tứ hàm xúc nũng nịu.
“Lại làm sao?” Tống Tranh đại thể đã thăm dò quy luật của Trịnh Vân Phàm, khi trong lòng thấy khó chịu thì khẳng định sẽ tới tìm hắn, “Lại mâu thuẫn với người trong nhà?”
“Anh có thể không cần trở về thành phố B được không?” Trịnh Vân Phàm vùi ở bả vai của hắn, buồn bực hỏi.
Tống Tranh bật cười, đây là không nỡ xa mình mà, nửa tháng trước hắn báo tin, lúc đó cậu ta còn làm bộ không quan tâm, đoạn thời gian tiếp theo cũng không thèm tới tìm hắn, gọi cho cậu ta thì chỉ qua loa ứng phó vài câu liền treo máy.
Hắn lúc đó tâm lý còn rất hoang mang, hắn ở thành phố A được hai năm, tuy rằng kết giao không ít bạn bè nhưng phần lớn đều là khách hàng hoặc đồng nghiệp, loại quan hệ ngầm mà tốt như Trịnh Vân Phàm này thì may ra chỉ có một, nhưng khi hắn đi, người đáng lẽ tiêu sái nhất là Trịnh Vân Phàm mới phải.
Tống Tranh vỗ vỗ vai cậu ta, ôn thanh nói: “Thay quần áo trước, chuyện này sẽ nói sau.”
Suy nghĩ một chút, liền bỏ thêm câu, “Nghe lời.”
Trịnh Vân Phàm hơi ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn chạy đi thay quần áo. Cậu ta thỉnh thoáng sẽ qua bên Tống Tranh ở nên cũng có lưu lại quần áo, bởi vì tóc cũng đã ướt nên cũng định tắm rửa một lần luôn.
“Những thứ này đều là quần áo của cậu, nhớ mang về đó.” Lúc Trịnh Vân Phàm lau tóc từ buồng tắm đi ra, Tống Tranh chỉ vào một cái túi cạnh ghế sa lon nói.
Trịnh Vân Phàm thật vất vả mới bình phục tâm tình thì lại bị câu nói này kích thích xù lông, “Anh đã gấp như vậy muốn đuổi tôi đi!”
“Không phải, ” Tống Tranh tính khí rất tốt mà giúp cậu ta tìm máy sấy, đưa cho tiểu tổ tông, “Tôi sắp đi rồi, nếu cậu muốn thì cũng có thể đến đây ở cho đến lúc tôi đi.”
Trịnh Vân Phàm cũng không đáp, “Thành phố B có gì tốt hơn ở đây, anh không thể ở lại sao?”
Đây thực sự là… Tống Tranh bất đắc dĩ nói: “Thành phố B là tổng bộ công ty tôi, ta bị điều tới đó, là thăng chức, hơn nữa gia đình tôi cũng ở đó, đương nhiên càng muốn đi.”
“Anh chính là ghét bỏ công ty này quá bé, để tôi bảo ba tôi cổ phần vào, đảm bảo sẽ thành công ty lớn như bên tổng bộ kia.” Trịnh Vân Phàm phi thường… có khí phách của tổng giám đốc bá đạo.
Tống Tranh dở khóc dở cười, loại khẩu khí này chả khác nào như nói tôi bao dương anh, quả nhiên xứng đáng với thân phận tiểu công tử tập đoàn Hoành Á, “Vân Phàm, tôi không phải có ý này.”
“Vậy anh là có ý gì, ” Trịnh Vân Phàm hùng hổ doạ người, “Muốn cái gì tôi cũng đều có thể cho anh, tại sao cứ nhất định phải về thành phố B? ”
Thằng bé này, thực sự là ngông cuồng tự đại, Tống Tranh nói: “Vân Phàm, tôi hiểu cậu ở trong nhà muốn cái gì được cái đóm nhưng chuyện sự nghiệp lại không như vậy, tôi không muốn dựa vào người khác, mà là muốn chính mình dốc sức làm, cậu hiểu không?”
Hắn thì biết cái gì! Trịnh Vân Phàm bỗng nhiên tiến lên một bước, Tống Tranh cho là cậu ta muốn làm gì, liền bất ngờ bị Trịnh Vân Phàm nhào tới ôm cổ, hôn tới tấp.
Tống Tranh: …
Tống Tranh đẩy Trịnh Vân Phàm ra, hét lên một tiếng: “Vân Phàm!”
Trịnh Vân Phàm bị đẩy ra mang một mặt bị thương, lại quật cường nhìn hắn, lạnh lùng cười nói: “Thật sự làm tôi thất vọng, anh coi tôi như em trai ruột mà đối đãi, vậy mà tôi lại có loại tâm tư này với anh.”
Tống Tranh còn thật không nghĩ tới Trịnh Vân Phàm sẽ có tâm ý này với hắn. Cậu ta vẫn luôn gọi hắn là thầy Tống, đối với hắn cũng rất kính trọng, mặc dù có thời điểm rất tùy hứng, nhưng chưa từng có hành động nào quá trớn. Hắn vẫn luôn coi đây là một người em trai thiếu hụt tình cảm cha mẹ, lúc giảng giải về chuyện cha cậu ta với Lục Ninh Cảnh, lại không cảm thấy đứa trẻ này cũng sẽ giống như vậy.
Là hắn quá sơ sót, hoặc là theo cách nói của bạn gái cũ của hắn thì là, do hắn quá trì độn trong chuyện tình cảm.
“Xin lỗi.” Tống Tranh nhìn bộ dạng khổ sở của cậu ta, trong lòng run lên, cũng cảm thấy khi nãy mình đã làm quá.
“Anh không cần phải thấy áy náy, anh đâu có sai, ” Trịnh Vân Phàm vẫn là bộ dạng hùng hổ doạ người, hoàn toàn không có chút bình thường ngoan ngoãn mà ngạo kiều, “Chuyện đã phát triển đến trình độ này, vậy ngày hôm nay liền đem ra nói cho rõ đi. Tôi chính là yêu anh, không muốn làm học sinh, càng không muốn làm em trai anh, nếu anh dám về thành phố B, tôi sẽ bỏ học đi theo anh.”
“…” Tống Tranh đỡ trán, thằng nhóc này muốn nghịch thiên rồi, “Cậu đừng nháo.”
“Ta không có nháo, anh nếu không tin có thể thử xem, ngày mai tôi sẽ làm đơn xin thôi học.”
Tống Tranh nhìn cậu ta, biết rằng vào lúc này nói cái gì cậu ta cũng không nghe. Quen biết cậu ta hơn một năm, hắn cũng đã nhìn thấu đứa nhỏ bị ông bà chiều hư này rồi, chỉ khi tâm tình cậu ta bình ổn thì may ra còn nghe lọt.
Tống Tranh sử dụng đầu óc tiêu thụ 10 năm chuyển một vòng, trong nháy mắt nghĩ tới biện pháp giải quyết, hắn cầm lấy cánh tay Trịnh Vân Phàm, trong lúc cậu ta sững sờ, đem cậu ta đè xuống ghế sa lon, nhặt lấy khăn mặt rơi trên đất, giúp cậu ta lau tóc: “Vậy chúng ta như vậy có được hay không?”
