Chiêng trống vang trời, tiếng pháo nổ không dứt, đội ngũ đón dâu thật dài từ Tướng quân phủ đi tới Hoàng cung, các tân khách nối đuôi nhau, thanh âm chúc mừng không ngớt, lễ vật không ngừng đưa vào phủ, bọn người hầu bận rộn ngược xuôi.
Tâm tình mọi người đều tốt lắm, bởi vì hôm nay là ngày vui của Tướng quân Sở Hoài Chi, mà đối tượng lại là Mẫn Liên công chúa nổi tiếng ôn nhu trong Hoàng thất.
Đó là sự kiện trọng đại đáng để cả nước vui mừng, lại nói Phi tướng quân là cứu quốc song kiệt chi nhất a!
Nhìn thấy gã có thể hạnh phúc, mọi người nào có không vui.
Nhưng Thụy Hiên một chút vui vẻ cũng không có, hắn hiểu được Sở Hoài Chi căn bản đối với Mẫn Liên không có tình cảm, thú nàng chỉ vì lợi ích, chỉ có mọi người cùng Hoàng muội không biết, hoàn toàn chìm đắm trong không khí hân hoan sung sướng.
Thụy Hiên thiếu gia, Tướng quân phủ đối diện thật sự vui nhộn a – Thúy Nhi tươi cười nói với hắn, hoàn toàn không phát hiện Thụy Hiên âm trầm.
Đúng vậy…náo nhiệt ngay cả nơi này đều nghe được – Thụy Hiên miễn cưỡng cười, gật đầu tỏ vẻ đồng cảm.
Thúy Nhi, ngươi muốn đi chơi sao? – Tuy rằng tâm tình nặng nề, nhưng hắn không khó thấy được khát vọng của Thúy Nhi.
A…không có a! Ta trong này bồi Thụy Hiên thiếu gia là đủ rồi – Thúy Nhiên khẩu thị tâm phi nói, khuôn mặt nhỏ nhắn dấu không được vẻ háo hức.
Vậy ngươi đi chơi đi! Không cần theo bồi ta – Thụy Hiên cười – Ta nghĩ hiện tại là cao trào của hỷ yến đi.
Ngô…Thật vậy chăng?… Ta nghĩ trong này cùng người là tốt rồi – Thúy Nhi không ngừng giãy dụa, cuối cùng vẫn là quyết định không đi.
Thúy Nhi, Tướng quân phủ khó có yến hội, ngươi không đi thật đáng tiếc…. huống hồ lấy thân phận ngươi có thể ngồi ở nơi cao mà xem ngoạn náo nhiệt – Thụy Hiên dụ hống nàng, hắn hy vọng nàng có thể hảo hảo ra ngoài ngoạn.
Thúy Nhi trầm mặc một lúc lâu – Ác! Được rồi, ta đi tham gia.
Như vậy mới đúng – Thụy Hiên tự đáy lòng nói – Thúy Nhi luôn muốn được vui vẻ ra ngoài ngoạn, Thúy Nhi u ám trong phòng sẽ không giống Thúy Nhi.
Ân Ta đi đây a Thụy Hiên thiếu gia, nhớ rõ ngủ sớm một chút a – Thúy Nhi vừa nhắc nhở vừa thi triển khinh công biến mất trước mặt Thụy Hiên.
Nàng vừa đi, Thụy Hiên lập tức suy sụp hạ mặt ngồi trên ghế.
Theo hắn tính, từ dưới ngọ thần khi bắt đầu hỉ yến đến giờ đã là giờ mùi, yến hội cử hành bốn canh giờ, hắn nghĩ hiện tại đã là lúc nháo động phòng đi, cho nên mới kêu Thúy Nhi tham gia yến hội, hy vọng nàng không quá trễ có thể đùa tận hứng chút.
Hắn cầu nguyện hôn nhân của Mẫn Liên hoàng muội có thể hạnh phúc, cho dù Sở Hoài Chi không thương nàng ít nhất cũng đối nàng hảo một chút.
Ngay lúc hắn đang cầu nguyện, cửa bị người mở ra, người kia là —
Phi tướng quân! – Thụy Hiên kinh hô.
Đúng vậy, người trước mắt hắn là Phi tướng quân Sở Hoài Chi đáng lẽ đang ở tân phòng, cả người gã phát ra mùi rượu, lảo đảo tiêu sái đến trước mặt Thụy Hiên.
Không cần gọi ta Phi tướng quân – Gã dùng lực bắt lấy tay Thụy Hiên – Ngươi đã gọi tên của nhị đệ, vì cái gì không thể gọi tên ta?
