Trên chiến trường, Mộc Dĩnh Nhiên tựa hồ nghe tiếng người gọi tên hắn.
Thanh âm vô cùng quen thuộc, chắc chắn hắn đã từng nghe qua…
“Thụy Hiên?”. Hắn dừng ngựa, hướng đến đỉnh Địa Trung Cốc.
Là hắn sao? Hay mình nghe nhầm?
“Thụy Hiên… Ngươi rốt cuộc đang ở đâu?”
Mộc Dĩnh Nhiên đã hoàn toàn quên tình cảnh hiện tại.
“Nhị đệ ───”. Sở Hoài Chi hét lên từ phía xa.
Mộc Dĩnh Nhiên nghi hoặc quay về phía Sở Hoài Chi.
Đột nhiên, hắn cảm thấy trên đầu vai một trận đau đớn truyền đến. Cúi đầu nhìn…tên bắn trúng rồi?
Ngựa bị trảm đầu, chém đứt tứ chi, Mộc Dĩnh Nhiên lúc đó mới hoàn hồn, mượn lực nhảy tới ngựa của quân địch, đem tên kia đánh ngã, chính mình nhảy lên ngựa.
Hắn dùng lực rút ra tiễn cùng trường kiếm, tiến công…
Có lẽ hắn nên dùng đau đớn này mê hoặc mình một chút.
Thật nực cười, mình lại vì tưởng niệm một người mà sinh ra ảo giác…
Có lẽ hắn càng nên lợi dùng giết chóc này khiến mình phân tâm đi.
Lợi dụng hết thảy ngoại lực ảnh hưởng ngăn cản bản thân nhớ đến y…
Mộc Dĩnh Nhiên sau khi giết chết một tên, giơ cao trường kiếm hô to: “Thụy Hiên ───”
Giống như thần phù trợ, có thể giết vô số địch nhân.
Sở Hoài Chi cũng theo kịp tiến độ, quanh chỗ bọn hắn, không có người sống.
Phía sau quân binh thấy hai vị chủ tướng dũng mãnh như vậy, một người lại một người học theo, cũng giơ kiếm hô lớn:
“Thụy Hiên!”
“Thụy Hiên! Thụy Hiên!”
“Thụy Hiên! Thụy Hiên!”
Trên chiến trường vọng lại chỉ có hai chữ “Thụy Hiên”, binh lính Viễn Cư Quốc dũng mãnh thiện chiến, thực sự như được thần tương trợ, chiến đấu rất nhanh đã kết thúc, Tuy Ly Quốc trận này bại vô cùng thảm.
Mộc Dĩnh Nhiên thúc ngựa vào giữa chiến trường, nhìn quang cảnh xung quanh.
“Nhị đệ, chúng ta về quân doanh!”. Sở Hoài Chi qua bên cạnh hắn nói.
“Đại ca… Chúng ta có thể đem y trở về không?”
Mới vừa rồi tiếng hô đầy trời, y liệu có nghe được?
Từng tiếng như thanh âm thắng lợi vang lên, y tột cùng có nghe thấy không?
“Có thể.”
Mộc Dĩnh Nhiên cười cười, “Y nhất định không tưởng tượng được tên mình lại trở thành khẩu hiệu tất thắng của binh lính. Thật muốn nhìn thấy biểu tình của y khi biết được chuyện này, nhất định là rất thú vị!”
Sở Hoài Chi không nói.
“Đại ca, lúc nãy dường như ta nghe thấy tiếng của y… Ngươi nói không phải ta muốn y đến điên rồi chứ? Đại ca?”. Mộc Dĩnh Nhiên không nghĩ lại nhìn thấy thần sắc quái dị của Sở Hoài Chi.
“Nhị đệ, chúng ta tuyệt đối sẽ tìm ra hắn! Hơn nữa, ta tin tưởng hắn đang ở ngay gần đây.”
“Tại sao?”. Mộc Dĩnh Nhiên khó hiểu.