Trịnh Vân Phàm nhìn hắn.
“Cậu không phải muốn thi nghiên cứu sinh sao, thành phố B tuy rằng kinh tế không được như ở đây nhưng đại học B rất tốt, cậu có thể thi nghiên cứu sinh ở đó, tôi trong hai năm tới cũng sẽ không tìm đối tượng. Nếu như vào lúc đó mà lòng cậu vẫn không đổi, chúng ta liền ở cùng nhau, có được không?”
Đại học B là trường đại học tốt nhất cả nước, nhiều học sinh đứng đầu còn thi không nổi. Quan trọng là tiêu chuẩn hiện tại của đại học B phù hợp với ngành học hiện tại của cậu ta, vậy cũng xem như đối Trịnh Vân Phàm là một loại khích lệ.
Hắn cảm thấy Trịnh Vân Phàm sở dĩ nảy sinh loại tình cảm này với hẳn phòng chừng nguyên nhân lớn nhất là do thiếu hụt tình cha, ở chỗ hắn sẽ lấy bù đắp đôi chút, mà cha cậu ta lại thích đàn ông nên cậu ta sẽ sinh ra loại ảo giác này. Chờ qua hai năm, chờ cậu ta kết giao bạn bè, vị trí của hắn sẽ bị thay thế, đương nhiên cũng sẽ quên đi loại tình cảm này.
Hơn nữa Trịnh Vân Phàm bây giờ còn nhỏ, tình cảm hay mấy thứ khác đơn giản giống như chuyện cháu đi thăm ông nội, là do bạn gái trước của hắn nói, hai người giao du không tới ba tháng liền chia tay, ban đầu còn thương tâm quá mà chạy đến quán bar uống say mèm, vậy mà chưa đến một tháng sau liền vui vẻ nhảy nhót tưng bừng quên hết sạch rồi.
Mà hắn lại lớn tuổi, bây giờ nói chuyện yêu đương đều hướng tới mục đích hôn nhân, ai rảnh mà đi bồi đứa nhỏ này.
“Anh chắc chắn chứ?” Trịnh Vân Phàm đôi mắt một lần nữa có hào quang.
“Tôi lừa cậu làm cái gì, ” Tống Tranh cười nói, “Tôi ở trong lòng cậu không phải là mất lòng tin như vậy chứ.”
“Hừ, ” Trịnh Vân Phàm ngạo kiều mà hừ lạnh một tiếng, “Ai biết được.”
Tống Tranh cái đem khăn mặt vứt ở trên đầu cậu ta, thật không thể quen được với cái tính này, “Tự làm khô tóc, chờ sau đó đi ra ngoài ăn cơm.”
Buổi tối Trịnh Vân Phàm không chịu về nhà, nhất định phải cùng hắn chen chung một cái giường. Tống Tranh không cưỡng được cậu ta, liền để cậu ta ngủ cùng, ngược lại hai thằng đàn ông cũng chẳng thể có chuyện gì, Trịnh Vân Phàm cũng không phải chưa từng ngủ cùng hắn.
Tống Tranh trước tiên tắm rửa sạch sẽ, lên giường dựa vào mép giường đọc sách. Bọn họ làm tiêu thụ, chuyện quan trọng nhất chính là không ngừng làm phong phú kiến thức của mình, tốt nhất chính là vô luận khách hàng yêu thích tán gẫu cái gì, nghiên cứu cái gì, đều có thể có cùng đề tài mà nói chuyện với họ, như vậy có thể rút ngắn khoảng cách quan hệ hai bên.
Hắn cũng xem quá chăm chú, Trịnh Vân Phàm sau khi tắm xong thì đi ra, cậu ta chỉ mặc một cái áo ngủ thật mỏng, cóng đến mức run lẩy bẩy, phần phật một chút liền vén chăn lên chui vào, Tống Tranh chỉ cảm thấy có một thân thể ấm áp dán vào, lập tức dựa vào trên đùi hắn.
“Anh đang xem cái gì thế?” Trịnh Vân Phàm lật ra xem bìa sách, “( cổ văn xem thế là đủ rồi) cái quỷ gì? Anh tại sao lại thích xem cái này?”
“Không phải có thích hay không, ” Tống Tranh nói, “Cậu còn nhỏ, không hiểu.”
“Hừ, anh thì lớn.” Trịnh Vân Phàm không phục nói, con ngươi chuyển một vòng, bỗng nhiên nói, “Nếu đã ghét bỏ tôi còn nhỏ, để tôi xem anh lớn bao nhiêu.”
Nói, móng vuốt cậu ta dĩ nhiên trực tiếp đánh úp về phía chỗ đó của Tống Tranh, Tống Tranh bị động tác của cậu ta làm sợ hết hồn, nắm lấy tay cậu, khẩu khí nghiêm túc nói: “Tiểu Phàm!”
“Quỷ hẹp hòi.” Trịnh Vân Phàm bĩu môi, xoay người đưa lưng về phía hắn nói.
Tâm tư Trịnh Vân Phàm so với những khách hàng kia thì tinh khiết dễ đoán hơn nhiều, cho nên Tống Tranh nghe ngữ điệu cậu ta cũng biết tên này lại biệt nữu, tiểu tổ tông này qur thực là đời trước thiếu nợ cậu ta, Tống Tranh đem sách trong tay đặt ở đầu giường, sờ sờ đỉnh đầu của cậu ta, “Cậu còn nhỏ.”
“Tôi thành niên rồi!”
“Chờ cậu tốt nghiệp đại học rồi nói.”
“Tôi biết là anh thích phụ nữ, ” Trịnh Vân Phàm chôn đầu trong chăn, âm thanh buồn buồn, “Nói cái gì mà để tôi thi vào cái trường kia, chỉ là tìm cái lý do cho tôi hy vọng, ngóng ngóng trông trông vào một cái không tồn tại. Tôi cũng biết bản thân mình rất chán ghét, tùy hứng, ích kỷ, tính khí bất thường, anh sở dĩ nguyện ý nhân nhượng tôi, cũng là bởi vì cha tôi, bởi vì Hoành Á, kỳ thực trong mắt mọi người, ta chỉ là một đứa con ông cháu cha bị làm hư thôi, kể cả anh cũng giống vậy, nếu như không phải hạng mục Hoành Á, anh làm sao có thể để ý đến tôi.”
Kiểu nói chuyện này của Trịnh Vân Phàm khiến Tống Tranh vô cùng đau lòng, hắn vẫn luôn cho rằng Trịnh Vân Phàm là loại không tim không phổi, ngược lại vô luận người khác nhìn cậu ta như thế nào, cậu ta đều là một đứa nhỏ thích làm theo điều mình thích, không nghĩ bề ngoài đối phương như vậy nhưng bên trong lại là một con người mẫn cảm.
