“Huống hồ nơi này chúng ta còn có một dị nhân!”. Thiều Dật nhìn về phía cửa trại, một nữ tử theo đó tiến vào. “Có phải không? Dương Hòa?”
Cư nhiên là Dương Hòa? Nàng lại giúp đỡ quân đội Tân Ngu Quốc sao?
Căn cứ vào tình hình trước mắt, nàng hẳn phải bắt tay với Viễn Cư Quốc mới đúng a.
Quên đi! Hành vi của dị nhân lúc nào cũng khiến người khác đoán không ra, nàng làm như vậy, có lẽ cũng có đạo lý của riêng mình.
“Đúng vậy, Tự Lâm Đế.”. Dương Hòa chậm rãi đi tới cạnh bàn.
“Tự Lâm Đế? Cách xưng hô của ngươi thực không giống người thường. Có rất ít người gọi Trẫm như vậy… Không đúng! Không phải rất ít, mà căn bản chỉ có ngươi mới dùng cái xưng hô đó.”. Thiều Dật nghiêng đầu cười khẽ.
“Tự Lâm Đế, người ngươi xem trọng hôm nay sẽ đến tìm ngươi.”. Dương Hòa đột nhiên nói.
“A?”. Thiều Dật khiêu mi.
“Báo cáo! Hoàng Thượng! Có người xông vào quân doanh, chúng thần đã đem hắn tới đây.”. Bên ngoài vang lên thanh âm.
“Tiến vào.”. Lưu Quyền sau khi đánh giá ý tứ Thiều Dật, cao giọng.
Bọn lính áp vào một nam nhân vận dân y.
Vừa lúc nam nhân ngẩng đầu, Thiều Dật kinh ngạc đứng bật dậy.
“Buông y ra!”. Thiều Dật hạ lệnh, lo lắng tới trước mặt người nọ.
“Linh nhi.”. Vuốt lại mái tóc hỗn độn, chà lau vết máu trên mặt y, “Ngươi sao lại đến đây?”
“Thiều Dật…”, Thụy Hiên cất giọng khàn khàn, “cứu tỷ tỷ a, mau cứu nàng!”.
“Linh nhi?”
“Tỷ tỷ nàng chính là muốn đưa ta ra ngoài dạo chơi mà thôi, lại bị Sương Lâm bắt đi.”. Nước mắt Thụy Hiên không ngừng rơi, khiến kẻ khác cũng cảm thấy một trận đau lòng.
“Cho nên ngươi bỏ chạy đến đây?”. Thiều Dật sắc mặt âm hàn, hỏi.
“Thiều Dật…”. Thụy Hiên buông hắn ra, lui lại mấy bước.
Nguy hiểm…
Y đã đánh giá quá cao sủng ái của hắn dành cho y sao?
“Sương Vệ, mang y hồi cung.”. Thiều Dật trầm giọng hạ lệnh.
Thụy Hiên lắc đầu, cực lực giãy dụa. Y không muốn quay lại đó…
Sớm biết như vậy, y đã không đến đây…
“Chờ một chút. Tự Lâm Đế, không bằng để y lưu lại làm trợ thủ của ta.”. Dương Hòa nâng tay, đem Thụy Hiên kéo lại bên mình.
“Nếu ta không đồng ý?”
“Vậy Dương Hòa ta liền li khai thôi.”. Dương Hòa giơ lên ý cười.
Thiều Dật vươn tay rồi nhanh chóng thu lại, vẻ mặt âm tình bất định.
“Tùy ngươi vậy.”. Hắn giận giữ nói, xoay người về trại của mình.
“Thiều Dật…”. Thụy Hiên nhíu mày, thấp giọng gọi theo.
“Đi thôi.”. Dương Hòa kéo tay Thụy Hiên rời đi.
Thụy Hiên ngơ ngác bước theo nàng, nghi hoặc dấy lên.
Dường như mình đã từng ở trong tình huống này…
“Đúng, ta đã từng cầm tay ngươi như vậy.”. Dương Hòa vào thời điểm hai người nhập trướng nói.
“Ngươi nhận thức ta?”
“Bằng không ngươi nghĩ tại sao ta phải giúp ngươi?”. Dương Hòa vẫn như trước bình thản.
Thụy Hiên lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
“Từ khi ngươi còn nhỏ ta đã biết ngươi. Tên ngươi cũng là ta đặt.”. Nàng kéo y ngồi xuống.
“Vậy ta…?”
“Ngươi, không hề tàn bạo.”. Dương Hòa điểm nhẹ trán y.
Một vầng hào quang chìm vào trong trán.
“Cho ngươi hồi phục chút trí nhớ…”
Ôm lấy Thụy Hiên đã lâm vào mê man, Dương Hòa hạ giọng.
