“Ô… Thụy Hiên thiếu gia… Thụy Hiên thiếu gia…”. Thúy Hiên đột nhiên khóc lên. Thụy Hiên thiếu gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sở Hoài Chi đanh mặt, nhìn xung quanh mọi người, ngã ngồi xuống bậc thang dưới mái hiên.
Chính mình đã muốn biết, cái kia bạo quân hung ác cũng không phải Thụy Hiên làm, vẫn là sau một lúc lâu mới có phản ứng, lần nữa xác nhận, gã mới hoàn toàn tin tưởng.
Hại chết thân nhân không phải Thụy Hiên… Không phải… Không phải Thụy Hiên… Nháy mắt trong lòng này lên sung sướng, tình yêu vốn chỉ giữ trong lòng lộ ra hết thảy. Gã đối Thụy Hiên yêu thương không còn gì áp lực, bởi tình yêu này không sai, gã sẽ không có lỗi với đệ đệ đã mất, gã có thể quang minh chính đại theo đuổi người mình yêu…
Chính là, không thấy Thụy Hiên!! Hắn đã đi đâu? Sao có thể không thấy???
Gã còn chưa đem những hiểu lầm, những hành vi trước đây hướng Thụy Hiên giải thích a… Thụy Hiên đã từng chịu tổn thương nhiều như vậy, tại sao ngay cả cơ hội cho gã giải thích xin tha thứ cũng không có? Tại sao?
Có phải hay không gã đã thương hắn quá sâu, mới không có tư cách nhận được tha thứ của Thụy Hiên?
“Chiêu Nguyệt! Chiêu Nguyệt!”. Mộc Dĩnh Nhiên đột nhiên hoàn hồn, hô to.
Rất nhanh sau, chủ nhân cái tên xuất hiện trước mặt ba người họ.
“Đại nhân có gì phân phó?”. Chiêu Nguyệt chắp tay cung kính hỏi.
“Xuất ra một ám đội, cho bọn họ đi tìm Thụy Hiên!”
Đúng vậy… Đầu tiên phải tìm Thụy Hiên, nhất định phải tìm được hắn!
Nói không chừng hắn đã xảy ra chuyện, chính là cần hai người họ đến cứu… Nói không chừng hắn đang si ngốc ở nơi nào đó chờ bọn họ… Vậy nên phải đi tìm hắn!
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
“Dạ!”. Chiêu Nguyệt chắp tay, biến mất tại chỗ.
“Như vậy hẳn là không thành vấn đề đi?”. Không thành vấn đề đi??
Mộc Dĩnh Nhiên cùng Thúy nhi suy sụp ngồi tại bậc thang, ba người đều phiền não, lo lắng cho an nguy của Thụy Hiên.
“Các người không cần lo lắng!”. Thanh âm của Hoa đột nhiên từ phía trên truyền đến.
“Hoa tỷ tỷ… Thụy Hiên thiếu gia hắn…hắn…”. Nước mắt Thúy nhi chảy càng mau, nàng thực sự vô cùng lo lắng cho Thụy Hiên thiếu gia…
“Các ngươi thực không cần lo lắng.”. Hoa tiếp tục lấy thanh âm mềm mại ôn hòa an ủi ba người. “Có Nguyệt ở đó, chủ tử sẽ không có việc gì.”
“Nguyệt?”
“Ân, trong Tứ mật chúng ta, chỉ có Nguyệt là không trở về. Bất quá tin tức nàng lưu lại cho thấy, nàng đang theo chủ tử. Nàng sẽ hảo hảo bảo hộ chủ tử an toàn.”. Hoa ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu Thúy nhi, nói.
“Đã có nàng, vì sao Tứ mật không trực tiếp đem Thụy Hiên trở về?”. Mộc Dĩnh Nhiên mặt mày đều nhăn lại, như trước không yên lòng.
Hoa lẳng lặng không nói, thật lâu sau, nàng mới đáp lại…
“Có lẽ thực sự đã xảy ra chuyện, nàng mới không thể mang chủ tử về. Nàng lưu lại tin tức cho chúng ta, Nguyệt tựa hồ chỉ có thể âm thầm bảo vệ chủ tử…”
“Các ngươi yên tâm. Chỉ cần có Nguyệt, chủ tử sẽ không có việc gì. Nguyệt thoạt nhìn nhỏ bé như vậy, thực chất vô cùng kiên cường. Có thể trở thành của Tứ mật cũng không phải đơn giản.”. Tuyết đột nhiên hiện thân trước mặt mọi người, “Hơn nữa lần này tính không tồi, ít nhất Tứ mật còn có một người bồi bên chủ tử, sẽ không như từ trước đều không có, hoàn toàn bị chia tách.”
