Máu nhiễm đầy thân…
Thanh Linh Tú suy yếu quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt cho dù đã mất đi tiêu cự vẫn cố gắng ngăn cản.
“Tốt lắm!”. Sương Lâm tiến lên. “Ngoạn cũng đủ lâu rồi.”
Đột nhiên, như gió lướt tới, cán đao trên tay hạ xuống gáy Thanh Linh Tú, Sương Lâm mở cửa đi vào.
Không có ai?
Sương Lâm đá văng cái giường duy nhất trong phòng.
Đáng giận! Bị nàng qua mặt một phen!
“Đại nhân?”
Sương Lâm sắc mặt không tốt tiêu sái đi ra, hướng Thanh Linh Tú đang hôn mê nằm trên đất một cái liếc mắt.
“Phái một tiểu đội ra ngoài thành tìm kiếm.”
“Còn công chúa?”. Một thuộc hạ bạo gan hỏi.
“Mang về cung.”
“Dạ.”. Mọi người lĩnh mệnh.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Thụy Hiên giục ngựa chạy, thỉnh thoảng vẫn ngoái đầu lại nhìn.
Tú tỷ tỷ liệu có theo sau mình không?
Nàng làm trái lời Thiều Dật, nếu bị bắt…phải làm sao bây giờ?
Dừng ngựa lại.
Đầu óc một mảnh hỗn loạn…
Đau quá…
Nhưng vì Tú tỷ tỷ, y vẫn nên đi tìm Thiều Dật thôi!
Cho dù không khác gì chui vào hang hổ…
“Giá.”
Y đành phải hy vọng hết thảy vào sủng ái của Thiều Dật dành cho mình.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Ngay chỗ Thụy Hiên vừa rời đi, quân binh đến truy bắt y rơi vào đột kích.
Một cô nương tay cầm cung cùng đoản đao, vẻ mặt lãnh liệt đứng đó.
Là Nguyệt.
“Chủ tử… Ta chỉ có thể thay ngươi làm như vậy…”. Nguyệt nhẹ giọng thì thầm.
Tiếp theo, chủ tử đi đâu?
Ngươi…đi tìm tên Thiều Dật kia sao?
Phải không?
Chủ tử…
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Thiều Dật có chút đăm chiêu nhìn bản đồ chiến sự.
“Hoàng Thượng, người thấy con mắt của ta thế nào?”. Lưu Quyền hớn hở hỏi.
Thiều Dật gật đầu, “Trẫm thấy khả thi, nếu có thể ở Địa Trung Cốc khiến bọn họ tái bại, tuyệt đối có thể càng hạ thấp sĩ khí.”
“Ta lập tức phái người bố trí.”. Lưu Quyền nâng tay, sai người truyền xuống dưới kế hoạch tiếp theo.
“Không thể tưởng tượng lại đánh lâu như vậy.”. Thiều Dật nhu nhu cái trán, cười khổ. “Trẫm còn tưởng trận này rất nhanh sẽ xong.”
“Không có biện pháp. Tân Vương không đầu hang, quân đội lại ương ngạnh chống cự công kích của ta.”. Lưu Quyền bất đắc dĩ mở miệng.
“Bọn họ sẽ không chống đỡ được lâu nữa đâu. Muộn nhất là trong sáng mai, bọn họ chắc chắn sẽ muốn chống không được.”. Thiều Dật lạnh lùng cười.
Lãnh liệt: Lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc.
Thanh Linh Tú suy yếu quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt cho dù đã mất đi tiêu cự vẫn cố gắng ngăn cản.
“Tốt lắm!”. Sương Lâm tiến lên. “Ngoạn cũng đủ lâu rồi.”
Đột nhiên, như gió lướt tới, cán đao trên tay hạ xuống gáy Thanh Linh Tú, Sương Lâm mở cửa đi vào.
Không có ai?
Sương Lâm đá văng cái giường duy nhất trong phòng.
Đáng giận! Bị nàng qua mặt một phen!
“Đại nhân?”
Sương Lâm sắc mặt không tốt tiêu sái đi ra, hướng Thanh Linh Tú đang hôn mê nằm trên đất một cái liếc mắt.
“Phái một tiểu đội ra ngoài thành tìm kiếm.”
“Còn công chúa?”. Một thuộc hạ bạo gan hỏi.
“Mang về cung.”
“Dạ.”. Mọi người lĩnh mệnh.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Thụy Hiên giục ngựa chạy, thỉnh thoảng vẫn ngoái đầu lại nhìn.
Tú tỷ tỷ liệu có theo sau mình không?
Nàng làm trái lời Thiều Dật, nếu bị bắt…phải làm sao bây giờ?
Dừng ngựa lại.
Đầu óc một mảnh hỗn loạn…
Đau quá…
Nhưng vì Tú tỷ tỷ, y vẫn nên đi tìm Thiều Dật thôi!
Cho dù không khác gì chui vào hang hổ…
“Giá.”
Y đành phải hy vọng hết thảy vào sủng ái của Thiều Dật dành cho mình.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Ngay chỗ Thụy Hiên vừa rời đi, quân binh đến truy bắt y rơi vào đột kích.
Một cô nương tay cầm cung cùng đoản đao, vẻ mặt lãnh liệt đứng đó.
Là Nguyệt.
“Chủ tử… Ta chỉ có thể thay ngươi làm như vậy…”. Nguyệt nhẹ giọng thì thầm.
Tiếp theo, chủ tử đi đâu?
Ngươi…đi tìm tên Thiều Dật kia sao?
Phải không?
Chủ tử…
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Thiều Dật có chút đăm chiêu nhìn bản đồ chiến sự.
“Hoàng Thượng, người thấy con mắt của ta thế nào?”. Lưu Quyền hớn hở hỏi.
Thiều Dật gật đầu, “Trẫm thấy khả thi, nếu có thể ở Địa Trung Cốc khiến bọn họ tái bại, tuyệt đối có thể càng hạ thấp sĩ khí.”
“Ta lập tức phái người bố trí.”. Lưu Quyền nâng tay, sai người truyền xuống dưới kế hoạch tiếp theo.
“Không thể tưởng tượng lại đánh lâu như vậy.”. Thiều Dật nhu nhu cái trán, cười khổ. “Trẫm còn tưởng trận này rất nhanh sẽ xong.”
“Không có biện pháp. Tân Vương không đầu hang, quân đội lại ương ngạnh chống cự công kích của ta.”. Lưu Quyền bất đắc dĩ mở miệng.
“Bọn họ sẽ không chống đỡ được lâu nữa đâu. Muộn nhất là trong sáng mai, bọn họ chắc chắn sẽ muốn chống không được.”. Thiều Dật lạnh lùng cười.
Lãnh liệt: Lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc.