Thần tiên nhưỡng, siêu cấp rượu độc nhất vô nhị do Mộc Dĩnh Nhiên làm, vị mĩ cam thuần, tươi mát không gắt vị rượu, là một loại rượu ngon nhất trong số các loại rượu ngon.
Ta có uống sao? – Sở Hoài Chi hỏi lại, gã nhớ rõ Mộc Dĩnh Nhiên không có đem ‘Thần tiên nhưỡng’ đến yến hội.
Ai! Vậy là ngươi rất thanh tỉnh mà – Mộc Dĩnh Nhiên lấy quạt chỉ Sở Hoài Chi – Vậy vì cái gì ngươi không phân biệt được sự việc nặng nhẹ mà chạy mất? Nếu không có Thúy Nhi chạy đến nói ta biết ngươi không ở tân phòng, thiếu chút nữa ta không ngăn cản kịp những người muốn nháo động phòng! Ngươi!!! Ngươi!!! Ngươi a, rốt cuộc có nghĩ đến hậu quả ngươi gây ra không?
Sở Hoài Chi không nói gì, quay đầu nhìn về phía tân phòng một hồi lâu mới mở miệng – Ta tối qua uống rượu….lại làm ra chuyện này, ta thực có lỗi.
Ngươi say? Ngươi căn bản là mượn rượu giả điên! – Mộc Dĩnh Nhiên không chút khách khí phản bác gã – Ngươi nói ta đã quên cừu hận, vậy còn ngươi? Ngươi nhớ rõ bao nhiêu? Ta thấy ngươi căn bản cũng đã quên theo như lời ngươi nói rồi!
Ngươi không cần nói hưu nói vượn!! – Sở Hoài Chi kéo vạt áo Mộc Dĩnh Nhiên quát – Ta không có quên, không có quên!!!
Phải không? Vậy tối qua ngươi đi đâu? Rượu vào nói thật? Ngươi không phải đã làm như thế chứ? – Mộc Dĩnh Nhiên kéo lại vạt áo, cười lạnh – Nếu ngươi muốn làm việc này thỉnh ngươi suy nghĩ kĩ!
Công chúa rối rắm bên kia chính ngươi đi thu, ta không phụ trách – Mộc Dĩnh Nhiên nói xong lập tức phẩy tay áo bỏ đi, y mới không muốn trong này tiếp tục sinh khí, hơn nữa việc y phụ trách đã làm xong.
Sở Hoài Chi nhìn hướng y đi hồi lâu mới trở lại tân phòng.
Gã sao lại có thể để tình cảm xen vào?
Liên nhi? – Gã vào phòng, thấp giọng hỏi, nhìn thấy Mẫn Liên đã ngủ, Sở Hoài Chi nhẹ thở dài một hơi, nhẹ nhàng lau nước mắt nàng, đem chăn đấp hảo, Mẫn Liên từ từ tỉnh giấc.
Hoài Chi ca….
Hư…nàng mệt mỏi rồi, hảo hảo nghỉ ngơi – Sở Hoài Chi vỗ nhẹ mặt nàng, ôn nhu nói.
Ta còn nghĩ chàng sẽ không về phòng…. – Mẫn Liên nắm tay Sở Hoài Chi đang vỗ nhẹ trên mặt nàng, đau thương nói – Ta còn nghĩ chàng chán ghét ta…cho nên đêm tân hôn liền để ta độc thủ không khuê…nhưng thật tốt quá…chàng vẫn tới đây…
Thật có lỗi, bận bịu tiếp đón khách nhân để nàng độc thủ khuê phòng, thật sự là… – Sở Hoài Chi xin lỗi.
Không quan hệ…bởi vì Hoài Chi ca không phải cố ý – Mẫn Liên ngăn lệ cười nói – Chỉ cần chàng không quên tồn tại của Mẫn Liên liền đủ rồi, huốn hồ Hoài Chi ca cũng đã hướng ta giải thích.
Liên nhi…
Mẫn Liên cười sáng lạn, thanh âm nhẹ nhàng -Ta tha thứ cho chàng, cho nên chàng nha đừng mặt nhăn mày trứ vẻ mặt có lỗi nhìn ta.
Sở Hoài Chi theo lời nàng mỉm cười, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Mẫn Liên.
Mau ngủ đi… sáng mai rồi nói sau.
Đúng vậy…mau ngủ đi…cho dù ngủ cũng không hề cự tuyệt săn sóc của gã…bởi vì nàng đã quyết định sẽ làm một thê tử ôn nhu, gọi là xuất giá theo phu, cho dù nàng từng là công chúa cũng không thể quên mất thân là nữ nhân phải làm theo quy phạm.