“Còn những chuyện khác, tất thảy đều tuân theo tự nhiên đi!”
Cư nhiên là Dương Hòa? Nàng lại giúp đỡ quân đội Tân Ngu Quốc sao?
Căn cứ vào tình hình trước mắt, nàng hẳn phải bắt tay với Viễn Cư Quốc mới đúng a.
Quên đi! Hành vi của dị nhân lúc nào cũng khiến người khác đoán không ra, nàng làm như vậy, có lẽ cũng có đạo lý của riêng mình.
“Đúng vậy, Tự Lâm Đế.”. Dương Hòa chậm rãi đi tới cạnh bàn.
“Tự Lâm Đế? Cách xưng hô của ngươi thực không giống người thường. Có rất ít người gọi Trẫm như vậy… Không đúng! Không phải rất ít, mà căn bản chỉ có ngươi mới dùng cái xưng hô đó.”. Thiều Dật nghiêng đầu cười khẽ.
“Tự Lâm Đế, người ngươi xem trọng hôm nay sẽ đến tìm ngươi.”. Dương Hòa đột nhiên nói.
“A?”. Thiều Dật khiêu mi.
“Báo cáo! Hoàng Thượng! Có người xông vào quân doanh, chúng thần đã đem hắn tới đây.”. Bên ngoài vang lên thanh âm.
“Tiến vào.”. Lưu Quyền sau khi đánh giá ý tứ Thiều Dật, cao giọng.
Bọn lính áp vào một nam nhân vận dân y.
Vừa lúc nam nhân ngẩng đầu, Thiều Dật kinh ngạc đứng bật dậy.
“Buông y ra!”. Thiều Dật hạ lệnh, lo lắng tới trước mặt người nọ.
“Linh nhi.”. Vuốt lại mái tóc hỗn độn, chà lau vết máu trên mặt y, “Ngươi sao lại đến đây?”
“Thiều Dật…”, Thụy Hiên cất giọng khàn khàn, “cứu tỷ tỷ a, mau cứu nàng!”.
“Linh nhi?”
“Tỷ tỷ nàng chính là muốn đưa ta ra ngoài dạo chơi mà thôi, lại bị Sương Lâm bắt đi.”. Nước mắt Thụy Hiên không ngừng rơi, khiến kẻ khác cũng cảm thấy một trận đau lòng.
“Cho nên ngươi bỏ chạy đến đây?”. Thiều Dật sắc mặt âm hàn, hỏi.
“Thiều Dật…”. Thụy Hiên buông hắn ra, lui lại mấy bước.
Nguy hiểm…
Y đã đánh giá quá cao sủng ái của hắn dành cho y sao?
“Sương Vệ, mang y hồi cung.”. Thiều Dật trầm giọng hạ lệnh.
Thụy Hiên lắc đầu, cực lực giãy dụa. Y không muốn quay lại đó…
Sớm biết như vậy, y đã không đến đây…
“Chờ một chút. Tự Lâm Đế, không bằng để y lưu lại làm trợ thủ của ta.”. Dương Hòa nâng tay, đem Thụy Hiên kéo lại bên mình.
“Nếu ta không đồng ý?”
“Vậy Dương Hòa ta liền li khai thôi.”. Dương Hòa giơ lên ý cười.
Thiều Dật vươn tay rồi nhanh chóng thu lại, vẻ mặt âm tình bất định.
“Tùy ngươi vậy.”. Hắn giận giữ nói, xoay người về trại của mình.
“Thiều Dật…”. Thụy Hiên nhíu mày, thấp giọng gọi theo.
“Đi thôi.”. Dương Hòa kéo tay Thụy Hiên rời đi.
Thụy Hiên ngơ ngác bước theo nàng, nghi hoặc dấy lên.
Dường như mình đã từng ở trong tình huống này…
“Đúng, ta đã từng cầm tay ngươi như vậy.”. Dương Hòa vào thời điểm hai người nhập trướng nói.
“Ngươi nhận thức ta?”
“Bằng không ngươi nghĩ tại sao ta phải giúp ngươi?”. Dương Hòa vẫn như trước bình thản.
Thụy Hiên lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
“Từ khi ngươi còn nhỏ ta đã biết ngươi. Tên ngươi cũng là ta đặt.”. Nàng kéo y ngồi xuống.
“Vậy ta…?”
“Ngươi, không hề tàn bạo.”. Dương Hòa điểm nhẹ trán y.
Một vầng hào quang chìm vào trong trán.
“Cho ngươi hồi phục chút trí nhớ…”
Ôm lấy Thụy Hiên đã lâm vào mê man, Dương Hòa hạ giọng.
“Còn những chuyện khác, tất thảy đều tuân theo tự nhiên đi!”