Ô…ô…. – Thụy Hiên ghé vào giường rầu rĩ khóc.
Hậu mặt của hắn vừa nóng vừa rát, khó chịu chết…
Hai tên kia đúng là điên!! Trừng phạt thì trừng phạt, ngoạn cái gì mà chiêu thức mới a!!!
Bất quá thân phận hiện tại của hắn chính là nam sủng, bị đối đãi như vậy cũng là đương nhiên….nhưng là hắn sinh khí, hắn bất mãn!!!
Phi tướng quân chết tiệt, giảo thừa tướng chết tiệt, bọn họ mà chết hết thì tốt biết mấy!!
Đúng rồi….đến nơi này lâu như vật, thật không hiểu kia bốn cá tính hồi dị hộ vệ của hắn đi đâu mất rồi? Từ khi hắn bị bắt đến giờ cũng không thấy bọn họ…
Hiện tại nhất định bọn họ tìm được hắn rồi….
Chủ tử.
Ân? – Thụy Hiên đáp lại theo bản năng, hoàn toàn không để ý trong phòng có thêm bốn người.
Chủ tử, chúng ta đã trở lại – Cách hồi lâu, một người trong đó mới mở miệng, nhìn dáng vẻ y chính là kẻ đã đánh chết Lôi Minh.
Lúc này Thụy Hiên mới hoàn hồn, kích động nhảy xuống giường, nhưng lập tức vì cơn đau chỉ có thể nằm sấp, không tình nguyện đập giường.
Chủ tử, đừng nhúc nhích, cho ta xem xem – Một vị nữ tử tuyệt mỹ ôn nhu nói, chậm rãi đến bên giường.
A….không cần…không cần – Thụy Hiên đỏ mặt cuống quít ngăn cản nhưng vô dụng.
Người này dùng mái tóc dài rám nắng che nửa khuôn mặt tuyệt mỹ, hồng y nữ tử đã sớm cởi bỏ quần của Thụy Hiên, cẩn thận xem xét nơi bị thương.
Thực nghiêm trọng, vết thương bị rách…chủ tử…ngươi… – Nữ tử không nói gì thêm, chỉ là xuất ra thuốc mỡ giúp hắn bôi dược.
Các ngươi muốn biết không? – Thụy Hiên thả lỏng hỏi.
Ân, chủ tử, biết hay không biết chúng ta đều… – Nữ oa đứng bên cạnh nam tử kỳ lạ đau thương trả lời.
Kia…ta hy vọng các ngươi đừng xuống tay với hai người nọ, Quốc gia chúng ta cần hai người, không có bọn họ, Quốc gia chúng ta không thể duy trì thế cục yên ổn, cho nên các ngươi trăm ngàn đừng với bọn họ xuống tay – Hiện tại Thụy Hiên làm người khác không thể tin nổi, cùng là một người thế nhưng giờ đây trên người hắn phát ra một cỗ hơi thở làm người ta không thể trái ý, có lẽ đây mới chân chính là hắn!
Nhưng là như vậy chủ tử vẫn bị hai tên hỗn đản kia…. – Một thiếu niên đứng bên kia nam tử kỳ lạ bất mãn nói, ít nhất y cũng muốn thiến hai người nọ
Tuyết! Bình tĩnh một chút! Ngươi cũng không muốn nhìn Quốc gia đại loạn đi – Nữ tử nhắc nhở thiếu niên.
Đi Chỉ biết lấy tương lai Quốc gia để áp ta
Muốn trách thì trách Cung Thân vương đi – Nữ oa nghiêng đầu thêm một câu.
Đúng, đúng, trước làm thịt lão hồ ly lợi dụng chủ tử kia – Thiếu niên lập tức tán thành.
Hậu mặt của hắn vừa nóng vừa rát, khó chịu chết…
Hai tên kia đúng là điên!! Trừng phạt thì trừng phạt, ngoạn cái gì mà chiêu thức mới a!!!
Bất quá thân phận hiện tại của hắn chính là nam sủng, bị đối đãi như vậy cũng là đương nhiên….nhưng là hắn sinh khí, hắn bất mãn!!!
Phi tướng quân chết tiệt, giảo thừa tướng chết tiệt, bọn họ mà chết hết thì tốt biết mấy!!
Đúng rồi….đến nơi này lâu như vật, thật không hiểu kia bốn cá tính hồi dị hộ vệ của hắn đi đâu mất rồi? Từ khi hắn bị bắt đến giờ cũng không thấy bọn họ…
Hiện tại nhất định bọn họ tìm được hắn rồi….
Chủ tử.
Ân? – Thụy Hiên đáp lại theo bản năng, hoàn toàn không để ý trong phòng có thêm bốn người.
Chủ tử, chúng ta đã trở lại – Cách hồi lâu, một người trong đó mới mở miệng, nhìn dáng vẻ y chính là kẻ đã đánh chết Lôi Minh.
Lúc này Thụy Hiên mới hoàn hồn, kích động nhảy xuống giường, nhưng lập tức vì cơn đau chỉ có thể nằm sấp, không tình nguyện đập giường.
Chủ tử, đừng nhúc nhích, cho ta xem xem – Một vị nữ tử tuyệt mỹ ôn nhu nói, chậm rãi đến bên giường.
A….không cần…không cần – Thụy Hiên đỏ mặt cuống quít ngăn cản nhưng vô dụng.
Người này dùng mái tóc dài rám nắng che nửa khuôn mặt tuyệt mỹ, hồng y nữ tử đã sớm cởi bỏ quần của Thụy Hiên, cẩn thận xem xét nơi bị thương.
Thực nghiêm trọng, vết thương bị rách…chủ tử…ngươi… – Nữ tử không nói gì thêm, chỉ là xuất ra thuốc mỡ giúp hắn bôi dược.
Các ngươi muốn biết không? – Thụy Hiên thả lỏng hỏi.
Ân, chủ tử, biết hay không biết chúng ta đều… – Nữ oa đứng bên cạnh nam tử kỳ lạ đau thương trả lời.
Kia…ta hy vọng các ngươi đừng xuống tay với hai người nọ, Quốc gia chúng ta cần hai người, không có bọn họ, Quốc gia chúng ta không thể duy trì thế cục yên ổn, cho nên các ngươi trăm ngàn đừng với bọn họ xuống tay – Hiện tại Thụy Hiên làm người khác không thể tin nổi, cùng là một người thế nhưng giờ đây trên người hắn phát ra một cỗ hơi thở làm người ta không thể trái ý, có lẽ đây mới chân chính là hắn!
Nhưng là như vậy chủ tử vẫn bị hai tên hỗn đản kia…. – Một thiếu niên đứng bên kia nam tử kỳ lạ bất mãn nói, ít nhất y cũng muốn thiến hai người nọ
Tuyết! Bình tĩnh một chút! Ngươi cũng không muốn nhìn Quốc gia đại loạn đi – Nữ tử nhắc nhở thiếu niên.
Đi Chỉ biết lấy tương lai Quốc gia để áp ta
Muốn trách thì trách Cung Thân vương đi – Nữ oa nghiêng đầu thêm một câu.
Đúng, đúng, trước làm thịt lão hồ ly lợi dụng chủ tử kia – Thiếu niên lập tức tán thành.