Trải qua lâu như vậy, y còn tin tưởng Hoàng thúc sao?
Thanh Linh Tú hoàn toàn không biết, y từ lâu đã không còn tin Hoàng thúc, cũng sớm cùng hắn đoạn tuyệt.
Chỉ là hiện tại mất trí nhớ, y mới không có ấn tượng nào về những chuyện đã xảy ra.
“Được rồi, chúng ta đã tới. Nơi này thông đến ngoại cung, chính xác là tại một nhà dân.”. Thanh Linh Tú đem cửa ngầm mở ra.
“Hoàng tỷ tỷ…”
“Gọi ta Tú tỷ đi, ngươi trước kia đều kêu ta như vậy.”. Thanh Linh Tú cởi bỏ y phục hoa lệ, lộ ra bên trong là giang hồ nữ trang màu hồng nhạt.
“Ta…vẫn là không nghĩ ra gì cả, vậy nên vô pháp biết được ngươi nói thật giả thế nào. Nhưng…ta nguyện ý tin tưởng ngươi…”. Thụy Hiên nắm chặt tay, chân thành nói.
“Cảm ơn ngươi, Thụy Hiên…”. Thanh Linh Tú thực cảm động, đem một kiện phục sức bình dân giao cho Thụy Hiên, thuận tiện đóng lại cửa nhà. “Mau thay đi, chúng ta hiện tại ra khỏi thành.”
“Chính là…buổi tối cổng thành đóng, không phải sao?”
“Yên tâm! Ta biết Bắc môn có một thông đạo dẫn ra ngoài thành.”. Thanh Linh Tú cười yếu ớt, hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi.
Thụy Hiên chần chừ một chút, ngoan ngoãn thay y phục.
“Đi thôi!”. Thanh Linh Tú cùng Thụy Hiên rất nhanh rời khỏi nhà dân, hướng Bắc môn đi tới.
Chạy hồi lâu, hai người tránh lại sau góc khuất.
“Đáng chết, bọn họ đã phát hiện ngươi không ở đó.”. Thanh Linh Tú nhìn đại quân đang qua lại trước cửa thành, đau đầu nói. “Thụy Hiên, ngươi nghe này, có nhìn thấy căn nhà đằng kia không? Đó là một căn nhà trống, ngươi vào đó, dưới giường có một thông đạo, sau khi ra ngoài, đi chừng một trăm dặm sẽ thấy hai con ngựa, một của ngươi, một của ta. Như vậy đã hiểu chưa?”
“Tú tỷ, ngươi sao lại nói cho ta chuyện này? Ngươi không cùng ta đi?”. Thụy Hiên khó hiểu.
Thanh Linh Tú khẽ cười, mang Thụy Hiên chạy đến căn nhà kia, đẩy y vào, che lại cửa.
“Tú tỷ!”
Thanh Linh Tú nhẹ nhàng căn dặn: “Trốn đi Thụy Hiên. Ngươi không nên cái gì cũng không biết, bị giam ở Tân Ngu Quốc này, lại càng không nên bị Thiều Dật lừa gạt, mặc cho hắn bài bố…”
“Tú tỷ…”
“Mau lên! Nếu không mau sẽ không kịp nữa! Ngươi chẳng lẽ muốn tâm huyết của ta đều uổng phí? Thụy Hiên!”. Thanh Linh Tú kích động hét lên.
“Ai ở đó?”. Đã có người chú ý tới chỗ này.
Thụy Hiên trong lòng khó chịu, quay người tiến nhập mật đạo.
“Tái kiến… Thụy Hiên… Đây là điều cuối cùng Tú tỷ có thể làm vì ngươi…”
“Ai?”
Ánh trăng xé tan màn đêm, nhu hòa chiều xuống mặt đất.
Thanh Linh Tú rút ra trường kiếm bên thắt lưng.
“Ngươi là ai?”. Tiểu binh đội trưởng hỏi.
“Song Lan Công chúa, Độc Cô công tử đâu?”. Sương Lâm từ phía sau xuất hiện.
“Ta sẽ không để các ngươi tiến vào.”. Thanh Linh Tú giơ kiếm, đề khí.
“Vậy đừng trách chúng ta không khách khí.”. Sương Lâm nâng tay, “Bắt sống nàng!”
“Rõ!”
“Các ngươi cứ qua đây!”. Thanh Linh Tú vẫn đứng tại chỗ, huy kiếm hô to.
