Trăng thật là rất sáng.
Đợi dừng bước lại, trong mắt Bùi Sắt tràn đầy ngạc nhiên. Chỉ thấy ánh sáng dưới ánh trăng, trước mắt là một hồ nước lớn có sóng gợn lăn tăn, nước gợn trôi nổi, theo thứ tự Tiểu Lãng Hoa mở ra, trong veo lướt nhẹ qua, một bức tranh phong cảnh kiều diễm hiện lên trước mặt.
Bùi Sắt thấy trái tim nhộn nhạo, U Cầm Ca dắt nàng vào trong một tòa đình nghỉ mát, đưa mắt nhìn lại, càng thêm thư thái.
Chỗ bọn họ nghỉ mát là ở trung tâm hồ nước, bốn bề bao quanh bởi nước, chính giữa có bàn đá, trên bàn có bàn cờ, giống như có người thường tới đây đánh cờ.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Bùi Sắt, U Cầm Ca khẽ mỉm cười, lấy tiêu ngay chính giữa bàn nói: “Ta vì ngươi thổi một khúc.”
Không chờ Bùi Sắt phản ứng, tiếng tiêu đã quanh quẩn bên tai, giai điệu du dường cùng với làn nước trong veo của mặt hồ, tâm tình Bùi Sắt không khỏi khá hơn, lại nhất thời quên mất ban ngày nhìn thấy một màn kia.
Nhất thời nàng ngây ngốc mà nửa đầu gối lại đặt trên bàn đá cười khanh khách nói: “Tiếng tiêu vô địch thế giới sợ rằng cũng không hay bằng ngươi.”
Tiếng đàn trong cung lần trước, Bùi Sắt nhớ hắn cũng đàn cực kỳ tốt.
U Cầm Ca nghe vậy chỉ há miệng cười cười. Bùi Sắt lại mất hồn, nàng nhìn hắn, trong mắt có mảng lớn ánh sáng, đợi thổi xong một khúc, nàng mới hồi hồn, gương mặt lại cực kỳ nóng bỏng.
U Cầm Ca không biến sắc ngồi vào kế bên cạnh nàng, duỗi ngón tay ma sát gò má của nàng, ánh mắt sâu xa nói: “Con mắt của ngươi, rất đẹp.”
Bùi Sắt ngẩn ra, vội vàng cúi đầu, trong đầu đột nhiên thoáng qua tình huống ban ngày nàng nhìn thấy, nàng không khỏi cứng đờ, tránh thoát tay U Cầm Ca nói: “Cái đó, đột nhiên ta có chút mệt mỏi, ta đi về trước đây....”
Nói xong nàng liền xoay người bước đi, bước chân vội vã. Sau lưng, giọng nói của U Cầm Ca lại sâu kín truyền đến: “Ta cho là, ngươi có cảm giác với ta.”
Bước chân Bùi Sắt ngừng lại một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại, nói: “Trong lòng vương gia cũng không có ta.”
U Cầm Ca nghe vậy, bật cười, khóe miệng cong lên đi tới sau lưng nàng nói: “Ngươi không phải là ta, làm sao biết trong lòng ta không có ngươi?”
Trong lòng Bùi Sắt chấn động, quay đầu lại, thấy U Cầm Ca cười không ngớt nhìn nàng, con ngươi trong veo không gợn sóng, dịu dàng rực rỡ phảng phất có thể đoạt lòng người.
Nàng đứng thẳng không nhúc nhích, U Cầm Ca đã nghiêng người nói một câu vào tai của nàng.
Bùi Sắt trợn to hai mắt, nụ cười U Cầm Ca cực kỳ tuấn mỹ, hắn vươn tay gõ nhẹ vào chớp mũi của Bùi Sắt nói: “Nha đầu, vẫn còn ghen sao?”
Bùi Sắt im lặng một hồi lâu, chỉ một lát sau sắc mặt rất đỏ.
Thấy bộ dáng xấu hổ của nàng, tiếng cười U Cầm Ca càng lớn hơn, chỉ chốc lát sau, hắn tự tay cầm lấy ngón tay đang bức rức trước ngực Bùi Sắt xuống, nghiêng người nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Ta đưa ngươi trở về.”
Đầu nàng vẫn ong ong như cũ, chỉ còn lại âm thanh hắn vừa nói, mơ hồ nhưng vẫn gật đầu một cái.
“Hôm đó, ta và ngươi vừa tách ra, cũng bị người của hoàng thúc mang đi như ngươi, ta biết rõ mục đích của hắn, liền diễn một vở kịch như vậy. Thái hậu.... Ngày xưa quả thật nàng có bày tỏ với ta, nhưng trong lòng của ta không có nàng.”
Vừa vặn, hắn cúi người giải thích ở bên tai cô.
Một bên hắn cười, vừa lôi kéo Bùi Sắt trở về, dọc đường câu có câu không giỡn với cô, Bùi Sắt nghe, rốt cuộc cũng không nhịn được cười lên, U Cầm Ca chợt dừng bước xoay người lại, Bùi Sắt sau lưng hắn cứ như vậy đâm vào trong lòng ngực hắn.
Hắn nhân cơ hội ôm nàng, Bùi Sắt thất kinh muốn chạy trốn, hắn đã cúi người hôn nàng: “Chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi lời nói của ta? Nếu không tin, ngươi có thể đi hỏi thập nhị đệ. Từ trước đến giờ quan hệ của ta và hắn rất tốt, chuyện của ta, hắn biết rõ ràng nhất.”