Ta có uống sao? – Sở Hoài Chi hỏi lại, gã nhớ rõ Mộc Dĩnh Nhiên không có đem ‘Thần tiên nhưỡng’ đến yến hội.
Ai! Vậy là ngươi rất thanh tỉnh mà – Mộc Dĩnh Nhiên lấy quạt chỉ Sở Hoài Chi – Vậy vì cái gì ngươi không phân biệt được sự việc nặng nhẹ mà chạy mất? Nếu không có Thúy Nhi chạy đến nói ta biết ngươi không ở tân phòng, thiếu chút nữa ta không ngăn cản kịp những người muốn nháo động phòng! Ngươi!!! Ngươi!!! Ngươi a, rốt cuộc có nghĩ đến hậu quả ngươi gây ra không?
Sở Hoài Chi không nói gì, quay đầu nhìn về phía tân phòng một hồi lâu mới mở miệng – Ta tối qua uống rượu….lại làm ra chuyện này, ta thực có lỗi.
Ngươi say? Ngươi căn bản là mượn rượu giả điên! – Mộc Dĩnh Nhiên không chút khách khí phản bác gã – Ngươi nói ta đã quên cừu hận, vậy còn ngươi? Ngươi nhớ rõ bao nhiêu? Ta thấy ngươi căn bản cũng đã quên theo như lời ngươi nói rồi!
Ngươi không cần nói hưu nói vượn!! – Sở Hoài Chi kéo vạt áo Mộc Dĩnh Nhiên quát – Ta không có quên, không có quên!!!
Phải không? Vậy tối qua ngươi đi đâu? Rượu vào nói thật? Ngươi không phải đã làm như thế chứ? – Mộc Dĩnh Nhiên kéo lại vạt áo, cười lạnh – Nếu ngươi muốn làm việc này thỉnh ngươi suy nghĩ kĩ!
Công chúa rối rắm bên kia chính ngươi đi thu, ta không phụ trách – Mộc Dĩnh Nhiên nói xong lập tức phẩy tay áo bỏ đi, y mới không muốn trong này tiếp tục sinh khí, hơn nữa việc y phụ trách đã làm xong.
Sở Hoài Chi nhìn hướng y đi hồi lâu mới trở lại tân phòng.
Gã sao lại có thể để tình cảm xen vào?
Liên nhi? – Gã vào phòng, thấp giọng hỏi, nhìn thấy Mẫn Liên đã ngủ, Sở Hoài Chi nhẹ thở dài một hơi, nhẹ nhàng lau nước mắt nàng, đem chăn đấp hảo, Mẫn Liên từ từ tỉnh giấc.
Hoài Chi ca….
Hư…nàng mệt mỏi rồi, hảo hảo nghỉ ngơi – Sở Hoài Chi vỗ nhẹ mặt nàng, ôn nhu nói.
Ta còn nghĩ chàng sẽ không về phòng…. – Mẫn Liên nắm tay Sở Hoài Chi đang vỗ nhẹ trên mặt nàng, đau thương nói – Ta còn nghĩ chàng chán ghét ta…cho nên đêm tân hôn liền để ta độc thủ không khuê…nhưng thật tốt quá…chàng vẫn tới đây…
Thật có lỗi, bận bịu tiếp đón khách nhân để nàng độc thủ khuê phòng, thật sự là… – Sở Hoài Chi xin lỗi.
Không quan hệ…bởi vì Hoài Chi ca không phải cố ý – Mẫn Liên ngăn lệ cười nói – Chỉ cần chàng không quên tồn tại của Mẫn Liên liền đủ rồi, huốn hồ Hoài Chi ca cũng đã hướng ta giải thích.
Liên nhi…
Mẫn Liên cười sáng lạn, thanh âm nhẹ nhàng -Ta tha thứ cho chàng, cho nên chàng nha đừng mặt nhăn mày trứ vẻ mặt có lỗi nhìn ta.
Sở Hoài Chi theo lời nàng mỉm cười, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Mẫn Liên.
Mau ngủ đi… sáng mai rồi nói sau.
Đúng vậy…mau ngủ đi…cho dù ngủ cũng không hề cự tuyệt săn sóc của gã…bởi vì nàng đã quyết định sẽ làm một thê tử ôn nhu, gọi là xuất giá theo phu, cho dù nàng từng là công chúa cũng không thể quên mất thân là nữ nhân phải làm theo quy phạm.