Rất nhanh đã đến mười lăm cùng tháng, mỗi lần gia yến ngày mười lăm Chử Thiệu Lăng đều phải tiến cung, hiện giờ vừa xảy ra chuyện hành cung, Chử Thiệu Lăng không muốn mang theo Vệ Kích cùng đi, có lệ nói: “Hiện giờ ngươi cũng đã là người đứng đắn có quan có chức, tổng không thể luôn theo sau ta làm thị vệ cho người nhìn xem đi, lại nói có bọn họ đi theo là được, nếu đến tận khi trời tối ta rõ ràng trở lại, mới có thể là có chuyện gì.”
Vệ Kích nghiêm mặt nói: “Nếu không trở lại thần càng muốn theo, hiện giờ điện hạ cùng hoàng thượng đã trở mặt, ai biết điện hạ ở trong cung ngủ một đêm có thể xảy ra sự cố gì hay không đâu.”
Chử Thiệu Lăng bật cười: “Hoàng thượng còn có thể tìm cái cớ đem ta giam lỏng hay sao?”
Chử Thiệu Lăng người nói vô tâm nhưng Vệ Kích người nghe lại hữu ý, nghe vậy trong lòng càng lo lắng, nghĩ nghĩ nói: “Điện hạ phân tích rồi, cũng không phải không có khả năng, hoàng thượng muốn uy hiếp điện hạ rất dễ dàng, thần… thần nhất định phải đi.”
Chử Thiệu Lăng dở khóc dở cười, chỉ phải đáp ứng: “Sợ ngươi, đi theo liền đi theo đi, vẫn yến ta nghĩ cái cớ sớm một chút trở về là được.”
Lúc này Vệ Kích mới vừa lòng, quay đầu tiếp tục viết tự.
Ngày đó giờ Dậu hai người mới tiến cung, Chử Thiệu Lăng đi trước thỉnh an Thái hậu, trong nội thất Thái hậu đang cùng Phức Nghi trò chuyện, hiện giờ bụng Phức Nghi đã lộ rõ, người cũng đẫy đà không ít, sắc mặt hồng nhuận, Thái hậu nhìn thích, cười nói: “Hoài thượng hài tử ngươi lại càng thêm xinh đẹp, thái y thỉnh mạch nói cái gì?”
Phức Nghi gật đầu mỉm cười: “Thái y còn không phải nói những lời hay sao, trước đó vài ngày có chút nôn ọe, gần đây cũng tốt hơn nhiều, mỗi ngày từ ăn cũng là ngủ, còn có nhiều thuốc bổ hoàng tổ mẫu ban cho như vậy, tưởng muốn không tốt cũng là khó.”
Thái hậu xoa lưng Phức Nghi, nói: “Ai gia nhìn bụng ngươi thấy so với bình thường lớn hơn, nhưng không thể mỗi ngày chỉ ăn ngủ thôi a, ngươi xem….” Thái hậu nhấp môi, đổi đề tài, “Vẫn là nhiều đi lại tốt hơn, bụng lớn quá không tốt sinh đâu.”
Phức Nghi ý thức được Thái hậu đang nói đến Chân Tư, thấy trong phòng không người thấp giọng nói: “Chân tần nương nương nhanh đến tháng đi, ta nghe nói… Chân tần nương nương mang thai này giống như không quá tốt, khi sinh sợ là phải vất vả.”
Thái hậu thở dài: “Lúc mới vừa hoài thượng bị kinh hách, sau lại vẫn luôn không dưỡng lại được…. Thôi nhìn xem phúc khí của nàng như thế nào đi, nếu vượt qua được mai sau nàng sẽ có phúc lớn, nếu không…..”
Phức Nghi nhẹ giọng an ủi: “Nhiều lão ngự y như vậy nhìn đâu, hẳn là không xảy ra sự cố gì, Hoàng tổ mẫu cứ yên tâm.”
Thái hậu vỗ vỗ tay Phức Nghi không nói chuyện, Chử Thiệu Lăng đi vào trong nội thất, cười nói: “Hoàng tổ mẫu cùng muội muội đang nói cái gì đó?”
Phức Nghi vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi, nói: “Ta ở trong phủ dưỡng thai lại thành kẻ điếc người mù, đến hai ngày trước mới nghe nói chuyện ở ôn tuyền hành cung bên kia, Đại ca bị kinh hách.”
