Thụy Hiên nghiêng đầu nhìn Thiều Dật, y thực sự là vợ hắn sao? Mấy tháng nay, Thụy Hiên nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có chuyện này.
“Linh nhi, đang nhìn cái gì a?”. Thiều Dật ngẩng đầu, yếu ớt cười hỏi. “Chẳng lẽ trên mặt ta có cái gì?”
Thụy Hiên lắc đầu.
Y biết Thiều Dật không thích nghe loại vấn đề này, nếu nháy mắt biến hắn thành không vui, hắn còn có thể thô bạo đem y áp lên giường…
“Thật sự không có?”. Thiều Dật hướng y ngoắc, “Ngươi cả mặt đều đỏ…”
Thụy Hiên kích động vỗ nhẹ hai má, đứng lên hướng Thiều Dật đã xử lí xong quốc sự đi đến.
Thực ra, y có ý nghĩ đó, là vì cảm giác…
Y không chán ghét Thiều Dật, cũng không phải không thích hắn, nhưng cảm giác luôn kì lạ, y tổng cảm thấy người y yêu không phải Thiều Dật, tuy rằng y tuyệt đối không chán ghét hắn.
Thiều Dật kéo Thụy Hiên ngồi lên đùi mình, trực tiếp vùi đầu vào hõm vai y.
Y cũng không chán ghét Thiều Dật đụng chạm, nhưng y vẫn là không quen, cảm thấy thân thể hắn không phải để cho Thiều Dật bính, nhưng lại không biết cự tuyệt thế nào, chỉ vì hắn nói y là vợ hắn.
Một khi đã như vậy, y có thể cự tuyệt sao? Đáp án là không!
Giống như lúc này, y không biết mình phải làm sao. Chỉ có thể tùy ý để bàn tay Thiều Dật tiến nhập quần áo mình, thong thả dao động, khiêu khích.
“Ân…”. Y vẫn như cũ mẫn cảm nổi lên phản ứng, cả thân mình vô lực dựa trong lòng Thiều Dật.
Trong đầu tựa hồ hiện lên hình ảnh gì đó, rất mơ hồ cũng rất quen thuộc. Đây là do y mất trí nhớ, mỗi lần thời điểm này lại hiện ra hình ảnh như vậy, rốt cuộc là sao?
“Linh nhi hảo ngọt a…”. Thiều Dật hôn trụ môi Thụy Hiên, vừa cảm thán.
Xiêm y Thụy Hiên đã bị hắn kéo xuống quá thắt lưng, lộ ra da thịt trắng nõn bóng loáng, chính là còn lưu lại một chút dấu vết từ lần trước hoan ái.
“Ân…”. Trong lòng tuy rằng vẫn không quen, nhưng thân mình mẫn cảm của y cũng không đình chỉ đáp lại Thiều Dật đụng chạm. Tình dục nhiễm thượng hai mắt y, khiến chúng ướt át, không có tiêu cự.
Bàn tay Thiều Dật hướng huyệt khẩu phía sau đi đến, tham lam tiến vào mấy ngón tay.
“Ngô…không…”. Thụy Hiên đột nhiên chấn động, đưa tay muốn đẩy Thiều Dật ra.
Đem Thụy Hiên khóa trụ trên đùi mình, cũng thuần thục co lại ngón tay.
“Thiều…Thiều Dật…”. Kêu to tên hắn, Thụy Hiên khó chịu vặn vẹo thân mình.
“Linh nhi…”. Ngón tay Thiều Dật rời khỏi, xác nhận y đã quen thuộc, đưa hai chân y lên ôm lấy, giải khai quần mình, nhẹ nhàng buông tay, khiến Thụy Hiên bao hàm chính mình.
“Ngô…không…”. Thụy Hiên hai chân run rẩy, thừa nhận đau đớn trong nháy mắt.
“Linh nhi… Ngươi là của ta, ta sẽ không đem ngươi cho bất kì kẻ nào… Sẽ không…”. Thiều Dật trầm giọng, bắt đầu ở trong cơ thể Thụy Hiên điên cuồng xâm lược.
Đau đớn dần dần chuyển thành khoái cảm, Thụy Hiên cảm thấy một trận hỗn loạn.
Ở lúc chuẩn bị mất đi ý thức, y phảng phất nghe được hai thanh âm cùng Thiều Dật bất đồng, đối y nói: “Ngươi là của chúng ta…”
Ai vậy? Bọn họ là ai? Có ai nói cho y biết, họ rốt cuộc là ai?
Còn có, hắn là ai?
Thật là Độc Cô Linh sao?
Không biết qua bao lâu, Thiều Dật mới đình chỉ áp lực với Thụy Hiên. Ôm lấy Thụy Hiên đã lâm vào hôn mê, Thiều Dật ôn nhu ngắm nhìn gương mặt không tì vết kia.
“Ngươi là của ta, đúng không?”
