Sáng sớm, bên trong tiểu uyển hẻo lánh của phủ Thừa tướng.
Thụy Hiên nằm trên giường lớn chậm rãi tỉnh lại.
Nơi này là…?
Cử động thân mình nhưng từng trận đau đầu kéo đến làm Thụy Hiên chỉ có thể nằm trên giường nghi hoặc nhìn căn phòng xa lạ.
Hắn không phải bị nhốt trong căn phòng đơn giản sao? Sao vừa tỉnh lại lại thấy một căn phòng khác?
Hiện tại nghĩ lại nơi hắn ở lúc trước tựa hồ là căn phòng dành cho dân chúng bình dân a… Kia… nơi này rốt cuộc là thế nào?
A đừng nghĩ!! Không cần biết đang ở chỗ nào, càng nghĩ thêm đầu hắn sẽ nổ tung.
A! Thiếu gia, ngài tỉnh rồi!
Nghe được giọng nữ xa lạ, Thụy Hiên nghi hoặc nhìn cô gái đang cầm trên tay một chậu nước.
Xem ra nàng tuổi còn nhỏ a….
Ngươi là ai?
Thiếu gia, nhĩ hảo, ta gọi là Thúy Nhi. Phụng mệnh đại nhân đến hầu hạ ngài – Cô gái tên gọi Thúy Nhi ngây thơ cười, rất thảo hỉ.
Đại nhân? Đại nhân của ngươi là ai? – Thụy Hiên nghi hoặc hỏi nhưng ánh mắt lại nhu hòa. Cô gái này làm hắn nhớ đến muội muội mà hắn yêu thương nhất – Mẫn Liên…Không biết nàng hiện tại ra sao? Còn ở trong hoàng cung không?
Đại nhân nói ngài nhất định hiểu được cho nên phân phó ta không được nói – Thúy Nhi lắc đầu, đem chậu nước để lên bàn, thấm ướt khăn mặt.
Phải không? – Trong đầu hiện lên một đáp án sinh động, nhưng có khả năng sao?
Thiếu gia, cho Thúy Nhi lau mặt ngài!
Ân…. – Thụy Hiên theo bản năng trả lời, hiện tại đầu óc hắn một mảnh hỗn loạn, bắt đầu đau.
Thiếu gia, ta đến lau người ngài!
Ân..? – Cái này, Thụy Hiên hoàn toàn thanh tỉnh, khẩn trương ngăn cản – Không… không cần…
Thiếu gia, ngài là đang thẹn thùng sao? Không cần thẹn thùng! Mấy ngày ngài hôn mê, Thúy Nhi đã sớm nhìn qua thân thể ngài – Thúy Nhi mãnh liệt cởi quần áo của Thụy Hiên, hiện tại toàn thân Thụy Hiên hư nhuyễn không thể nào thắng nàng a!
Bất quá dù Thụy Hiên không sinh khí cũng không thắng được Thúy Nhi bởi vì tính cố chấp của nàng thực khủng bố.
Chờ…chờ một chút… – Thụy Hiên run run ngăn cản, cô gái này rốt cuộc bao nhiêu tuổi a! Ngay cả những lời này cũng có thể nói ra…
Thúy Nhi, ngươi, ngươi, ngươi mấy tuổi?
Thúy Nhi năm nay mười bốn tuổi – Thúy Nhi đã thoát trường bào của Thụy Hiên – Thiếu gia, da thịt ngài tốt quá! Vừa trắng vừa bóng loáng, so với Thúy Nhi còn hảo hơn. Chính là trên người lại vươn rất nhiều dấu vết, có điểm phá hư mỹ cảm. Bất quá hiện tại mấy dấu vết đã lặn đi không ít….
Thụy Hiên nằm trên giường lớn chậm rãi tỉnh lại.
Nơi này là…?
Cử động thân mình nhưng từng trận đau đầu kéo đến làm Thụy Hiên chỉ có thể nằm trên giường nghi hoặc nhìn căn phòng xa lạ.
Hắn không phải bị nhốt trong căn phòng đơn giản sao? Sao vừa tỉnh lại lại thấy một căn phòng khác?
Hiện tại nghĩ lại nơi hắn ở lúc trước tựa hồ là căn phòng dành cho dân chúng bình dân a… Kia… nơi này rốt cuộc là thế nào?
A đừng nghĩ!! Không cần biết đang ở chỗ nào, càng nghĩ thêm đầu hắn sẽ nổ tung.
A! Thiếu gia, ngài tỉnh rồi!
Nghe được giọng nữ xa lạ, Thụy Hiên nghi hoặc nhìn cô gái đang cầm trên tay một chậu nước.
Xem ra nàng tuổi còn nhỏ a….
Ngươi là ai?
Thiếu gia, nhĩ hảo, ta gọi là Thúy Nhi. Phụng mệnh đại nhân đến hầu hạ ngài – Cô gái tên gọi Thúy Nhi ngây thơ cười, rất thảo hỉ.
Đại nhân? Đại nhân của ngươi là ai? – Thụy Hiên nghi hoặc hỏi nhưng ánh mắt lại nhu hòa. Cô gái này làm hắn nhớ đến muội muội mà hắn yêu thương nhất – Mẫn Liên…Không biết nàng hiện tại ra sao? Còn ở trong hoàng cung không?
Đại nhân nói ngài nhất định hiểu được cho nên phân phó ta không được nói – Thúy Nhi lắc đầu, đem chậu nước để lên bàn, thấm ướt khăn mặt.
Phải không? – Trong đầu hiện lên một đáp án sinh động, nhưng có khả năng sao?
Thiếu gia, cho Thúy Nhi lau mặt ngài!
Ân…. – Thụy Hiên theo bản năng trả lời, hiện tại đầu óc hắn một mảnh hỗn loạn, bắt đầu đau.
Thiếu gia, ta đến lau người ngài!
Ân..? – Cái này, Thụy Hiên hoàn toàn thanh tỉnh, khẩn trương ngăn cản – Không… không cần…
Thiếu gia, ngài là đang thẹn thùng sao? Không cần thẹn thùng! Mấy ngày ngài hôn mê, Thúy Nhi đã sớm nhìn qua thân thể ngài – Thúy Nhi mãnh liệt cởi quần áo của Thụy Hiên, hiện tại toàn thân Thụy Hiên hư nhuyễn không thể nào thắng nàng a!
Bất quá dù Thụy Hiên không sinh khí cũng không thắng được Thúy Nhi bởi vì tính cố chấp của nàng thực khủng bố.
Chờ…chờ một chút… – Thụy Hiên run run ngăn cản, cô gái này rốt cuộc bao nhiêu tuổi a! Ngay cả những lời này cũng có thể nói ra…
Thúy Nhi, ngươi, ngươi, ngươi mấy tuổi?
Thúy Nhi năm nay mười bốn tuổi – Thúy Nhi đã thoát trường bào của Thụy Hiên – Thiếu gia, da thịt ngài tốt quá! Vừa trắng vừa bóng loáng, so với Thúy Nhi còn hảo hơn. Chính là trên người lại vươn rất nhiều dấu vết, có điểm phá hư mỹ cảm. Bất quá hiện tại mấy dấu vết đã lặn đi không ít….