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Ngươi hiện giờ lớn bụng, các nàng đương nhiên không dám nói cho ngươi, kỳ thật cũng không có việc gì, chính là ngươi không gặp được Nhị ca ngươi.”
Từ nhỏ đến lớn, Phức Nghi cùng Chử Thiệu Nguyễn cũng chưa nói qua bao nhiêu câu, tự nhiên cũng không để ý, chậm rãi nói: “Hiện giờ nhân thủ trông nom hành cung đều là bộ hạ của phò mã, ta nghe phò mã nói…. Hiện giờ Nhị ca ở hành cung buồn bực không vui, mấy ngày trước còn nháo muốn viết sổ con trình lên cho phụ hoàng đâu.”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Đương nhiên hắn muốn bất mãn vài ngày…. Đúng rồi, như thế nào không thấy lão Tam?”
Thái hậu nói: “Hôm nay hắn đi Mộc Lan bãi săn, nói là thôn trang bên kia của có có chuyện, hôm nay sợ là không về được.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu cười khẽ: “Ta nói đâu….”
….
Trong Lân Chỉ cung, Lệ tần nắm tay Từ thị khóc ròng: “Ta vừa nghĩ đến Nguyễn nhi chịu tội sẽ không có một khắc an bình, hắn là tuổi nên hảo hảo biểu hiện trước mặt hoàng thượng, lúc này đem hắn giam lỏng trong hành cung, không phải là muốn mệnh của hắn sao? Phụ thân không có biện pháp nào sao?”
Trong lòng Từ thị ngầm giận dữ Lệ phi tự ý làm bậy, gây họa lớn như vậy, thấy nữ nhi khóc đến đáng thương chỉ phải an ủi: “Phụ thân ngươi cũng đang suy nghĩ đâu, chính là sao có thể nhanh như vậy? Từ từ sẽ đến….”
“Còn muốn từ từ sẽ đến? Lại chậm một chút ta cùng Nguyễn nhi đều sẽ bị người sinh sinh tra tấn chết!” Lệ tần hung hang đẩy Từ thị, cả giận nói, “Tư nha đầu một lòng muốn tự lập môn hộ, hiện giờ tất nhiên Đại ca cũng sẽ không giúp ta, ngươi không lẽ cũng có lệ ta sao?!”
Nhắc đến trưởng tử, Từ thị cũng là có khổ nói không nên lời, những chuyện trước kia hắn đều đã biết, cho dù là thân nương, Từ thị làm ra chuyện mưu hại Chân Tư, trước mặt nhi tử cũng không có lập trường nói cái gì, lại còn hiện giờ tất cả mọi chuyện trong nhà đều phải do Chân Bân Văn chuẩn bị, Từ thị nghênh ngang một đời hiện giờ lại muốn ăn nói khép nép trước mặt con dâu, nghĩ đến cũng là nén giận.
Từ thị thấp giọng khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận…. Ta làm sao có lệ nương nượng, chỉ là việc này quả thật khó làm, phụ thân cùng đại ca ngươi cần phải chậm rãi chuẩn bị, bên trong nhiều ít phiền toái đâu.”
Ngày ấy Lệ tần ở Vĩnh Phúc cung bị Chân Tư mắng một hồi, thấp thỏm lo âu muốn tìm nhà mẹ để hỗ trợ, không nghĩ đến ngay cả một lời nói chắc chắn cũng không có được, nhịn không được lớn tiếng mắng: “Đều gạt ta! Đều là súc sinh vong ân phụ nghĩa! Các ngươi quên lúc trước ta dìu dắt các ngươi như thế nào sao?! Hiện giờ ngược lại quay đầu đem ta bỏ quên, không có ta, mấy năm nay các ngươi có thể sống đến thoải mái như vậy? Đừng có mơ! Đều tại ngươi cùng phụ thân! Không phải muốn Chân Tư gả cho Chử Thiệu Lăng, kết quả thế nào? Hiện tại ngược lại làm cho nàng tra tấn ta!”
Từ thị chính là nghẹn một bụng hỏa từ trong nhà đi ra, hiện giờ thấy thái độ của Lệ tần hoàn toàn không còn khí thế, giống như đàn bà trên phố chua ngoa cãi nhau sinh khí, lạnh lùng nói: “Nương nương nói đúng, việc này đều do chúng ta, nhưng việc Nhị hoàng tử bị giam lỏng là trách ai? Việc này ta và phụ thân ngươi cũng chưa từng biết, chỉ biết là nương nương cùng Nhị hoàng tử hai người cùng đi hành cung, hiện giờ chỉ có nương nương trở lại, tiền căn hậu quả trong đó ta cùng phụ thân ngươi còn muốn hỏi nương nương đâu.”