Sở Hoài Chi đanh mặt, nhìn xung quanh mọi người, ngã ngồi xuống bậc thang dưới mái hiên.
Chính mình đã muốn biết, cái kia bạo quân hung ác cũng không phải Thụy Hiên làm, vẫn là sau một lúc lâu mới có phản ứng, lần nữa xác nhận, gã mới hoàn toàn tin tưởng.
Hại chết thân nhân không phải Thụy Hiên… Không phải… Không phải Thụy Hiên… Nháy mắt trong lòng này lên sung sướng, tình yêu vốn chỉ giữ trong lòng lộ ra hết thảy. Gã đối Thụy Hiên yêu thương không còn gì áp lực, bởi tình yêu này không sai, gã sẽ không có lỗi với đệ đệ đã mất, gã có thể quang minh chính đại theo đuổi người mình yêu…
Chính là, không thấy Thụy Hiên!! Hắn đã đi đâu? Sao có thể không thấy???
Gã còn chưa đem những hiểu lầm, những hành vi trước đây hướng Thụy Hiên giải thích a… Thụy Hiên đã từng chịu tổn thương nhiều như vậy, tại sao ngay cả cơ hội cho gã giải thích xin tha thứ cũng không có? Tại sao?
Có phải hay không gã đã thương hắn quá sâu, mới không có tư cách nhận được tha thứ của Thụy Hiên?
“Chiêu Nguyệt! Chiêu Nguyệt!”. Mộc Dĩnh Nhiên đột nhiên hoàn hồn, hô to.
Rất nhanh sau, chủ nhân cái tên xuất hiện trước mặt ba người họ.
“Đại nhân có gì phân phó?”. Chiêu Nguyệt chắp tay cung kính hỏi.
“Xuất ra một ám đội, cho bọn họ đi tìm Thụy Hiên!”
Đúng vậy… Đầu tiên phải tìm Thụy Hiên, nhất định phải tìm được hắn!
Nói không chừng hắn đã xảy ra chuyện, chính là cần hai người họ đến cứu… Nói không chừng hắn đang si ngốc ở nơi nào đó chờ bọn họ… Vậy nên phải đi tìm hắn!
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
“Dạ!”. Chiêu Nguyệt chắp tay, biến mất tại chỗ.
“Như vậy hẳn là không thành vấn đề đi?”. Không thành vấn đề đi??
Mộc Dĩnh Nhiên cùng Thúy nhi suy sụp ngồi tại bậc thang, ba người đều phiền não, lo lắng cho an nguy của Thụy Hiên.
“Các người không cần lo lắng!”. Thanh âm của Hoa đột nhiên từ phía trên truyền đến.
“Hoa tỷ tỷ… Thụy Hiên thiếu gia hắn…hắn…”. Nước mắt Thúy nhi chảy càng mau, nàng thực sự vô cùng lo lắng cho Thụy Hiên thiếu gia…
“Các ngươi thực không cần lo lắng.”. Hoa tiếp tục lấy thanh âm mềm mại ôn hòa an ủi ba người. “Có Nguyệt ở đó, chủ tử sẽ không có việc gì.”
“Nguyệt?”
“Ân, trong Tứ mật chúng ta, chỉ có Nguyệt là không trở về. Bất quá tin tức nàng lưu lại cho thấy, nàng đang theo chủ tử. Nàng sẽ hảo hảo bảo hộ chủ tử an toàn.”. Hoa ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu Thúy nhi, nói.
“Đã có nàng, vì sao Tứ mật không trực tiếp đem Thụy Hiên trở về?”. Mộc Dĩnh Nhiên mặt mày đều nhăn lại, như trước không yên lòng.
Hoa lẳng lặng không nói, thật lâu sau, nàng mới đáp lại…
“Có lẽ thực sự đã xảy ra chuyện, nàng mới không thể mang chủ tử về. Nàng lưu lại tin tức cho chúng ta, Nguyệt tựa hồ chỉ có thể âm thầm bảo vệ chủ tử…”
“Các ngươi yên tâm. Chỉ cần có Nguyệt, chủ tử sẽ không có việc gì. Nguyệt thoạt nhìn nhỏ bé như vậy, thực chất vô cùng kiên cường. Có thể trở thành của Tứ mật cũng không phải đơn giản.”. Tuyết đột nhiên hiện thân trước mặt mọi người, “Hơn nữa lần này tính không tồi, ít nhất Tứ mật còn có một người bồi bên chủ tử, sẽ không như từ trước đều không có, hoàn toàn bị chia tách.”