Mẫn Liên!! Ta không cho phép muội nói như thế!! – Thụy Hiên đột nhiên phẫn nộ – Muội có thể hạ thấp ta, có thể không chút lưu tình công kích ta nhưng muội không được nói hưu nói vượn!! Không được vũ nhục phụ hoàng, người là hảo hoàng đế, muội không được nói lung tung – –
Thụy Hiên…hảo hài tử của ta…con thật sự là kiêu ngạo của ta.
Thật vậy sao, phụ hoàng?
Đúng vậy, Thụy Hiên, sau này quốc gia liền giao cho con, như thế nào?
Di?
Nhưng là hắn cô phụ mong ước của phụ hoàng…
Ngươi dám rống ta? Ngươi dám rống ta? – Mẫn Liên không ngừng đá Thụy Hiên đang té nằm trên mặt đất.
Nàng là không nên nói phụ hoàng như vậy…tuy rằng nàng không được phụ hoàng sủng ái nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng hận người, ngược lại còn kính trọng cho nên nành không nên nói như vậy.
Nhưng là, nam sủng hèn mọn này dám rống nàng?
Ngươi bất quá chỉ là cái nam sủng, có tư cách gì mà rống ta? Lấy tư cách gì?
Ta chán ghét ngươi – – ngươi cướp phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng không quan trọng, vì cái gì ngươi còn lấy cả Hoài Chi ca của ta? Vì cái gì? Ta yêu chàng như thế…kết quả người chàng yêu không phải ta!! Chàng không thương ta mà yêu ngươi, không cần ta lại yêu ngươi…vì cái gì? Vì cái gì lại là ngươi? Vì cái gì ngươi luôn cướp hạnh phúc của ta, cướp tình yêu của ta?
Ta không có! Sở Hoài Chi không có khả năng yêu ta. Hắn đối ta chỉ có hận ý làm sao có yêu? – Thụy Hiên lớn tiếng phản bác, gian nan đứng lên.
Đúng vậy…bọn họ sao lại yêu hắn được? Cho dù hiện tại cùng bọn họ thực hòa hợp…nhưng bọn họ đối hắn cũng chỉ có hận a…bọn họ đối hắn hẳn chỉ có hận, không có yêu, không có yêu.
Nước mắt trực trào, cho dù bị người vũ nhục cũng khong rơi một giọt thế nhưng lúc này không cách nào kiềm chế được.
Vì cái gì khi nghĩ đến bọn họ đối hắn chỉ có hận, trong lòng lại hội khó chịu như thế? Khó chịu đến phát đau, đau đến tận tâm…
Như thế nào không có? Ta tận mắt nhìn thấy, như thế nào lại không có? – Ngày ấy nhìn thấy phu quân cùng ngày thường bất đồng, gã thật sự là toàn tâm toàn ý, trong ánh mắt tràn đầy hình ảnh người dưới thân…
Phu quân…chàng thật sự không yêu ta sao? Vì cái gì trong mắt chàng lại không có sự tồn tại của ta?
Trong mắt hắn không có ta a – – chỉ có ngươi!! Đều chỉ có ngươi!! – Mẫn Liên điên cuồng kêu to, một phen rút ra chủy thủ sáng long lanh, ngay khi Thụy Hiên còn đang thất thần liền đâm vào…
Khoảnh khắc chủy thủ kia xâm nhập thật sau vào cơ thể, mọi giác quan của Thụy Hiên đều đình trệ.
Mạng của ngươi là của chúng ta, chúng ta muốn ngươi chết, ngươi mới có thể chết!!
Khóe miệng gợi lên nụ cười mỉm.
Hắn sắp chết…vì sao bọn họ lại không đến ngăn cản?
Nhìn dáng vẽ Mẫn Liên vui sướng đắc ý…nàng có lẽ đã hóa điên rồi?
Ngươi…thật đáng thương… – Cố hết sức nói ra suy nghĩ trong lòng, không ngại nhìn sắc mặt nàng chợt biến.
Hắn sắp chết sao?