“Bởi vì ta cũng nghe được.”
Thanh âm vô cùng quen thuộc, chắc chắn hắn đã từng nghe qua…
“Thụy Hiên?”. Hắn dừng ngựa, hướng đến đỉnh Địa Trung Cốc.
Là hắn sao? Hay mình nghe nhầm?
“Thụy Hiên… Ngươi rốt cuộc đang ở đâu?”
Mộc Dĩnh Nhiên đã hoàn toàn quên tình cảnh hiện tại.
“Nhị đệ ───”. Sở Hoài Chi hét lên từ phía xa.
Mộc Dĩnh Nhiên nghi hoặc quay về phía Sở Hoài Chi.
Đột nhiên, hắn cảm thấy trên đầu vai một trận đau đớn truyền đến. Cúi đầu nhìn…tên bắn trúng rồi?
Ngựa bị trảm đầu, chém đứt tứ chi, Mộc Dĩnh Nhiên lúc đó mới hoàn hồn, mượn lực nhảy tới ngựa của quân địch, đem tên kia đánh ngã, chính mình nhảy lên ngựa.
Hắn dùng lực rút ra tiễn cùng trường kiếm, tiến công…
Có lẽ hắn nên dùng đau đớn này mê hoặc mình một chút.
Thật nực cười, mình lại vì tưởng niệm một người mà sinh ra ảo giác…
Có lẽ hắn càng nên lợi dùng giết chóc này khiến mình phân tâm đi.
Lợi dụng hết thảy ngoại lực ảnh hưởng ngăn cản bản thân nhớ đến y…
Mộc Dĩnh Nhiên sau khi giết chết một tên, giơ cao trường kiếm hô to: “Thụy Hiên ───”
Giống như thần phù trợ, có thể giết vô số địch nhân.
Sở Hoài Chi cũng theo kịp tiến độ, quanh chỗ bọn hắn, không có người sống.
Phía sau quân binh thấy hai vị chủ tướng dũng mãnh như vậy, một người lại một người học theo, cũng giơ kiếm hô lớn:
“Thụy Hiên!”
“Thụy Hiên! Thụy Hiên!”
“Thụy Hiên! Thụy Hiên!”
Trên chiến trường vọng lại chỉ có hai chữ “Thụy Hiên”, binh lính Viễn Cư Quốc dũng mãnh thiện chiến, thực sự như được thần tương trợ, chiến đấu rất nhanh đã kết thúc, Tuy Ly Quốc trận này bại vô cùng thảm.
Mộc Dĩnh Nhiên thúc ngựa vào giữa chiến trường, nhìn quang cảnh xung quanh.
“Nhị đệ, chúng ta về quân doanh!”. Sở Hoài Chi qua bên cạnh hắn nói.
“Đại ca… Chúng ta có thể đem y trở về không?”
Mới vừa rồi tiếng hô đầy trời, y liệu có nghe được?
Từng tiếng như thanh âm thắng lợi vang lên, y tột cùng có nghe thấy không?
“Có thể.”
Mộc Dĩnh Nhiên cười cười, “Y nhất định không tưởng tượng được tên mình lại trở thành khẩu hiệu tất thắng của binh lính. Thật muốn nhìn thấy biểu tình của y khi biết được chuyện này, nhất định là rất thú vị!”
Sở Hoài Chi không nói.
“Đại ca, lúc nãy dường như ta nghe thấy tiếng của y… Ngươi nói không phải ta muốn y đến điên rồi chứ? Đại ca?”. Mộc Dĩnh Nhiên không nghĩ lại nhìn thấy thần sắc quái dị của Sở Hoài Chi.
“Nhị đệ, chúng ta tuyệt đối sẽ tìm ra hắn! Hơn nữa, ta tin tưởng hắn đang ở ngay gần đây.”
“Tại sao?”. Mộc Dĩnh Nhiên khó hiểu.
“Bởi vì ta cũng nghe được.”