Ban đầu hắn tiếp cận Trịnh Vân Phàm, xác thực chỉ là vì hạng mục, mà dần dần về sau quen nhau, Trịnh Vân Phàm xác thực có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có rất nhiều ưu điểm, chỉ là cậu ta tương đối bảo vệ bản thân, luốn muốn đem thân phận đại gia phơi ra, cho nên sẽ cho người khác một loại cảm giác bốc đồng.
Tống Tranh thở dài, đem đứa nhỏ trong chăn ôm vào trong ngực, “Không phải tôi không thích cậu, chỉ là cậu tuổi còn nhỏ, đối với thế giới này nhận thức không đủ, chuyện tình cảm cũng là do cảm tính phần nhiều, Tiểu Phàm, tôi là muốn một bạn đời, không phải là đối tượng yêu đương, cậu có hiểu ý tôi không?”
Trịnh Vân Phàm tiếp tục đem mình chôn trong ổ chăn không nói tiếng nào.
“Tôi cho cậu thời gian hai năm trưởng thành, nếu như hai năm sau cậu vẫn còn tâm tư như bây giờ, tôi chắc chắn sẽ không tìm lý do từ chối cậu, có được không?”
Người nào đó ở bên trong trầm mặc nửa ngày, mới nhẹ nhàng gật gật đầu.
***
Lãnh đạo mới Vương Sơn ngày hôm đó đến nhận chức, mới đầu liền tìm bọn họ giới thiệu qua, bảo mọi người dừng chút việc, đơn giản chỉ thông báo vài câu rồi cũng không có động tĩnh gì nữa.
Lục Ninh Cảnh biết chuyện, càng trầm mặc, chờ bọn họ trước mắt chính là mưa to gió lớn, quan mới tiền nhiệm coi như không có gì, đương nhiên muốn làm bộ làm dáng, nếu như không có động tĩnh gì, sẽ để cho mọi người thấy hắn là người lãnh đạo vô dụng, cấp dưới cũng sẽ không phục, nhất định phải có điểm gì đó để mọi người tâm phục khẩu phục.
Bất quá sau khi có con, tâm tư Lục Ninh Cảnh đặt trong công việc cũng không òn như trước, càng muốn là quan tâm tới đứa bé nhiều hơn.
An An một ngày không thể so với một ngày, bắt đầu dễ dàng bị chọc cười, đối âm thanh bên ngoài cũng rất mẫn cảm, đối với ai cũng hiếu kỳ, chỉ cần ở đâu có tiếng vang sẽ tự mình quay đầu tìm kiếm, lượng ăn cũng tăng lên, ngoại trừ sữa ở bên ngoài thì cũng đã thích hợp ăn sữa bột, hơn nữa bây giờ thằng nhóc con ăn được ngủ được, ngày càng dễ nuôi.
Hơn nữa, tên tiểu tử này càng ngày nẩy nở, mặt mày càng ngày càng giống Trịnh Hằng.
Vào giữa tháng 12, Trịnh Hằng có việc ra nước ngoài. Hạng mục này nhất định phải do đích thân hắn đi, tuy rằng chỉ mất 1 tuần nhưng không thể bỏ được, lại sắp đến Tết nguyên đán, cha mẹ Lục Ninh Cảnh sẽ đến, hai người chắc chắn sẽ phải tách ra một đoạn thời gian.
Sáng sớm thứ Bảy, Lục Ninh Cảnh và Trịnh Hằng đã hẹn trước sẽ video call vào 9 giờ. Lúc 8 giờ 55 phút, Lục Ninh Cảnh đứng dậy rời máy tính đi rửa mặt, thằng con thì vẫn còn ngủ say trên giường.
Lục Ninh Cảnh lúc đi ra thì máy tính nhắc nhở có cuộc gọi, mà An An cũng đã tỉnh. Dạo này thằng bé con rất hay mút tay, lúc này nó đang đưa nắm đấm nhỏ vào trong miệng mà mút, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nước miếng rơi tùm lum hết ra.
Lục Ninh Cảnh bận bịu nhận cuộc gọi, chạy ra ôm An An.
“Bảo bối, cái này không thể ăn.” Lục Ninh Cảnh cẩn thận đem tay con trai từ trong miệng lấy ra, trên bàn tay nho nhỏ đều là nước miếng của thằng bé nhưng lại làm thằng bé mất hứng, nó dùng sức giãy ra nhưng không được, lập tức đưa nốt cái tay còn lại vào trong miệng.
“Thằng quỷ bẩn này.” Quỷ con này thật thông minh, còn biết đổi tay cơ đấy, Lục Ninh Cảnh cười mắng một câu rồi rút khăn giấy ra lau tay cho con, nắm nắm bàn tay nhỏ rồi cậu đặt trên miệng mà cắn nhẹ vài cái.
Tiểu tử lập tức quên ngay chuyện vừa rồi, cao hứng cười một chút, mặt mày cong cong bộ dáng giống Trịnh Hằng như đúc.
“Thằng quỷ con.” Lục Ninh Cảnh cưng chiều gõ nhẹ trán nó, cúi người hôn một cái.
Bên kia Trịnh Hằng tình cờ nhìn thấy hết một màn ấm áp này, cũng không lên tiếng quấy rối bọn họ, chỉ là lẳng lặng mà nhìn hai cha con, cảm thấy đời này rất đáng giá.
“Xem cha con.” Lục Ninh Cảnh đem thằng bé ôm lại để cho nó nhìn thấy Trịnh Hằng.
“An An.” Trịnh Hằng kêu một tiếng, tiểu tử đối với âm thanh rất mẫn cảm, cũng chưa có nhận thức, bất quá vào lúc này nhìn thấy Trịnh Hằng trên màn hình, đương nhiên quen thuộc, thằng bé hưng phấn duỗi tay nhỏ ra muốn chạm vào màn hình.
Một khắc kia Trịnh Hằng hận không thể chui qua màn hình mà đem thằng con ôm vào trong lồng ngực.
“Ha ha, có phải là rất muốn ôm ôm.” Người nào đó rất muốn ăn đòn nói.
“Ừ, ” Trịnh Hằng không hề che giấu tình cảm, “Lần sau sẽ không rời nhà nữa.”
“Lẽ nào anh còn muốn học tập Đường Minh Hoàng*, quân vương bỏ bê triều chính sao?”
(Đường Minh Hoàng: link cho ai muốn tìm hiểu về vị hoàng đế này)
“Đúng vậy, ” Trịnh Hằng cười khẽ, “Ai bảo anh có một đôi trân bảo quý giá để ở nhà.”
“Tê…” Lục Ninh Cảnh một thân nổi da gà, “Anh còn có thể buồn nôn hơn sao?”
“Nếu như em muốn nghe.”
“Vậy thôi đi, ” Lục Ninh Cảnh nhấc tay đầu hàng, “Em sợ anh rồi.”
Trịnh Hằng cười cười, xoay chuyển đề tài nói: “Anh hai ngày nữa sẽ trở lại, thích quà gì?”