Sở Hoài Chi…
Mộc Dĩnh Nhiên…
Nước mắt vẫn rơi không kiềm chết, Thụy Hiên nhắm mắt.
A…hắn tựa hồ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thúy Nhi…
Thụy Hiên…hảo hài tử của ta…con thật sự là kiêu ngạo của ta.
Thật vậy sao, phụ hoàng?
Đúng vậy, Thụy Hiên, sau này quốc gia liền giao cho con, như thế nào?
Di?
Nhưng là hắn cô phụ mong ước của phụ hoàng…
Ngươi dám rống ta? Ngươi dám rống ta? – Mẫn Liên không ngừng đá Thụy Hiên đang té nằm trên mặt đất.
Nàng là không nên nói phụ hoàng như vậy…tuy rằng nàng không được phụ hoàng sủng ái nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng hận người, ngược lại còn kính trọng cho nên nành không nên nói như vậy.
Nhưng là, nam sủng hèn mọn này dám rống nàng?
Ngươi bất quá chỉ là cái nam sủng, có tư cách gì mà rống ta? Lấy tư cách gì?
Ta chán ghét ngươi – – ngươi cướp phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng không quan trọng, vì cái gì ngươi còn lấy cả Hoài Chi ca của ta? Vì cái gì? Ta yêu chàng như thế…kết quả người chàng yêu không phải ta!! Chàng không thương ta mà yêu ngươi, không cần ta lại yêu ngươi…vì cái gì? Vì cái gì lại là ngươi? Vì cái gì ngươi luôn cướp hạnh phúc của ta, cướp tình yêu của ta?
Ta không có! Sở Hoài Chi không có khả năng yêu ta. Hắn đối ta chỉ có hận ý làm sao có yêu? – Thụy Hiên lớn tiếng phản bác, gian nan đứng lên.
Đúng vậy…bọn họ sao lại yêu hắn được? Cho dù hiện tại cùng bọn họ thực hòa hợp…nhưng bọn họ đối hắn cũng chỉ có hận a…bọn họ đối hắn hẳn chỉ có hận, không có yêu, không có yêu.
Nước mắt trực trào, cho dù bị người vũ nhục cũng khong rơi một giọt thế nhưng lúc này không cách nào kiềm chế được.
Vì cái gì khi nghĩ đến bọn họ đối hắn chỉ có hận, trong lòng lại hội khó chịu như thế? Khó chịu đến phát đau, đau đến tận tâm…
Như thế nào không có? Ta tận mắt nhìn thấy, như thế nào lại không có? – Ngày ấy nhìn thấy phu quân cùng ngày thường bất đồng, gã thật sự là toàn tâm toàn ý, trong ánh mắt tràn đầy hình ảnh người dưới thân…
Phu quân…chàng thật sự không yêu ta sao? Vì cái gì trong mắt chàng lại không có sự tồn tại của ta?
Trong mắt hắn không có ta a – – chỉ có ngươi!! Đều chỉ có ngươi!! – Mẫn Liên điên cuồng kêu to, một phen rút ra chủy thủ sáng long lanh, ngay khi Thụy Hiên còn đang thất thần liền đâm vào…
Khoảnh khắc chủy thủ kia xâm nhập thật sau vào cơ thể, mọi giác quan của Thụy Hiên đều đình trệ.
Mạng của ngươi là của chúng ta, chúng ta muốn ngươi chết, ngươi mới có thể chết!!
Khóe miệng gợi lên nụ cười mỉm.
Hắn sắp chết…vì sao bọn họ lại không đến ngăn cản?
Nhìn dáng vẽ Mẫn Liên vui sướng đắc ý…nàng có lẽ đã hóa điên rồi?
Ngươi…thật đáng thương… – Cố hết sức nói ra suy nghĩ trong lòng, không ngại nhìn sắc mặt nàng chợt biến.
Hắn sắp chết sao?
Sở Hoài Chi…
Mộc Dĩnh Nhiên…
Nước mắt vẫn rơi không kiềm chết, Thụy Hiên nhắm mắt.
A…hắn tựa hồ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thúy Nhi…