Trăng thật là rất sáng.
Đợi dừng bước lại, trong mắt Bùi Sắt tràn đầy ngạc nhiên. Chỉ thấy ánh sáng dưới ánh trăng, trước mắt là một hồ nước lớn có sóng gợn lăn tăn, nước gợn trôi nổi, theo thứ tự Tiểu Lãng Hoa mở ra, trong veo lướt nhẹ qua, một bức tranh phong cảnh kiều diễm hiện lên trước mặt.
Bùi Sắt thấy trái tim nhộn nhạo, U Cầm Ca dắt nàng vào trong một tòa đình nghỉ mát, đưa mắt nhìn lại, càng thêm thư thái.
Chỗ bọn họ nghỉ mát là ở trung tâm hồ nước, bốn bề bao quanh bởi nước, chính giữa có bàn đá, trên bàn có bàn cờ, giống như có người thường tới đây đánh cờ.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Bùi Sắt, U Cầm Ca khẽ mỉm cười, lấy tiêu ngay chính giữa bàn nói: “Ta vì ngươi thổi một khúc.”
Không chờ Bùi Sắt phản ứng, tiếng tiêu đã quanh quẩn bên tai, giai điệu du dường cùng với làn nước trong veo của mặt hồ, tâm tình Bùi Sắt không khỏi khá hơn, lại nhất thời quên mất ban ngày nhìn thấy một màn kia.
Nhất thời nàng ngây ngốc mà nửa đầu gối lại đặt trên bàn đá cười khanh khách nói: “Tiếng tiêu vô địch thế giới sợ rằng cũng không hay bằng ngươi.”
Tiếng đàn trong cung lần trước, Bùi Sắt nhớ hắn cũng đàn cực kỳ tốt.
U Cầm Ca nghe vậy chỉ há miệng cười cười. Bùi Sắt lại mất hồn, nàng nhìn hắn, trong mắt có mảng lớn ánh sáng, đợi thổi xong một khúc, nàng mới hồi hồn, gương mặt lại cực kỳ nóng bỏng.
U Cầm Ca không biến sắc ngồi vào kế bên cạnh nàng, duỗi ngón tay ma sát gò má của nàng, ánh mắt sâu xa nói: “Con mắt của ngươi, rất đẹp.”
Bùi Sắt ngẩn ra, vội vàng cúi đầu, trong đầu đột nhiên thoáng qua tình huống ban ngày nàng nhìn thấy, nàng không khỏi cứng đờ, tránh thoát tay U Cầm Ca nói: “Cái đó, đột nhiên ta có chút mệt mỏi, ta đi về trước đây....”
Nói xong nàng liền xoay người bước đi, bước chân vội vã. Sau lưng, giọng nói của U Cầm Ca lại sâu kín truyền đến: “Ta cho là, ngươi có cảm giác với ta.”
Bước chân Bùi Sắt ngừng lại một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại, nói: “Trong lòng vương gia cũng không có ta.”
U Cầm Ca nghe vậy, bật cười, khóe miệng cong lên đi tới sau lưng nàng nói: “Ngươi không phải là ta, làm sao biết trong lòng ta không có ngươi?”
Trong lòng Bùi Sắt chấn động, quay đầu lại, thấy U Cầm Ca cười không ngớt nhìn nàng, con ngươi trong veo không gợn sóng, dịu dàng rực rỡ phảng phất có thể đoạt lòng người.
Nàng đứng thẳng không nhúc nhích, U Cầm Ca đã nghiêng người nói một câu vào tai của nàng.
Bùi Sắt trợn to hai mắt, nụ cười U Cầm Ca cực kỳ tuấn mỹ, hắn vươn tay gõ nhẹ vào chớp mũi của Bùi Sắt nói: “Nha đầu, vẫn còn ghen sao?”
Bùi Sắt im lặng một hồi lâu, chỉ một lát sau sắc mặt rất đỏ.
Thấy bộ dáng xấu hổ của nàng, tiếng cười U Cầm Ca càng lớn hơn, chỉ chốc lát sau, hắn tự tay cầm lấy ngón tay đang bức rức trước ngực Bùi Sắt xuống, nghiêng người nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Ta đưa ngươi trở về.”
Đầu nàng vẫn ong ong như cũ, chỉ còn lại âm thanh hắn vừa nói, mơ hồ nhưng vẫn gật đầu một cái.
“Hôm đó, ta và ngươi vừa tách ra, cũng bị người của hoàng thúc mang đi như ngươi, ta biết rõ mục đích của hắn, liền diễn một vở kịch như vậy. Thái hậu.... Ngày xưa quả thật nàng có bày tỏ với ta, nhưng trong lòng của ta không có nàng.”
Vừa vặn, hắn cúi người giải thích ở bên tai cô.
Một bên hắn cười, vừa lôi kéo Bùi Sắt trở về, dọc đường câu có câu không giỡn với cô, Bùi Sắt nghe, rốt cuộc cũng không nhịn được cười lên, U Cầm Ca chợt dừng bước xoay người lại, Bùi Sắt sau lưng hắn cứ như vậy đâm vào trong lòng ngực hắn.
Hắn nhân cơ hội ôm nàng, Bùi Sắt thất kinh muốn chạy trốn, hắn đã cúi người hôn nàng: “Chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi lời nói của ta? Nếu không tin, ngươi có thể đi hỏi thập nhị đệ. Từ trước đến giờ quan hệ của ta và hắn rất tốt, chuyện của ta, hắn biết rõ ràng nhất.”