Lục Ninh Cảnh trợn tròn mắt: “Tặng quà không phải càng bí mật thì càng vui sao, Trịnh tiên sinh, anh thật chẳng biết nghĩ.”
“Được, vậy để anh cho em xem anh biết nghĩ thế nào, chờ anh về sẽ cho em một sự kinh ngạc vui mừng vô cùng.” Trịnh Hằng như thế nói.
“Vậy em mong đợi kinh hỉ của Trịnh tiên sinh.” Lục Ninh Cảnh cười nói, cậu thật muốn xem lão đàn ông cuồng công việc này sẽ làm nên chuyện lãng mạn gì.
Hai người cứ như vậy câu được câu không mà nói hết một giờ, mãi đến tận khi An An đói bụng phát khóc mới thôi, sau đó người ba vô trách nhiệm Lục Ninh Cảnh mới mang An An xuống để bà Vương cho ăn, cậu cũng ăn bữa sáng. Nhìn thấy thời tiết tốt nên đặt An An trong chiếc xe đẩy nhỏ, đưa thằng bé ra ngoài tắm nắng.
Ngày hôm nay cậu không đi ra hoa viên Trịnh gia nữa, bởi vì cơ bản là cậu đã đi hết chỗ này rồi, cho nên đẩy An An ra phố đi bộ. Khu biệt thự Vân Sơn này mặt đường rộng rãi, không khí thiên nhiên cũng rất tốt, quan trọng nhất là xe cộ không nhiều, người cũng ít, mùa đông dưới ánh mặt trời có thể đi bộ cũng thật là thích.
Không nghĩ cũng có người đi tản bộ giống mình.
Lục Ninh Cảnh liếc nhìn cánh tay đang kéo Vương Vĩ Đình, cảm thấy tạo hóa thật trêu người, bất quá Nhạc Nhạc cũng thật biết tìm đàn ông. Tiểu công tử của Hoành Á Trịnh Vân Phàm có tiền có mạo, mà Vương Vĩ Đình, không thể không nói lớn lên rất tốt, mà nghiệp vụ cũng coi như là một người rất lợi hại, thêm vào hiện tại hắn ta cũng có chút tiền, đã làm Phó giám đốc thị trường tiêu thụ, hồi trước nghe đâu còn ký được một bản hợp đồng lớn, chính là đường làm quan rộng mở.
Chỉ là nhân phẩm không tốt chút nào.
“Vương tổng, và tiểu thư.” Lục Ninh Cảnh không có tránh bọn họ, thoải mái ra chào hỏi, đồng thời còn hơi xoắn xuýt một chút, không biết có nên nói là mình quen Nhạc Nhạc không, dù sao Vương Vĩ Đình người này cũng không phải là chồng cô ta.
“Ninh Cảnh?!” Nhạc Nhạc nhìn thấy Lục Ninh Cảnh đưa trẻ con đi dạo, còn tưởng rằng là nhận lầm người, “Anh sao lại ở đây?”
Hỏi vấn đề này thật khôi hài: “Tiểu thư à, tôi tại sao không thể ở đây?”
Nhạc Nhạc cũng cảm thấy mình hỏi vấn đề này thật vô lý, lại nhìn đứa bé xinh đẹp trong xe đẩy. Thằng bé trợn tròn mắt mà nhìn bọn họ, bộ dạng trắng trắng nộn nộn khỏi nói cũng biết có bao nhiêu đáng yêu, khiến người không nhịn được muốn xoa xoa bóp bóp một cái, còn có ngón tay phải của Lục Ninh Cảnh đang đeo nhẫn, “Anh kết hôn rồi?”
Chiếc nhẫn kia là lúc Trịnh Hằng đi đưa cho cậu, mua một đôi, đều là nhẫn phái nam, nói cái gì mà vì kỷ niệm hai người chính thức quen biết một năm, không nghĩ là nhanh như thế hai người đã quen nhau hơn một năm, đến con cũng có rồi.
“Ừ, ” Lục Ninh Cảnh cũng không muốn giải thích thêm với Nhạc Nhạc, “Đây là con trai của tôi.”
“Vậy chúc mừng a.” Nhạc Nhạc tự đáy lòng nói, “Đứa bé rất đáng yêu.”
“Cảm ơn.”
Vương Vĩ Đình nhưng là nhíu nhíu mày, cười nói: “Quanh đây giá nhà cũng không rẻ, xem ra Lục tiên sinh kiếm lời không ít.”
Khu biệt thự Vân Sơn này là nơi tụ tập của người có tiền, cơ bản ở đây đều là các toà biệt thự đơn độc, giá trị vượt qua 8 con số. Lục Ninh Cảnh chỉ là một người làm công mới tốt nghiệp hơn 4 năm, coi như 4 năm này không ngừng ký hợp đồng làm ăn, cũng không thể nào có tiền với tới những căn biệt thự này.
Xem ra lời này của Vương Vĩ Đình, còn có thâm ý khác
Lục Ninh Cảnh rốt cục tránh thoát một tháng, lệnh cấm được giải trừ, khỏi nói cũng biết cậu vui đến mức nào. Sáng sớm thì cùng Trịnh Hằng đi ra ngoài hóng gió, lúc này thì bà Vương ở nhà trông An An, cũng bận rộn ở trong bếp làm cơm trưa.
“Khâu tiên sinh, còn có vị này…” bà Vương thấy Lục Tự Minh lạ mắt, không dám lên tiếng.
“Tôi họ Lục.”
Lục Tự Minh nói tên họ, bà Vương liền biết là ai, bà tiếp nhận phần lễ vật rồi để sang một bên, cười nói: “Nguyên lai là Lục tiên sinh, hai vị sớm.”
“Tôi đi xem cháu bé.” Lục Tự Minh nói, đã nhanh chân đi đến trước cái nôi. Đứa bé được đầy tháng, căn bản đã không còn xấu xí như cái lúc mới sinh, trắng trắng rất đáng yêu, bàn tay nhỏ bé nắm nắm lại theo thói quen quơ quơ bên cạnh, trong lúc ngủ còn khiến người khác muốn thơm.
Lục Tự Minh tự mình ôm thằng bé lên.
Y đã có đứa con, chuyện nhỏ này đương nhiên là rất quen thuộc, đứa bé cũng không có bị y làm cho tỉnh, vẫn say sưa ngủ, nó còn phải dành tinh lực để buổi tối còn dày vò hai ông ba của nó.
“Đã đặt tên chưa?” Lục Tự Minh hỏi.
“Rồi, tên đặt là Trịnh Vân Đường, nhũ danh An An.” Bà Vương đáp.
Lục Tự Minh hơi hơi nhíu mày, đối vợi chuyện thằng cháu mình theo họ Trịnh Hằng thì rất không hài lòng, bất quá y không thể hiện ra ở trước mặt bà Vương, chỉ là thoáng gật đầu rồi nhìn đứa bé trong ngực, không nói lời nào.
Khâu Tử Hiên cũng đến gần xem.
