Thụy Hiên hai mắt vô thần chảy ra lệ, phảng phất như thấy được những cố gắng của hai người.
Thiều Dật thấy vậy liền mất hứng, nâng tay tát Thụy Hiên một cái, còn bảo thuộc hạ giữ hai người kia lại.
“Đã đến nước này, tâm vẫn còn nhớ rõ bọn họ sao?”. Thiều Dật vừa nói, đưa tay lại thêm một cái tát.
Mộc, Sở hai người rất muốn ngăn cản, nhưng thực sự là lòng có dư mà lực không đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thụy Hiên bị đánh.
“Chẳng lẽ phải giết ngươi thì ngươi mới hoàn toàn thuộc về ta sao?”. Thiều Dật thì thào, gắt gao ôm lấy Thụy Hiên. Hắn đã mất đi vẻ trầm ổn thường thấy, trở nên điên cuồng, mất bình tĩnh.
Yêu một người, vì sao lại phải như vậy?
Bá đạo độc đoán lại là con đường duy nhất hay sao?
Hai mắt thất thần dần chuyển thanh minh, nhưng nước mắt vẫn không đình chỉ.
“Giết ta, ngươi sẽ có được tình yêu mà mình muốn sao?”. Thụy Hiên nhẹ giọng hỏi.
Thiều Dật kinh sợ ngẩng dậy, đột nhiên khựng lại, nôn ra một ngụm máu đen.
“Ngươi…”. Thiều Dật ngón tay run rẩy chỉ hướng Thụy Hiên, nhìn y đi về phía Mộc Dĩnh Nhiên và Sở Hoài Chi. Hắn muốn gọi thủ hạ, nhưng ngay cả Sương Vệ võ công cao cường cũng đều bị bốn người từ đâu xuất hiện chế trụ.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
“Thụy Hiên…”. Mộc Dĩnh Nhiên gian nan vươn tay.
“Mộc Dĩnh Nhiên… Sở Hoài Chi…”. Thụy Hiên cầm tay bọn họ, nhẹ nhàng nói. “Thực xin lỗi, khiến các ngươi chịu khổ rồi.”
“Chủ tử”, Hoa chậm rãi đi tới, “Để ta giải độc cho họ.”
Thụy Hiên gật đầu, buông tay, đứng lên đối mặt Thiều Dật.
“Ngươi thực nghi hoặc đi?”
“Ngươi khôi phục trí nhớ?”. Thiều Dật tựa vào ghế, suy yếu hỏi.
“Đúng vậy. Đã được ba ngày.”. Thụy Hiên hạ mắt trả lời.
“A. Ngươi diễn thật tốt…”. Thiều Dật cười khổ.
Thụy Hiên nhíu mày, xoay người lại.
“Quân đội của ta bên ngoài…”
“Đều bị người của ta chế ngự, đã hôn mê.”
“Vậy còn Lưu Quyền đâu?”
“Cũng vậy.”
“Nói thế là ta tứ cố vô thân?”. Thiều Dật cười tự giễu, hỏi.
“Đúng.”
“Kế hoạch của ta đều bị ngươi phá hủy?”
“Vô tình mà nói, thì đúng là như vậy.”
Thiều Dật nghe xong, ngửa mặt lên trời cười to, cười thật điên cuồng, thật thê tuyệt, mang cả bất đắc dĩ, đem tất cả cảm xúc trong lòng đều phát tiết ra.
Thụy Hiên hơi nghiêng người nhìn hắn.
Cười đủ, Thiều Dật lại phun ra một ngụm máu đen, bởi quá kích động, toàn thân hắn đau đến lợi hại, không ngừng thở dốc.
“Hô… Ta thua… Ta vốn nghĩ tất cả đều nằm trong tầm tay… Lại không đề phòng ngươi… Bất quá…còn gì ta không tính đến nữa?”