Nguyên văn là: 拨云见日 – rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Thanh Linh Tú hoàn toàn không biết, y từ lâu đã không còn tin Hoàng thúc, cũng sớm cùng hắn đoạn tuyệt.
Chỉ là hiện tại mất trí nhớ, y mới không có ấn tượng nào về những chuyện đã xảy ra.
“Được rồi, chúng ta đã tới. Nơi này thông đến ngoại cung, chính xác là tại một nhà dân.”. Thanh Linh Tú đem cửa ngầm mở ra.
“Hoàng tỷ tỷ…”
“Gọi ta Tú tỷ đi, ngươi trước kia đều kêu ta như vậy.”. Thanh Linh Tú cởi bỏ y phục hoa lệ, lộ ra bên trong là giang hồ nữ trang màu hồng nhạt.
“Ta…vẫn là không nghĩ ra gì cả, vậy nên vô pháp biết được ngươi nói thật giả thế nào. Nhưng…ta nguyện ý tin tưởng ngươi…”. Thụy Hiên nắm chặt tay, chân thành nói.
“Cảm ơn ngươi, Thụy Hiên…”. Thanh Linh Tú thực cảm động, đem một kiện phục sức bình dân giao cho Thụy Hiên, thuận tiện đóng lại cửa nhà. “Mau thay đi, chúng ta hiện tại ra khỏi thành.”
“Chính là…buổi tối cổng thành đóng, không phải sao?”
“Yên tâm! Ta biết Bắc môn có một thông đạo dẫn ra ngoài thành.”. Thanh Linh Tú cười yếu ớt, hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi.
Thụy Hiên chần chừ một chút, ngoan ngoãn thay y phục.
“Đi thôi!”. Thanh Linh Tú cùng Thụy Hiên rất nhanh rời khỏi nhà dân, hướng Bắc môn đi tới.
Chạy hồi lâu, hai người tránh lại sau góc khuất.
“Đáng chết, bọn họ đã phát hiện ngươi không ở đó.”. Thanh Linh Tú nhìn đại quân đang qua lại trước cửa thành, đau đầu nói. “Thụy Hiên, ngươi nghe này, có nhìn thấy căn nhà đằng kia không? Đó là một căn nhà trống, ngươi vào đó, dưới giường có một thông đạo, sau khi ra ngoài, đi chừng một trăm dặm sẽ thấy hai con ngựa, một của ngươi, một của ta. Như vậy đã hiểu chưa?”
“Tú tỷ, ngươi sao lại nói cho ta chuyện này? Ngươi không cùng ta đi?”. Thụy Hiên khó hiểu.
Thanh Linh Tú khẽ cười, mang Thụy Hiên chạy đến căn nhà kia, đẩy y vào, che lại cửa.
“Tú tỷ!”
Thanh Linh Tú nhẹ nhàng căn dặn: “Trốn đi Thụy Hiên. Ngươi không nên cái gì cũng không biết, bị giam ở Tân Ngu Quốc này, lại càng không nên bị Thiều Dật lừa gạt, mặc cho hắn bài bố…”
“Tú tỷ…”
“Mau lên! Nếu không mau sẽ không kịp nữa! Ngươi chẳng lẽ muốn tâm huyết của ta đều uổng phí? Thụy Hiên!”. Thanh Linh Tú kích động hét lên.
“Ai ở đó?”. Đã có người chú ý tới chỗ này.
Thụy Hiên trong lòng khó chịu, quay người tiến nhập mật đạo.
“Tái kiến… Thụy Hiên… Đây là điều cuối cùng Tú tỷ có thể làm vì ngươi…”
“Ai?”
Ánh trăng xé tan màn đêm, nhu hòa chiều xuống mặt đất.
Thanh Linh Tú rút ra trường kiếm bên thắt lưng.
“Ngươi là ai?”. Tiểu binh đội trưởng hỏi.
“Song Lan Công chúa, Độc Cô công tử đâu?”. Sương Lâm từ phía sau xuất hiện.
“Ta sẽ không để các ngươi tiến vào.”. Thanh Linh Tú giơ kiếm, đề khí.
“Vậy đừng trách chúng ta không khách khí.”. Sương Lâm nâng tay, “Bắt sống nàng!”
“Rõ!”
“Các ngươi cứ qua đây!”. Thanh Linh Tú vẫn đứng tại chỗ, huy kiếm hô to.
Nguyên văn là: 拨云见日 – rẽ mây nhìn thấy mặt trời.