“Mới có một tháng không gặp, vậy mà đã thay đổi nhiều như vậy.” Khâu Tử Hiên trong giọng nói không che giấu nổi kinh ngạc, thán phục một đứa bé lại có thể lớn nhanh đến như vậy.
“An An một tháng này ăn rất tốt, đã béo lên không ít.” Thấy Lục Tự Minh không phản ứng Khâu Tử Hiên, bà Vương ở một bên mụ bận bịu đứng ra giảng hòa.
“Đúng vậy, thay đổi cũng dễ nhìn hơn nhiều, nếu không phải chính mắt thấy được, còn thật không dám tin đây là thằng bé đã ra đời một tháng trước.”
“Trẻ con đều lớn nhanh, một ngày không thể so một ngày, ” bà Vương cười nói, đưa trà cho hai người, lại nói, “Hai vị tiên sinh ngồi trước, tôi đi phơi quần áo.”
Bà Vương nói xong liền đi, trong phòng khách chỉ còn lại người tính thêm cả An An. Lục Tự Minh rõ ràng là ôm đứa bé không muốn buông tay, qua một hồi lâu, Khâu Tử Hiên không nhịn được nói: “Cho tôi ôm nó một cái.”
Lục Tự Minh liếc mắt nhìn hắn, người hơi giật giật, đưa cháu cho hắn.
Nhưng mà, Khâu Tử Hiên lại không biết cách ôm.
“Cái tay này duỗi ra đỡ đầu, cái tay kia ôm lấy thân đứa bé, hai tay cậu cứng như vậy thì ôm sao được, ” Lục Tự Minh rốt cục không nhịn được lên tiếng nói, “Không ôm qua Ninh Cảnh, thì ít ra cũng đã có con gái rồi, phải biết điều này chứ.”
Khâu Tử Hiên không có nói tiếp, hắn xác thực sẽ không ôm trẻ con.
Hồi đó Lục Ninh Cảnh sinh ra, hắn chỉ nhìn qua, thậm chí còn không đến ôm một cái, chỉ nản lòng thoái chí mà đưa cho Lục Tự Minh. Mà đứa con gái kia, cũng không phải con hắn, đối với đứa bé ấy hắn cũng không muốn lợi dụng, về sau con bé được , tuổi rồi hắn mới bắt đầu ôm nó mấy lần.
Gia đình như Khâu Tử Hiên, mỗi một đời đều sẽ có người tham chánh, Khâu Tử Hiên là đối tượng đời này được lựa chọn. Nhà bọn họ thế hệ này chỉ có hai đứa bé, anh trai Khâu Tử Hiên từ nhỏ đã tham gia quân đội, không chịu đi theo đường này, cho nên Khâu Tử Hiên liền trở thành trọng điểm được bồi dưỡng, hơn nữa hắn ta so với anh trai mình cũng thích hợp hơn.
Lúc đó Khâu Tử Hiên đã đến tuổi kết hôn, nếu đã đi theo con đường này, từ hồ sơ cá nhân đến hôn thú đều phải trong sạch. Bên trong gia đình thế nào không nói, nhưng để ra bên ngoài cho người khác nhìn thì nhất định phải là ưu tú nhất, cho nên người trong nhà làm sao có thể để hắn và Lục Tự Minh ở cùng nhau, không chỉ muốn tách hai người họ, còn ép hắn kết hôn, thậm chí đến đối tượng cũng đã tìm xong, là người môn đăng hộ đối.
Nếu Khâu Tử Hiên khi đó mà không làm theo, gia đình hắn sẽ biết được sự tồn tại của Lục Ninh Cảnh, thậm chí sẽ còn dùng cậu để uy hiếp hắn. Khâu Tử Hiên lúc đó đối với Lục Tự Minh đã nản lòng thoái chí, rất cần một cuộc hôn nhân để bảo vệ con trai, trùng hợp tìm được một cô gái kia rất tốt, dù hoàn cảnh gia đình không khá giả nhưng cũng là người thuần khiết.
Khâu Tử Hiên hỏi ý nguyện của cô gái kia, cô ấy cũng bị người lớn trong o bức hôn rất gắt, vậy cả hai cùng ăn nhịp với nhau. Khâu gia khi biết hắn nguyện ý kết hôn đã làm nhượng bộ rất lớn, sẽ nếu ép hắn quá, tất cả mọi người đều không dễ chịu cho nên cũng không tính toán đến thân thế của cô gái kia, đồng ý để hai người họ ở cùng một chỗ.
Vì vậy ở bên ngoài truyền ra, cái gì mà đôi vợ chồng Kim Đồng Ngọc Nữ, tất cả chỉ là giả vờ. Trên thực tế, đêm tân hôn kia ở cùng nhau trong một phòng, hai người họ đã hàn thuyên nói chuyện cả đêm.
Thật vất vả mới ôm được đứa nhỏ, thằng nhóc trải qua một trận dằn vặt như vậy cư nhiên không tỉnh, cứ như vậy mà an ổn nằm trong ngực hắn, nhóp nhép cái miệng rồi lại ngủ thiếp đi. Thằng nhóc còn nhỏ, khuôn mặt vẫn chưa hiện nét nên chưa biết giống ai, nhưng cái mũi nhỏ nhắn dỏng cao này, là giống Lục Ninh Cảnh như đúc.
Khâu Tử Hiên năm nay đã gần , hắn một đời sở cầu, trên sự nghiệp cơ bản đã thành đạt, quan hệ với con gái mình lại không có gì, mặc dù có Lục Ninh Cảnh, lại chỉ có thể âm thầm mà nhìn, đến gặp mặt cũng không thể, cho nên bây giờ có thể ôm đứa cháu trắng nộn đáng yêu này, nhất thời cảm thấy được cái gì cũng không sao cả.
“An An…” Khâu Tử Hiên cúi đầu, hôn lên trán thằng bé. Lúc này trong phòng khách ngoại trừ Lục Tự Minh thì không có người khác, tất cả mọi thứ của hắn Lục Tự Minh đều biết, căn bản không cần che giấu.
Động tác này đổi lấy cái hừ nhẹ của Lục Tự Minh, đôi môi y giật giật, muốn nói cái gì, mà chung quy lại thôi.
Lúc Lục Ninh Cảnh cùng Trịnh Hằng trở lại đã thấy Lục Tự Minh và Khâu Tử Hiên ngồi trên ghế mặt đối mặt, rõ ràng là hai người không quen biết nhưng không khí lại phẳng phất thâm cừu đại hận, còn An An thì đang nằm trong ngực Khâu Tử Hiên.
“Chú, bộ trưởng Khâu, ” Lục Ninh Cảnh bỏ áo khoác mỏng trong tay xuống, chào hỏi qua hai vị trưởng bối. Nhìn thấy bộ dạng Khâu Tử Hiên ôm An An mà Lục Ninh Cảnh lại nhớ đến lần đầu tiên cậu bế thằng nhóc, suy nghĩ một chút rồi đi tới nói, “Để tôi mang thằng bé vào giường ngủ, ôm trên tay rất mệt.”