Lệ tần nghe vậy sửng sốt, đem mặt vùi vào trong khăn tay khóc lớn, nức nở nói: “Đều là ta sai, nghe lời Chử Thiệu Dương xúi giục…. Nguyên bản ta cùng Nguyễn nhi thiết kế chu toàn như vậy, không biết như thế nào…. Mẫu thân, đều do ta làm hại Nguyễn nhi, là ta hại hắn….”
Từ thị mềm lòng, tiến lên ôm lấy Lệ tần, hoãn thanh nói: “Tình thế hiện giờ không tốt…. Chúng ta không thể lại vì ích lợi trước mắt, việc cấp bách nương nương phải làm là kéo tâm hoàng đế trở về, nương nương ngẫm lại tình hình được sủng ái trước kia, khi đó nương nương phạm vào một điểm nửa điểm sai lầm hoàng đế cũng đều không truy cứu, hiện giờ nương nương chỉ một lòng đấu với Chử Thiệu Lăng cùng Chân Tư, không hề để ý đến hoàng thượng, không được gì chỉ càng mất thánh ân, cho nên mới chịu thiệt thòi, về sau nương nương cần phải sửa chữa lại đi.”
Lệ tần gật đầu, vội gọi người bước vào chải đầu trang điểm, vội vàng nói: “Mải cùng mẫu thân nói chuyện, trong chốc lát gia yến ta còn phải đi đâu, nhiều ngày như vậy hoàng thượng chưa gặp ta, ta phải ăn diện đẹp một chút….”
“Như vậy không phải tốt sao.” Từ thị tự mình trang điểm cho Lệ tần, nhẹ giọng dặn dò, “Nương nương gặp hoàng thượng cũng không cần nói đến chuyện tiếp Nhị hoàng tử trở về, việc này… thật sự không gấp gáp được, trong lòng hoàng thượng có Nhị hoàng tử, nương nương vẫn luôn hối thúc sẽ khiến hoàng thượng không vui, phóng khoáng tâm, xem như Nhị hoàng tử đi dưỡng dưỡng thân mình, chờ kéo lại được tâm hoàng thượng lại nói đến, có gì không thành?”
Lệ tần gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân yên tâm, ta tự nhiên sẽ lưu ý, chỉ cần ta lại có được thánh sủng, xem ta sẽ tha kẻ nào….”
Từ thị thấy Lệ tần thông suốt, cuối cùng cũng yên tâm, sợ cửa cung bị khóa liền sớm quỳ an.
Trong Vĩnh Phúc cung, Chân Tư xoa xoa bụng nhô cai, hôm nay nàng chỉ cảm thấy thân mình so ngày thường còn muốn nặng nề, cũng không có tinh thần, thấp giọng nói: “Bổn cung lười động, đi nói cho hoàng thượng một tiếng, gia yến hôm nay bổn cung không đi.”
Công công bên người Chân Tư còn chưa kịp đáp ứng, chỉ thấy một cung nhân vội vàng từ bên ngoài đi đến, khom người đưa một phong thơ cho Chân Tư, nhẹ giọng nói: “Nương nương xem đi.”
Chân Tư mở ra nhìn lướt qua, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, đứng thẳng dậy trầm trọng nói: “Ai đưa tới?”
Cung nhân kia lắc lắc đầu, Chân Tư mở ra phong thư, lại nhìn kỹ một lần, nội dung viết bên trên chính là nội dung đối thoại vừa rồi của hai người Lệ tần trong Lân Chỉ cung, dưới cùng còn có một dòng chữ: lửa rừng đốt bất tận, xuân phong thổi lại sinh.
Chân Tư hốt nhiên nghĩ đến Chử Thiệu Lăng, lại nghĩ đến Vệ Kích, một lúc lâu không nói chuyện, công công đứng hầu một bên thấp giọng hỏi: “Nương nương… nô tài vẫn đi thông báo cho hoàng thượng sao?”
Chân Tư lắc đầu: “Không cần, bổn cung đột nhiên cảm thấy không còn khó chịu, hầu hạ bổn cung rửa mặt trang điểm.”