Thụy Hiên trầm mặc không nói.
thê tuyệt: thê lương và tuyệt vọng
Thiều Dật thấy vậy liền mất hứng, nâng tay tát Thụy Hiên một cái, còn bảo thuộc hạ giữ hai người kia lại.
“Đã đến nước này, tâm vẫn còn nhớ rõ bọn họ sao?”. Thiều Dật vừa nói, đưa tay lại thêm một cái tát.
Mộc, Sở hai người rất muốn ngăn cản, nhưng thực sự là lòng có dư mà lực không đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thụy Hiên bị đánh.
“Chẳng lẽ phải giết ngươi thì ngươi mới hoàn toàn thuộc về ta sao?”. Thiều Dật thì thào, gắt gao ôm lấy Thụy Hiên. Hắn đã mất đi vẻ trầm ổn thường thấy, trở nên điên cuồng, mất bình tĩnh.
Yêu một người, vì sao lại phải như vậy?
Bá đạo độc đoán lại là con đường duy nhất hay sao?
Hai mắt thất thần dần chuyển thanh minh, nhưng nước mắt vẫn không đình chỉ.
“Giết ta, ngươi sẽ có được tình yêu mà mình muốn sao?”. Thụy Hiên nhẹ giọng hỏi.
Thiều Dật kinh sợ ngẩng dậy, đột nhiên khựng lại, nôn ra một ngụm máu đen.
“Ngươi…”. Thiều Dật ngón tay run rẩy chỉ hướng Thụy Hiên, nhìn y đi về phía Mộc Dĩnh Nhiên và Sở Hoài Chi. Hắn muốn gọi thủ hạ, nhưng ngay cả Sương Vệ võ công cao cường cũng đều bị bốn người từ đâu xuất hiện chế trụ.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
“Thụy Hiên…”. Mộc Dĩnh Nhiên gian nan vươn tay.
“Mộc Dĩnh Nhiên… Sở Hoài Chi…”. Thụy Hiên cầm tay bọn họ, nhẹ nhàng nói. “Thực xin lỗi, khiến các ngươi chịu khổ rồi.”
“Chủ tử”, Hoa chậm rãi đi tới, “Để ta giải độc cho họ.”
Thụy Hiên gật đầu, buông tay, đứng lên đối mặt Thiều Dật.
“Ngươi thực nghi hoặc đi?”
“Ngươi khôi phục trí nhớ?”. Thiều Dật tựa vào ghế, suy yếu hỏi.
“Đúng vậy. Đã được ba ngày.”. Thụy Hiên hạ mắt trả lời.
“A. Ngươi diễn thật tốt…”. Thiều Dật cười khổ.
Thụy Hiên nhíu mày, xoay người lại.
“Quân đội của ta bên ngoài…”
“Đều bị người của ta chế ngự, đã hôn mê.”
“Vậy còn Lưu Quyền đâu?”
“Cũng vậy.”
“Nói thế là ta tứ cố vô thân?”. Thiều Dật cười tự giễu, hỏi.
“Đúng.”
“Kế hoạch của ta đều bị ngươi phá hủy?”
“Vô tình mà nói, thì đúng là như vậy.”
Thiều Dật nghe xong, ngửa mặt lên trời cười to, cười thật điên cuồng, thật thê tuyệt, mang cả bất đắc dĩ, đem tất cả cảm xúc trong lòng đều phát tiết ra.
Thụy Hiên hơi nghiêng người nhìn hắn.
Cười đủ, Thiều Dật lại phun ra một ngụm máu đen, bởi quá kích động, toàn thân hắn đau đến lợi hại, không ngừng thở dốc.
“Hô… Ta thua… Ta vốn nghĩ tất cả đều nằm trong tầm tay… Lại không đề phòng ngươi… Bất quá…còn gì ta không tính đến nữa?”
Thụy Hiên trầm mặc không nói.
thê tuyệt: thê lương và tuyệt vọng