…..cái gì mà tín nhiệm với không tín nhiệm? Nếu là y thuật, ta tuyệt đối được tín nhiệm – Thật vất vả lão mới có thể nói một câu đầy đủ.
Lão đến bên giường xem rồi biết – Sở Hoài Chi lạnh lùng nói.
…vâng…vâng… – Lão thái y lo sợ bước lên lầu, đi đến bên giường cạnh Sở Hoài Chi, nhất thời kích động hô to.
Hoàng thượng!
Nhưng đồng thời lão cũng hiểu ý ‘tín nhiệm’ của Mộc Dĩnh Nhiên là gì.
Lão phu tuyệt đối sẽ không đem việc này nói cho ai biết, thỉnh đại nhân yên tâm.
Hừ! – Sở Hoài Chi lãnh đạm xoay người xuống lầu, không một phản ứng thừa thãi nào hoặc câu trả lời nào.
Vậy chúng ta an tâm, mời lão thái ý trị liệu cho hắn! – Mộc Dĩnh Nhiên bước lên lầu, thản nhiên ngồi một bên, thúc giục.
Qua một lúc sau, Lưu lão thái y mới đem tay Thụy Hiên bị thương nặng, tiêu độc, băng bó sau khi đã lấy từng mảnh vỡ nhỏ ra.
Đại nhân, lão phu chữa trị xong, đây là phương thuốc mà lão phu…. khai cho Thụy Hiên thiếu gia.
Lúc Lưu lão thái y chữa trị, Thúy Nhi liền mang nước ấm lên lầu, nghe cách gọi của Thúy Nhi, Lưu lão thái cũng hiểu được thân phận Hoàng thượng của Thụy Hiên bị che dấu, cho nên liền sửa miệng chỉ là có chút không quen.
Hắn sao rồi…? – Tiếp nhận phương thuốc, Mộc Dĩnh Nhiên muốn biết tình huống của Thụy Hiên.
Theo lão phu suy đoán, Thụy Hiên thiếu gia là vì bệnh nặng chưa khỏi lại làm lụng vất vả quá độ, hơn nữa cảm xúc bị kích động cùng mất máu, tạo ra hiện tại hôn mê bất tỉnh, sốt cao không lùi. Chỉ cần đại nhân nhớ cấp Thụy Hiên thiếu gia uống thuốc đúng hạn, cho người an tâm tịnh dưỡng là có thể khỏi hắn – Lão thái ý nói thật dài mội loạt rồi mới nói đến tình trạng của Thụy Hiên, nếu Mộc Dĩnh Nhiên không lệnh lão nói trọng điểm, khả năng lão thái ý nói còn lâu hơn.
Ta đã biết – Mộc Dĩnh Nhiên gật đầu.
Trong khoảng thời gian này làm phiền thái y chiếu cố hắn.
Lão phu hiểu.
Thúy Nhi, mang lão thái y đến khách phòng đi.
Không muốn! Ta muốn ở lại chiếu cố Thụy Hiên thiếu gia – Thúy Nhi bên giường không hờn giận cãi lệnh.
Thúy Nhi! – Mộc Dĩnh Nhiên có chút sinh khí.
Ô… Người ta không muốn rời khỏi Thụy Hiên thiếu gia….Thúy Nhi sợ Thụy Hiên thiếu gia giống Nguyệt tỷ tỷ cùng Hòa Nhã ca ca rời bỏ Thúy Nhi… – Thúy Nhi ủy khuất khóc, nàng thật sự sợ….
Yên tâm, có ta ở đây, hắn sẽ không rời đi – Mộc Dĩnh Nhiên nhu hòa hống nàng.
Ô…thật sự? – Thúy Nhi ngừng khóc, hoài nghi hỏi.
Đương nhiên là thật, ta cam đoan với ngươi hắn sẽ không rời đi, chỉ cần ta còn sống – Mộc Dĩnh Nhiên nhìn khuôn mặt hồng diễm tuyệt mỹ trên giường, chắc chắn cam đoan.
Hảo, ta tin tưởng đại nhân, ta đi rồi sẽ về – Thúy Nhi lau nước mắt, lại kéo lão thái ý rất nhanh biến mất.
Rất xa tựa hồ có thể nghe tiếng lão thái y kêu rên: ‘Đại nhân a ngài lại hại ta rồi a không! Không! Tiểu cô nương, lão phu kính nhờ ngươi chậm một chút a!!!!
Mộc Dĩnh Nhiên cười nghe tiếng lão thái y kêu rên, thẳng đến khi không nghe nữa mới nhìn người bệnh đang thống khổ thở trên giường.
Ngươi thật sự là tên bạo quân kia sao?
Thật sự ai mới chân chính là ngươi?
Nhị đệ – Sở Hoài Chi gọi.
Đại ca, công chúa đang đợi ngươi! Người này giao cho ta đi! Bằng không vị công chúa nhu nhược kia liền cuồng rơi lệ cho ngươi xem… – Mộc Dĩnh Nhiên cười nhắc nhở.
Thuận tiện nhắc ngươi, bộ y phục nhiễm huyết đó phải nhớ thay, tuy rằng y phục ngươi là màu đen – Mộc Dĩnh Nhiên nói – Nhưng qua lâu vẫn thấy được trên đó dính cái gì.
Sở Hoài Chi lạnh lùng một hồi – Này không cần ngươi nói ta cũng biết.
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Một lúc lâu, Mộc Dĩnh Nhiên cũng rời phòng, đổi lại là Thúy Nhi lo lắng canh giữ bên cạnh Thụy Hiên.