Ngày đó khi vừa mới bắt đầu bế con, cánh tay cậu mỏi đến mức mấy ngày sau không cử động được.
Khâu Tử Hiên xác thực đã mỏi, hắn cứng cứng mà ôm một hồi lâu, tay rất dễ bị mỏi, nhưng lai không biết làm sao để hạ đứa bé nằm xuống, cũng không muốn cầu trợ giúp của Lục Tự Minh, chỉ có thể ngơ ngác mà ngồi ở chỗ đó chờ bà Vương phơi xong quần áo đi xuống.
Nhưng mà bà Vương còn ở phía trên giặt chăn đệm, ngày hôm nay trời quang rất đẹp, Lục Ninh Cảnh cũng không cần dùng chăn nữa, vậy nên bà mới tháo chăn đem đi giặt. An An mới ăn no, theo quy luật của nó thì có thể ngủ đến , tiếng rất kaay, bà có thể thừa dịp vào lúc đó mà làm việc khác.
Lục Ninh Cảnh khom lưng ôm An An, Trịnh Hằng đi cất xe xong cũng lại đây chào hỏi, ngồi xuống cùng bọn họ hàn huyên một hồi, uống trà xong mới nói lên lầu thay quần áo, đi lên trước.
Lục Ninh Cảnh còn ngồi lại tán gẫu, “Chú, mọi người sao tới sớm vậy.”
“Dậy sớm nên đến sớm.” Lục Tự Minh nói, “Con sáng ra đã đi đâu đấy?”
“Đi ra ngoài thư giãn, nghẹn chết con rồi, ngày hôm nay rốt cục đã được tự do.”
Lục Ninh Cảnh hận không thể nhày ra ngoài đi làm. Cậu đã nghỉ một thời gian dài như vậy, đã bớt đi rất nhiều công việc, ngẫm lại Trương Kính bởi vì làm hạng mục Hưng Khoa Đạt của cậu, đã thành công thăng lên chức Phó giám đốc tiêu thụ, tâm lý cậu thật ngứa, nếu không phải bận sinh thằng nhãi con này, người đang ngồi chức vị đấy chính là cậu.
Mỗi người đều có ước vọng theo đuổi được thăng chức, Lục Ninh Cảnh cũng không phải thánh nhân, ước nguyện phàm nhân này vẫn phải có.
“Đừng vội ra ngoài chạy loạn, ít ra cũng phải đợi thêm hơn tháng nữa.” Chú cậu nói.
Làm sao có khả năng, đợi thêm mười ngày nữa cậu đảm bảo sẽ điên lên mất, cậu cũng chẳng muốn đàm luận vấn đề này với chú mình nên muốn chuyển đề tài, nhưng lại phát hiện nếu tán gẫu với chú thì lại không thể quan tâm tới Khâu Tử Hiên, hai người này vừa gặp đã bất hoà rồi.
“Này, em nhìn thế nào cũng thấy chú em và bộ trưởng Khâu như cừu nhân, bọn họ cũng chẳng quen biết gì.” Thừa dịp hai người bọn họ không nghe thấy, Lục Ninh Cảnh kéo Trịnh Hằng ra nghi ngờ hỏi.
Trịnh Hằng đương nhiên không thể đem chân tướng nói ra, chỉ có thể qua loa: “Đại khái là do không hợp, một người là về thương trường, người kia lại thuộc về chính trị, đề tài nói chuyện đâu giống nhau.”
“Nhưng mà chú em trước đây cũng từng làm cho nhà nước, ” Lục Ninh Cảnh gãi đầu một cái, chợt nhớ tới chú cậu đã làm một chức nhỏ ở thành phố A, mà Khâu Tử Hiên lại ở thành phố A, tuổi hai người họ lại ngang ngang nhau, “Chẳng lẽ thời gian chú em trước đây làm việc, có quen bộ trưởng Khâu?”
Trịnh Hằng không nghĩ tới Lục Ninh Cảnh lại có thể đoán ra, bóp bóp mũi của cậu nói: “Nếu em đã hiếu kỳ, có thể đi hỏi bọn họ.”
“Vậy thôi đi.” Cậu đâu có tẻ nhạt đến trình độ này.
Đến tầm trưa thì Tống Tranh và bác sĩ Lý cũng đến mang theo cả lễ vật. Cả đám đàn ông ngồi ở trong phòng khác, cũng đều là người làm ăn hiểu biết nên bắt chuyện rất nhanh.
Lục Ninh Cảnh không chịu được đám cáo già đang ngồi thông đồng làm bậy, chạy ra sân giúp người làm vườn cắt tỉa cây cỏ. Vì sân vườn Trịnh gia rất lớn nên phải thuê hẳn thợ chuyên mon đến để cắt tỉa, người đó được mọi người là ông Lâm.
Ông Lâm năm nay đã tuổi, thân thể lại rất kiện khang, có một tay nghề kiệt xuất, nghe đâu con cái không hiếu thuận lắm, ông phải dựa vào quan hệ mới tìm được công việc này, cũng may là tiền công của Trịnh gia khá cao, ông chỉ cần dựa vào đây đã đủ nuôi sóng chính mình, mọi người trong Trịnh gia cũng không làm khó dễ ông, rảnh rỗi còn đến giúp đỡ ông.
Lục Ninh Cảnh lúc rảnh cũng hay đến giúp đỡ ông, tiện cùng tán gẫu.
“Ninh Cảnh.” Đang lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ thì Lục Ninh Cảnh nghe thấy có người kêu tên mình, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra là Tống Tranh.
“Tống tổng.” Lục Ninh Cảnh thả cây kéo trong tay xuống, chào hỏi Tống Tranh.
“Tôi còn đang tự hỏi làm sao để tìm được cậu, hoá ra là chạy đến đây làm việc.” Tống Tranh cười nói.
“Tôi đang rảnh rỗi đến điên rồi, Tống tổng, anh vào bên trong ngồi đi, bên ngoài rất nắng.” Mặc dù đã sắp đến giữa tháng , nhưng thành phố A nằm về phía nam, đến trưa nhưng trời vẫn còn nắng. (lô gic buồn cười quá @@ đến trưa không phải tầm nắng nhất trong ngày sao)
“Không cần, tôi có chút lời muốn tìm cậu nói.”
Lục Ninh Cảnh nghe xong thì bỏ mũ trên đầu xuống, chỉ chỉ chỗ ghế tựa cách đó không xa, “Bên kia có chỗ ngồi, chúng ta đi ra đó nói chuyện.”
Hai người ngồi xuống, Tống Tranh liền nói, “Tôi muốn về thành phố B.”
“… Anh không phải quyết định đem khu X phát triển sao, tại sao lại phải về thành phố B?” Lục Ninh Cảnh nghi hoặc, trong đầu lại đột nhiên lóe lên suy nghĩ, “Chẳng lẽ là được thăng cấp?”
