Vì cái gì? – Tuyết ẩn mình sau đại thụ rậm rạp, tụ khí truyền âm hỏi.
Cái gì vì cái gì? – Nguyệt ngáp một cái khó hiểu hỏi, cũng dùng phương pháp truyền âm đồng dạng.
Vì cái gì không đi cứu chủ tử? – Tuyết tức giận đến nhảy dựng lên.
Nguyệt quay đầu nhìn Tuyết, hơi hơi lắc đầu, bộ dáng không biết.
Uy! Ngươi nói a – Thấy nàng không trả lời còn lộ vẻ mặt này, lí trí Tuyết khẩn cấp hỏi.
Chúng ta là ai? – Nguyệt đột nhiên hỏi vấn đề kỳ quái.
Tứ mật a! – Tuyết ngẩn người trả lời.
Tứ mật là bảo hộ chủ tử sao? – Nguyệt tiếp tục hỏi.
Không phải, còn có…quốc gia – Tuyết cúi đầu không cam lòng nói.
Đúng vậy a, vô luận chúng ta có bao nhiêu thích chủ tử, vô luận chúng ta đối chủ tử có bao nhiêu trung thành…chúng ta vẫn không thể hoàn toàn bảo hộ người…chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, cho nên đến khi người khẩn yếu yêu cầu chúng ta, chúng tuyệt không thể xuất thủ… – Nguyệt bình thản nói ra lời nói không hợp với hình tượng hằng ngày.
Bất quá, ngươi yên tâm đi! Chủ tử không có việc gì, tóm lại không chết được. Huống hồ này cũng là chuyện người phân phó a muốn bắt được bộ mặt thật của Cung Bình vương cần phải hy sinh a – Bất quá nàng lập tức khôi phục ngữ khí thiên chân vô tà.
Kia người không phải lấy bản thân ra đùa giỡn – Tuyết hết sức khó hiểu.
Không, Mẫn Liên xuất hiện là chuyện ngoài dự đoán cho nên chủ tử không có phòng bị.
Cái gì! Khai cái gì vui đùa? Như vậy lúc đó chẳng hải người đang vui đùa với tính mạng bản thân sao? – Tuyết càng lúc càng không thể phân giải.
Nào có. Mục đích của chủ tử đã thành công hiện tại chúng ta đi tìm nơi chủ tử bị bắt đi ra căn cứ bí mật của Cung Bình vương a – Nguyệt khởi nhảy, cao hứng phấn chấn nói.
Tuyết nhíu mày, nề hà đứng lên.
Đi thôi! Đi thôi! Ta dẫn đầu truy tìm xuất động!! – Nguyệt dẫn đầu bay vọt ra ngoài, tốc độ cực nhanh mà người phi thường mới có thể đạt được.
Bất quá Tuyết cũng không phải thường nhân, chỉ thấy hắn duỗi thân bay theo, không đến vài cái lạc *** liền đuổi kịp Nguyệt.
Nguyệt, ta hỏi ngươi – Một đường đuổi theo, hắn dùng thanh âm chỉ có Nguyệt mới nghe được.
Ân?
Vì sao chúng ta chỉ có thể giống như lúc trước…buông tay nhìn chủ tử gặp nguy hiểm? –
chém TT
Hắn cảm thấy thực chán ghét…rõ ràng có thể bảo hộ người trước mặt, nhưng hắn chỉ có thể nhẫn, chỉ có thể chờ trước khi đến thời điểm cuối cùng tuyệt không thể ra mặt, nhìn người trước mặt bộ dáng thống khổ.
Một trận trầm mặc.
Bốn người đều có ý nghĩ giống nhau…Bốn người đều có a…
Có lẽ… – Cuối cùng Nguyệt mở miệng.
?
Có lẽ đợi hỗn loạn chấm dứt đi.
Khi nào mới chấm dứt đây? – Ánh mắt tuyết ảm đạm.
Cho nên chúng ta càng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ a – Nguyệt đột nhiên động thủ vỗ lưng Tuyết – Chỉ cần nhanh làm cho quốc gia không còn loạn nữa, khôi phục hòa bình liền có thể trở lại như lúc trước.
Mặc dù có chút sinh khí vì Nguyệt dùng sức đánh hắn.