Nếu ngươi biết người ngươi lo lắng nhất là người ngươi hận nhất, ngươi còn có thể như trước quan tâm người đó không?
Lão đến bên giường xem rồi biết – Sở Hoài Chi lạnh lùng nói.
…vâng…vâng… – Lão thái y lo sợ bước lên lầu, đi đến bên giường cạnh Sở Hoài Chi, nhất thời kích động hô to.
Hoàng thượng!
Nhưng đồng thời lão cũng hiểu ý ‘tín nhiệm’ của Mộc Dĩnh Nhiên là gì.
Lão phu tuyệt đối sẽ không đem việc này nói cho ai biết, thỉnh đại nhân yên tâm.
Hừ! – Sở Hoài Chi lãnh đạm xoay người xuống lầu, không một phản ứng thừa thãi nào hoặc câu trả lời nào.
Vậy chúng ta an tâm, mời lão thái ý trị liệu cho hắn! – Mộc Dĩnh Nhiên bước lên lầu, thản nhiên ngồi một bên, thúc giục.
Qua một lúc sau, Lưu lão thái y mới đem tay Thụy Hiên bị thương nặng, tiêu độc, băng bó sau khi đã lấy từng mảnh vỡ nhỏ ra.
Đại nhân, lão phu chữa trị xong, đây là phương thuốc mà lão phu…. khai cho Thụy Hiên thiếu gia.
Lúc Lưu lão thái y chữa trị, Thúy Nhi liền mang nước ấm lên lầu, nghe cách gọi của Thúy Nhi, Lưu lão thái cũng hiểu được thân phận Hoàng thượng của Thụy Hiên bị che dấu, cho nên liền sửa miệng chỉ là có chút không quen.
Hắn sao rồi…? – Tiếp nhận phương thuốc, Mộc Dĩnh Nhiên muốn biết tình huống của Thụy Hiên.
Theo lão phu suy đoán, Thụy Hiên thiếu gia là vì bệnh nặng chưa khỏi lại làm lụng vất vả quá độ, hơn nữa cảm xúc bị kích động cùng mất máu, tạo ra hiện tại hôn mê bất tỉnh, sốt cao không lùi. Chỉ cần đại nhân nhớ cấp Thụy Hiên thiếu gia uống thuốc đúng hạn, cho người an tâm tịnh dưỡng là có thể khỏi hắn – Lão thái ý nói thật dài mội loạt rồi mới nói đến tình trạng của Thụy Hiên, nếu Mộc Dĩnh Nhiên không lệnh lão nói trọng điểm, khả năng lão thái ý nói còn lâu hơn.
Ta đã biết – Mộc Dĩnh Nhiên gật đầu.
Trong khoảng thời gian này làm phiền thái y chiếu cố hắn.
Lão phu hiểu.
Thúy Nhi, mang lão thái y đến khách phòng đi.
Không muốn! Ta muốn ở lại chiếu cố Thụy Hiên thiếu gia – Thúy Nhi bên giường không hờn giận cãi lệnh.
Thúy Nhi! – Mộc Dĩnh Nhiên có chút sinh khí.
Ô… Người ta không muốn rời khỏi Thụy Hiên thiếu gia….Thúy Nhi sợ Thụy Hiên thiếu gia giống Nguyệt tỷ tỷ cùng Hòa Nhã ca ca rời bỏ Thúy Nhi… – Thúy Nhi ủy khuất khóc, nàng thật sự sợ….
Yên tâm, có ta ở đây, hắn sẽ không rời đi – Mộc Dĩnh Nhiên nhu hòa hống nàng.
Ô…thật sự? – Thúy Nhi ngừng khóc, hoài nghi hỏi.
Đương nhiên là thật, ta cam đoan với ngươi hắn sẽ không rời đi, chỉ cần ta còn sống – Mộc Dĩnh Nhiên nhìn khuôn mặt hồng diễm tuyệt mỹ trên giường, chắc chắn cam đoan.
Hảo, ta tin tưởng đại nhân, ta đi rồi sẽ về – Thúy Nhi lau nước mắt, lại kéo lão thái ý rất nhanh biến mất.
Rất xa tựa hồ có thể nghe tiếng lão thái y kêu rên: ‘Đại nhân a ngài lại hại ta rồi a không! Không! Tiểu cô nương, lão phu kính nhờ ngươi chậm một chút a!!!!
Mộc Dĩnh Nhiên cười nghe tiếng lão thái y kêu rên, thẳng đến khi không nghe nữa mới nhìn người bệnh đang thống khổ thở trên giường.
Ngươi thật sự là tên bạo quân kia sao?
Thật sự ai mới chân chính là ngươi?
Nhị đệ – Sở Hoài Chi gọi.
Đại ca, công chúa đang đợi ngươi! Người này giao cho ta đi! Bằng không vị công chúa nhu nhược kia liền cuồng rơi lệ cho ngươi xem… – Mộc Dĩnh Nhiên cười nhắc nhở.
Thuận tiện nhắc ngươi, bộ y phục nhiễm huyết đó phải nhớ thay, tuy rằng y phục ngươi là màu đen – Mộc Dĩnh Nhiên nói – Nhưng qua lâu vẫn thấy được trên đó dính cái gì.
Sở Hoài Chi lạnh lùng một hồi – Này không cần ngươi nói ta cũng biết.
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Một lúc lâu, Mộc Dĩnh Nhiên cũng rời phòng, đổi lại là Thúy Nhi lo lắng canh giữ bên cạnh Thụy Hiên.
Nếu ngươi biết người ngươi lo lắng nhất là người ngươi hận nhất, ngươi còn có thể như trước quan tâm người đó không?