Tống Tranh mỉm cười gật đầu: “Lấy chồng xong có khác.”
Tuy rằng rất không nỡ xa người lãnh đạo Tống Tranh này, bất quá Lục Ninh Cảnh tự đáy lòng vì Tống Tranh mà cao hứng. Lúc trước Tống Tranh là Phó giám đốc tiêu thụ một công ty lớn, bị điều về khu X đây ngay cả người hỗ trợ cũng không có, sự nghiệp tình trường đều kém, mà người nhà bạn bè của hắn lại đều ở thành phố B, hiện tại hắn có thể quay lại đó, hơn nữa còn là mang danh nghĩa thăng chức, cũng coi như là áo gấm về làng, đối với sự phát triển của hắn mà nói, đương nhiên là tốt nhất.
“Đầu tiên là chúc mừng Tống tổng.” Lục Ninh Cảnh cười ha hả nói.
“Cảm ơn, ” Tống Tranh nói, “Bất quá ngày hôm nay tôi còn có chuyện quan trọng cần nói, cậu phải nhớ kỹ.”
Tống Tranh đột nhiên nghiêm túc như vậy khiến Lục Ninh Cảnh không kìm lòng được ngồi thẳng lại, “Anh nói đi.”
“Tổng bộ bên kia, nghe nói là quyết định chọn Vương Sơn kế nhiệm vị trí của tôi. Vương Sơn này trước kia tôi cũng có chút qua lại, nhưng nhân khí độ lại không tốt, có mấy lời không cần tôi nói rõ cậu cũng hiểu, nói chung, chỉ cần chăm chỉ cần cù làm tốt công việc của mình, Trịnh Liên là một công ty có tiềm năng phát triển rất lớn, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Lục Ninh Cảnh đương nhiên hiểu, Tống Tranh đặc biệt đến dặn dò cậu như vậy, có thể thấy được hắn rất coi trọng mình, Lục Ninh Cảnh lần nữa cảm động, bất quá muốn một lần nữa nhận một người lãnh đạo mới, cũng là một chuyện rất đau “bi”.
“Làm sao bây giờ, tôi không nỡ xa lão đại.” Lục Ninh Cảnh cảm thấy đời này sẽ không gặp được Tống Tranh thứ hai, một người vừa là thầy, là bạn, là lãnh đạo tốt.
“Các cậu sớm muộn gì cũng sẽ tự bay trên đôi cánh của mình, ” Tống Tranh vỗ vỗ vai Lục Ninh Cảnh, “Rảnh rỗi đến thành phố B thì nhớ tìm tôi.”
“Được, nhất định sẽ đến.”
…
Mọi người nhìn qua đứa nhỏ rồi sau đó ăn cơm, ăn cơm xong thì lần lượt ra về, Lục Tự Minh thì lại chần chừ ở lại.
“Ba mẹ con bên kia còn không biết chuyện này?” Lục Tự Minh hỏi Lục Ninh Cảnh.
“Vâng, qua đợt này bọn con sẽ về, sẽ chậm rãi nói với bọn họ.” Chuyện này cũng không gấp được, nếu như meh Lục biết cậu thậm chí còn sinh con cho Trịnh Hằng, bảo đảm sẽ bị cậu chọc cho tức chết.
“Nếu không có gì thay đổi thì đến tháng là giải quyết xong việc ở thành phố S, thời điểm Tết nguyên đán, mùa đông này cũng không có chuyện gì, con nên nói cho hai người họ.”
Ý của y là, muốn giúp cậu và Trịnh Hằng sao? Lúc trước người phản đối nhất là y, hiện tại lại thay đổi, so với trước đây đúng là khác biệt rất lớn, Lục Ninh Cảnh kinh ngạc, lại nghe Lục Tự Minh nói: “Cha mẹ con nuôi con lớn đến ngần này cũng không dễ dàng, đừng khiến họ giận.”
“Vâng, cháu sẽ nói với họ.” Nhắc tới cha mẹ, Lục Ninh Cảnh cảm giác cái tội này thật nặng.
“Nếu quyết định ở cùng nhau thì cũng nên cẩn thận.” Lục Tự Minh khẽ thở dài nói, xem ra tiểu tử nhà Trịnh gia tử kia đối với cậu rất để ý, y cũng yên lòng, con cháu tự có phúc của nó đi.
Lục Ninh Cảnh gật đầu: “Cảm ơn chú.”
Lục Tự Minh đi rồi, lúc bà Vương chuẩn đóng công thì lại nghe được tiếng ô tô, là một người đàn ông lạ mặt đến mang quà, nói là tặng nhân ngày đầy tháng đứa bé. Trịnh Hằng và Lục Ninh Cảnh cũng không nhận ra người kia, người kia lại nói chỉ là có người nhờ đưa, coi bộ là lén lút, Lục Ninh Cảnh định không muốn nhận thì Trịnh Hằng lại ngăn cản nói: “Đem vào đi, không có chuyện gì.”
Hắn còn không tin có người dám ở trước mặt hắn tác quái.
Người kia đi rồi, Trịnh Hằng nói: “Chúng ta mở ra xem là cái gì.”
Dù thế nào cũng sẽ không phải bom đi, Lục Ninh Cảnh lắc lắc đầu, cảm thấy dạo này mình xem phim truyền hình hơi nhiều. Mở ra lớp bọc đẹp đẽ, bên trọng là một chiếc hộp tinh xảo kèm theo một tấm thiệp, Lục Ninh Cảnh lấy ra xem, mặt trên viết vài chữ rất đẹp.
Chúc mừng đầy tháng.
Kí tên Khâu.
(Thực ra cái đoạn này nó ý nghĩa hơn nhiều nhưng thông cảm vì trình độ đọc QT của mình có hạn ;;v;;)
“Ồ, chẳng lẽ là của bộ trưởng Khâu, hắn không phải đã đưa rồi sao?” Phản ứng đầu tiên của Lục Ninh Cảnh chính là Khâu Tử Hiên.
Trịnh Hằng suy tư, thấy Lục Ninh Cảnh hỏi như vậy thì cười nói: “Không phải hắn, là một người bạn khác.”
“Ồ.”
Lục Ninh Cảnh tin là thật, cũng không có tính toán xem là ai, Trịnh Hằng lại cầm tờ thiệp kia, người nhà họ Khâu à…
Khí trời dần chuyển lạnh, rất nhanh đã đến tháng , thân thể Lục Ninh Cảnh đã khôi phục không ít, sắp có thể quay lại làm việc. Tống Tranh bên kia công việc cũng sắp hoàn thành, ít ngày nữa sẽ phải trở về thành phố B, hắn đi làm mà nói còn chỉ có thể gặp mọi người mấy lần nữa.
“Bà Vương, một mình bà trông sẽ ổn chứ?”
Lục Ninh Cảnh lo lắng nhất chính là thằng nhãi con kia, tuy rằng ban ngày thì nó không làm ầm nhưng bà Vương cũng có chuyện phải bận rộn, cho nên cậu cảm thấy vẫn nên thuê bảo mẫu, mà bà Vương lại nói là có thể làm được, không cần thuê người.