Ánh mắt chậm rãi nâng lên, hướng ra sân bên ngoài ngự thư phòng.
“Linh nhi, đang nhìn cái gì a?”. Thiều Dật ngẩng đầu, yếu ớt cười hỏi. “Chẳng lẽ trên mặt ta có cái gì?”
Thụy Hiên lắc đầu.
Y biết Thiều Dật không thích nghe loại vấn đề này, nếu nháy mắt biến hắn thành không vui, hắn còn có thể thô bạo đem y áp lên giường…
“Thật sự không có?”. Thiều Dật hướng y ngoắc, “Ngươi cả mặt đều đỏ…”
Thụy Hiên kích động vỗ nhẹ hai má, đứng lên hướng Thiều Dật đã xử lí xong quốc sự đi đến.
Thực ra, y có ý nghĩ đó, là vì cảm giác…
Y không chán ghét Thiều Dật, cũng không phải không thích hắn, nhưng cảm giác luôn kì lạ, y tổng cảm thấy người y yêu không phải Thiều Dật, tuy rằng y tuyệt đối không chán ghét hắn.
Thiều Dật kéo Thụy Hiên ngồi lên đùi mình, trực tiếp vùi đầu vào hõm vai y.
Y cũng không chán ghét Thiều Dật đụng chạm, nhưng y vẫn là không quen, cảm thấy thân thể hắn không phải để cho Thiều Dật bính, nhưng lại không biết cự tuyệt thế nào, chỉ vì hắn nói y là vợ hắn.
Một khi đã như vậy, y có thể cự tuyệt sao? Đáp án là không!
Giống như lúc này, y không biết mình phải làm sao. Chỉ có thể tùy ý để bàn tay Thiều Dật tiến nhập quần áo mình, thong thả dao động, khiêu khích.
“Ân…”. Y vẫn như cũ mẫn cảm nổi lên phản ứng, cả thân mình vô lực dựa trong lòng Thiều Dật.
Trong đầu tựa hồ hiện lên hình ảnh gì đó, rất mơ hồ cũng rất quen thuộc. Đây là do y mất trí nhớ, mỗi lần thời điểm này lại hiện ra hình ảnh như vậy, rốt cuộc là sao?
“Linh nhi hảo ngọt a…”. Thiều Dật hôn trụ môi Thụy Hiên, vừa cảm thán.
Xiêm y Thụy Hiên đã bị hắn kéo xuống quá thắt lưng, lộ ra da thịt trắng nõn bóng loáng, chính là còn lưu lại một chút dấu vết từ lần trước hoan ái.
“Ân…”. Trong lòng tuy rằng vẫn không quen, nhưng thân mình mẫn cảm của y cũng không đình chỉ đáp lại Thiều Dật đụng chạm. Tình dục nhiễm thượng hai mắt y, khiến chúng ướt át, không có tiêu cự.
Bàn tay Thiều Dật hướng huyệt khẩu phía sau đi đến, tham lam tiến vào mấy ngón tay.
“Ngô…không…”. Thụy Hiên đột nhiên chấn động, đưa tay muốn đẩy Thiều Dật ra.
Đem Thụy Hiên khóa trụ trên đùi mình, cũng thuần thục co lại ngón tay.
“Thiều…Thiều Dật…”. Kêu to tên hắn, Thụy Hiên khó chịu vặn vẹo thân mình.
“Linh nhi…”. Ngón tay Thiều Dật rời khỏi, xác nhận y đã quen thuộc, đưa hai chân y lên ôm lấy, giải khai quần mình, nhẹ nhàng buông tay, khiến Thụy Hiên bao hàm chính mình.
“Ngô…không…”. Thụy Hiên hai chân run rẩy, thừa nhận đau đớn trong nháy mắt.
“Linh nhi… Ngươi là của ta, ta sẽ không đem ngươi cho bất kì kẻ nào… Sẽ không…”. Thiều Dật trầm giọng, bắt đầu ở trong cơ thể Thụy Hiên điên cuồng xâm lược.
Đau đớn dần dần chuyển thành khoái cảm, Thụy Hiên cảm thấy một trận hỗn loạn.
Ở lúc chuẩn bị mất đi ý thức, y phảng phất nghe được hai thanh âm cùng Thiều Dật bất đồng, đối y nói: “Ngươi là của chúng ta…”
Ai vậy? Bọn họ là ai? Có ai nói cho y biết, họ rốt cuộc là ai?
Còn có, hắn là ai?
Thật là Độc Cô Linh sao?
Không biết qua bao lâu, Thiều Dật mới đình chỉ áp lực với Thụy Hiên. Ôm lấy Thụy Hiên đã lâm vào hôn mê, Thiều Dật ôn nhu ngắm nhìn gương mặt không tì vết kia.
“Ngươi là của ta, đúng không?”
Ánh mắt chậm rãi nâng lên, hướng ra sân bên ngoài ngự thư phòng.