Thụy Hiên nhăn mặt nhìn gã, tay tuy bị nắm rất đau, nhưng hắn lại để ý lời nói của gã hơn.
Tâm tình mọi người đều tốt lắm, bởi vì hôm nay là ngày vui của Tướng quân Sở Hoài Chi, mà đối tượng lại là Mẫn Liên công chúa nổi tiếng ôn nhu trong Hoàng thất.
Đó là sự kiện trọng đại đáng để cả nước vui mừng, lại nói Phi tướng quân là cứu quốc song kiệt chi nhất a!
Nhìn thấy gã có thể hạnh phúc, mọi người nào có không vui.
Nhưng Thụy Hiên một chút vui vẻ cũng không có, hắn hiểu được Sở Hoài Chi căn bản đối với Mẫn Liên không có tình cảm, thú nàng chỉ vì lợi ích, chỉ có mọi người cùng Hoàng muội không biết, hoàn toàn chìm đắm trong không khí hân hoan sung sướng.
Thụy Hiên thiếu gia, Tướng quân phủ đối diện thật sự vui nhộn a – Thúy Nhi tươi cười nói với hắn, hoàn toàn không phát hiện Thụy Hiên âm trầm.
Đúng vậy…náo nhiệt ngay cả nơi này đều nghe được – Thụy Hiên miễn cưỡng cười, gật đầu tỏ vẻ đồng cảm.
Thúy Nhi, ngươi muốn đi chơi sao? – Tuy rằng tâm tình nặng nề, nhưng hắn không khó thấy được khát vọng của Thúy Nhi.
A…không có a! Ta trong này bồi Thụy Hiên thiếu gia là đủ rồi – Thúy Nhiên khẩu thị tâm phi nói, khuôn mặt nhỏ nhắn dấu không được vẻ háo hức.
Vậy ngươi đi chơi đi! Không cần theo bồi ta – Thụy Hiên cười – Ta nghĩ hiện tại là cao trào của hỷ yến đi.
Ngô…Thật vậy chăng?… Ta nghĩ trong này cùng người là tốt rồi – Thúy Nhi không ngừng giãy dụa, cuối cùng vẫn là quyết định không đi.
Thúy Nhi, Tướng quân phủ khó có yến hội, ngươi không đi thật đáng tiếc…. huống hồ lấy thân phận ngươi có thể ngồi ở nơi cao mà xem ngoạn náo nhiệt – Thụy Hiên dụ hống nàng, hắn hy vọng nàng có thể hảo hảo ra ngoài ngoạn.
Thúy Nhi trầm mặc một lúc lâu – Ác! Được rồi, ta đi tham gia.
Như vậy mới đúng – Thụy Hiên tự đáy lòng nói – Thúy Nhi luôn muốn được vui vẻ ra ngoài ngoạn, Thúy Nhi u ám trong phòng sẽ không giống Thúy Nhi.
Ân Ta đi đây a Thụy Hiên thiếu gia, nhớ rõ ngủ sớm một chút a – Thúy Nhi vừa nhắc nhở vừa thi triển khinh công biến mất trước mặt Thụy Hiên.
Nàng vừa đi, Thụy Hiên lập tức suy sụp hạ mặt ngồi trên ghế.
Theo hắn tính, từ dưới ngọ thần khi bắt đầu hỉ yến đến giờ đã là giờ mùi, yến hội cử hành bốn canh giờ, hắn nghĩ hiện tại đã là lúc nháo động phòng đi, cho nên mới kêu Thúy Nhi tham gia yến hội, hy vọng nàng không quá trễ có thể đùa tận hứng chút.
Hắn cầu nguyện hôn nhân của Mẫn Liên hoàng muội có thể hạnh phúc, cho dù Sở Hoài Chi không thương nàng ít nhất cũng đối nàng hảo một chút.
Ngay lúc hắn đang cầu nguyện, cửa bị người mở ra, người kia là —
Phi tướng quân! – Thụy Hiên kinh hô.
Đúng vậy, người trước mắt hắn là Phi tướng quân Sở Hoài Chi đáng lẽ đang ở tân phòng, cả người gã phát ra mùi rượu, lảo đảo tiêu sái đến trước mặt Thụy Hiên.
Không cần gọi ta Phi tướng quân – Gã dùng lực bắt lấy tay Thụy Hiên – Ngươi đã gọi tên của nhị đệ, vì cái gì không thể gọi tên ta?
Thụy Hiên nhăn mặt nhìn gã, tay tuy bị nắm rất đau, nhưng hắn lại để ý lời nói của gã hơn.