Bà Vương vừa thay tã xong cho An An, thằng nhóc này bình thường ban ngày thì ngủ như heo con, hôm nay ngược lại cứ trừng to con mắt ra nhìn xung quanh, càng lớn nó càng ý thức được sự vật quanh mình, từ ban đầu ngây ngốc nhìn một vật, bây giờ đã có thể cảm nhận được âm thanh của thế giới bên ngoài.
Vào lúc này nó đang trợn tròn mắt nhìn Lục Ninh Cảnh, Lục Ninh Cảnh đem nó bế lên, đùa đùa mấy lần, không nghĩ tới tiểu tử cư nhiên nhếch môi cười vui vẻ một chút.
“Nó nó nó nó nó cười này!” Lục Ninh Cảnh lần đầu tiên thấy con cười, kích động đến không kềm chế được.
“Nhanh như vậy đã biết cười?” bà Vương đang dọn đồ cho thằng bé, thấy Lục Ninh Cảnh nói, cũng chạy đến gần, Lục Ninh Cảnh còn đùa nó thêm một chút, tiểu tử liền mở miệng nhỏ ra nở nụ cười, “Đứa nhỏ này thật thông minh, bình thường trẻ con hai tháng tuổi mới chọc được cho chúng nó cười.”
Không có ai là không thích người khác khen con trai mình, Lục Ninh Cảnh vui vẻ ôm An An xoay một vòng, rồi gọi điện trêu chọc Trịnh Hằng đang đi làm: “Trịnh tiên sinh, con trai anh đã có thể bị chọc cho cười.”
Trịnh Hằng suýt đánh rớt con chuột máy tính, “Nhanh như vậy?”
“Đương nhiên, ” người nào đó không biết xấu hổ nói, “Con trai di truyền từ anh thì toàn ngày đêm nghịch điên đảo, di truyền từ em mới là thông minh tuyệt đỉnh.”
Nhãi con hiện tại giờ giấc rất chuẩn, hai người cũng đã quen, chỉ cần thằng bé vừa khóc liền biết là nó đói, hoặc là muốn đi vệ sinh, hay đơn thuần chỉ là muốn dày vò hai ông ba của nó.
Trịnh Hằng cười nhẹ, trước đây tại sao lại không phát hiện ra người này có khuynh hướng tự luyến như vậy chứ.
Bởi vì cú điện thoại này của Lục Ninh Cảnh, Trịnh Hằng có chút ngồi không yên, còn chưa tới giờ tan tầm đã lái xe đi trước, nhưng mà, cái thằng bé thích ngủ ban ngày, quấy ban đêm kia đã sớm lăn ra khò khó, vỗ thế nào cũng không tỉnh chứ đừng nói là cười cho hắn xem.
“Anh nói chúng ta ở đây đốt pháo, có thể làm nó tỉnh không?” Lục Ninh Cảnh ý đồ xấu mà bán đứng con trai, thằng nhóc này đúng là ngủ say như chết, bị làm cho không thoải mái liền bĩu môi, ngủ tiếp.
Trịnh Hằng cảm thấy con trai ngủ rất thanh bình, không chịu nổi cái cảnh Lục Ninh Cảnh bán đứng con trai, ôm lấy thằng con rồi chỉnh lại đám quần áo trên người nó bị cậu kéo lung tung, nói: “Chờ tí nữa nó tỉnh, người nhức đầu lại là chúng ta.”
“Chúng ta bị dằn vặt đến gầy đi trông thấy, thằng nhóc này lại còn béo lên.”
Lúc đẻ ra vẫn là một khối thịt nho nhỏ, bây giờ đã lớn hơn một vòng, chân tay cũng dài ra, đại khái cũng không làm ba nó phụ lòng về gien của hai người, lớn đến trắng nộn, đôi mắt lại vừa to vừa đen, lúc nhìn người khác ầng ậc nước mắt, quả thức có thể làm tan chày cả băng tuyết.
“Gần đây được chăm tốt, lớn nhanh là chuyện bình thường.” Sữa của vú em sắp không đủ cho thằng bé ăn.
“Đúng rồi, ” Lục Ninh Cảnh chợt nhớ tới một chuyện, “Gần đây Trịnh… Vân Phàm hơi là lạ, có phải là do anh quá chiều chuộng An An nên nó mất hứng, hay là chuyện có liên quan đến em và An An?”
Tuy rằng ở cùng với Trịnh Vân Phàm tạm thời không có cách nào giống như một nhà, nhưng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ cha con hai người, Lục Ninh Cảnh vẫn là phi thường hổ thẹn, huống chi quan hệ cha con bọn họ đã đủ chênh lệch.
“Không phải, ” Trịnh Hằng về sau đã tìm Trịnh Vân Phàm nói chuyện một lần, Trịnh Vân Phàm kỳ thực không phải người vô cảm, đối với Lục Ninh Cảnh, cậu ta không có ý kiến gì, ngược lại không ảnh hưởng đến lợi ích của cậu ta là được, mà An An, Trịnh Vân Phàm cũng rất yêu thích đứa em trai này, lần trước đầy tháng còn tặng cho thằng bé chìa khóa trường thọ, “Chắc là chuyện tình cảm xảy ra vấn đề, người trẻ tuổi mà.”
Trịnh Hằng đã nói như vậy thì Lục Ninh Cảnh cũng yên tâm lại.
Trịnh Hằng nói không sai, Trịnh Vân Phàm đúng là đụng tới vấn đề tình cảm.
Trong nhà Tống Tranh.
Ngày hôm nay bên ngoài mưa rơi lác đác bởi vì thành phố A thay đổi thời tiết. Loại thời tiết này rất thích hợp ngồi trong nhà uống cà phê thưởng thức, chỉ là Tống Tranh không có cái rảnh rỗi ấy, hắn đang thu dọn đồ đạc.
Bởi vì khoảng đến đầu tháng là có thể đem công việc bàn giao lại nên Tống Tranh nhất định phải đem ít đồ đóng gói trở về, mà quần áo hè thu là có thể thu dọn lại gửi đi trước. Thứ sáu lại rảnh rỗi hiếm thấy, hắn nhân cơ hội thu xếp đồ đạc.
Mới đem quần áo mùa hè bỏ vào trong vali, chuông cửa đã vang lên. Vào lúc này chả biết ai lại đến tìm hắn, Tống Tranh đứng dậy mở cửa, phát hiện ra là người đã có một quãng thời gian mâu thuấn náo luận với hắn, là Trịnh Vân Phàm hơn nửa tháng không gặp.
Cậu ta trên người ướt nhẹp một mảng, hiển nhiên là mắc mưa, đôi môi đều cóng đến xám xịt, cả người đang phát run.
“Làm sao…”
Tống Tranh lời còn chưa nói hết, chàng trai phía ngoài đã lao vào, không để ý đã quần áo mình ướt đẫm, ôm chặt lấy Tống Tranh.