Nhưng là nàng nói không sai a…
Chỉ cần cố gắng hoàn thành bổn phận, kia nhất định có thể hồi phục như trước, trở lại những ngày chủ yếu đơn thuần bảo hộ người…
Cái gì vì cái gì? – Nguyệt ngáp một cái khó hiểu hỏi, cũng dùng phương pháp truyền âm đồng dạng.
Vì cái gì không đi cứu chủ tử? – Tuyết tức giận đến nhảy dựng lên.
Nguyệt quay đầu nhìn Tuyết, hơi hơi lắc đầu, bộ dáng không biết.
Uy! Ngươi nói a – Thấy nàng không trả lời còn lộ vẻ mặt này, lí trí Tuyết khẩn cấp hỏi.
Chúng ta là ai? – Nguyệt đột nhiên hỏi vấn đề kỳ quái.
Tứ mật a! – Tuyết ngẩn người trả lời.
Tứ mật là bảo hộ chủ tử sao? – Nguyệt tiếp tục hỏi.
Không phải, còn có…quốc gia – Tuyết cúi đầu không cam lòng nói.
Đúng vậy a, vô luận chúng ta có bao nhiêu thích chủ tử, vô luận chúng ta đối chủ tử có bao nhiêu trung thành…chúng ta vẫn không thể hoàn toàn bảo hộ người…chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, cho nên đến khi người khẩn yếu yêu cầu chúng ta, chúng tuyệt không thể xuất thủ… – Nguyệt bình thản nói ra lời nói không hợp với hình tượng hằng ngày.
Bất quá, ngươi yên tâm đi! Chủ tử không có việc gì, tóm lại không chết được. Huống hồ này cũng là chuyện người phân phó a muốn bắt được bộ mặt thật của Cung Bình vương cần phải hy sinh a – Bất quá nàng lập tức khôi phục ngữ khí thiên chân vô tà.
Kia người không phải lấy bản thân ra đùa giỡn – Tuyết hết sức khó hiểu.
Không, Mẫn Liên xuất hiện là chuyện ngoài dự đoán cho nên chủ tử không có phòng bị.
Cái gì! Khai cái gì vui đùa? Như vậy lúc đó chẳng hải người đang vui đùa với tính mạng bản thân sao? – Tuyết càng lúc càng không thể phân giải.
Nào có. Mục đích của chủ tử đã thành công hiện tại chúng ta đi tìm nơi chủ tử bị bắt đi ra căn cứ bí mật của Cung Bình vương a – Nguyệt khởi nhảy, cao hứng phấn chấn nói.
Tuyết nhíu mày, nề hà đứng lên.
Đi thôi! Đi thôi! Ta dẫn đầu truy tìm xuất động!! – Nguyệt dẫn đầu bay vọt ra ngoài, tốc độ cực nhanh mà người phi thường mới có thể đạt được.
Bất quá Tuyết cũng không phải thường nhân, chỉ thấy hắn duỗi thân bay theo, không đến vài cái lạc *** liền đuổi kịp Nguyệt.
Nguyệt, ta hỏi ngươi – Một đường đuổi theo, hắn dùng thanh âm chỉ có Nguyệt mới nghe được.
Ân?
Vì sao chúng ta chỉ có thể giống như lúc trước…buông tay nhìn chủ tử gặp nguy hiểm? –
chém TT
Hắn cảm thấy thực chán ghét…rõ ràng có thể bảo hộ người trước mặt, nhưng hắn chỉ có thể nhẫn, chỉ có thể chờ trước khi đến thời điểm cuối cùng tuyệt không thể ra mặt, nhìn người trước mặt bộ dáng thống khổ.
Một trận trầm mặc.
Bốn người đều có ý nghĩ giống nhau…Bốn người đều có a…
Có lẽ… – Cuối cùng Nguyệt mở miệng.
?
Có lẽ đợi hỗn loạn chấm dứt đi.
Khi nào mới chấm dứt đây? – Ánh mắt tuyết ảm đạm.
Cho nên chúng ta càng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ a – Nguyệt đột nhiên động thủ vỗ lưng Tuyết – Chỉ cần nhanh làm cho quốc gia không còn loạn nữa, khôi phục hòa bình liền có thể trở lại như lúc trước.
Mặc dù có chút sinh khí vì Nguyệt dùng sức đánh hắn.
Nhưng là nàng nói không sai a…
Chỉ cần cố gắng hoàn thành bổn phận, kia nhất định có thể hồi phục như trước, trở lại những ngày chủ yếu đơn thuần bảo hộ người…