Gia yến hôm nay đặt ở trong Từ An điện của Thái hậu, Thái hậu thích náo nhiệt, trong điện bài trí so ngày thường còn tinh xảo hơn ba phần, hoàng đế đến trước thỉnh an Thái hậu, mọi người theo thứ tự thỉnh an không nói đến, Thái hậu nhìn Chân Tư cười nói: “Chân tần làm sao vẫn đến?”
“Thần thiếp nghe nói hôm nay là Thái hậu nương nương bày rượu, thân mình ngay lập tức tốt lên rất nhiều đâu.” Trên mặt Chân Tư thoa nhiều hơn chút son phấn, khí sắc cũng nhìn so ngày thường tốt hơn, cười, “Này là không ngừng vội vã mà thu thập xong đến uống rượu.”
Thái hậu cười cười: “Ngươi muốn ăn cái gì cùng ai gia nói là được, đều cho ngươi đưa đi, bụng lớn như vậy còn đi ra…. Ngươi cũng không sợ sao.”
Chân Tư cúi đầu mỉm cười: “Đến nơi ở của Thái hậu nương nương thì có gì sợ đâu, còn chưa đến lúc, không phải ngại, ngự y cũng nói khiến ta đi lại nhiều một chút mới tốt.”
Thái hậu gật đầu: “Bản thân ngươi đều biết là được, nhanh ngồi xuống, Tôn ma ma, đưa thêm đến cho Chân tần nương nương vài cái gối mềm, để tựa sau thắt lưng nàng.”
Chân Tư cười cười tạ ơn, nắm tay cung nhân chậm rãi ngồi xuống, ngón tay dưới khăn tay gắt gao nắm chặt, vừa rồi cùng Thái hậu nói chuyện, nàng đã cảm thấy trong bụng từng đợt quặn đau, Chân Tư cường chống, một bên vỗ về bụng một bên nhìn về phía Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng cũng đang nhìn nàng, Chân tư vội vàng nghiêng đầu.
Lệ tần ngồi đối diện Chân Tư, Chân Tư nhìn Lệ tần trang dung tinh xảo cười khẽ: “Mấy ngày nay không thấy cô, khí sắc của cô càng có vẻ tốt.”
Hôm nay Lệ tần sửa lại trang dung rực rỡ hoa lệ ngày thường, chỉ trang điểm thật nhạt, trên đầu cũng không nhiều trang sức, chỉ dùng một song cổ bạch ngọc trâm, so bộ dáng vênh váo hung hăng ngày thường trái ngược, hiện ra vài phần tư sắc nhu nhược nữ tử, hoàng đế củng nhìn đến, cây trâm trên tóc Lệ tần kia đúng là ngày đó khi nàng mới vào cung chính mình ban cho nàng, hoàng đế hơi hơi xuất thần, mới vừa đó mà đã qua nhiều năm như vậy.
Lệ tần thấy hoàng đế chăm chú nhìn chính mình trong lòng có lo lắng, trong mắt lại nhiều thêm vài phần ủy khuất, vài phần chờ mong, Chân Tư nhìn Lệ tần, trong lòng cười lạnh, quả nhiên là lửa rừng đốt bất tận a.
“Hoàng đế, có thể khai tịch sao?” Thái hậu phiền chán nhất bộ dạng kia của Lệ tần, thản nhiên nói, “Ai cũng đói bụng đâu.”
Hoàng đế phục hồi lại tinh thần, gật đầu: “Khai tịch.” Mọi người sôi nổi mời rượu, hoàng đế đã xuất thần vài lần, thường thường nhìn về phía Lệ tần, trong lòng Lệ tần đắc ý, lại cố ý không nói lời nào, một bộ chịu đựng thiên đại ủy khuất, hoàng đế do dự một lúc lâu vẫn nhịn không được nói: “Ngày gần đây Lệ tần thế nào?”
Trong lòng Lệ tần cực kỳ đắc ý, cúi đầu nói: “Tạ hoàng thượng nhớ mong, thần thiếp vẫn khỏi, thần thiếp phạm vào sai, hiện giờ mỗi ngày tụng kinh lễ Phật vi hoàng thượng Thái hậu cầu phúc, kinh Phật nhìn nhiều… nhân tâm cũng tĩnh.”
Hoàng thượng vừa lòng gật đầu, Chân Tư cười khẽ: “Ta nói hôm nay cô làm sao lại ăn mặc trắng trong thuần khiết như vậy đâu, thì ra là thế, lại nói tiếp, sau khi từ hành cung trở về ta còn chưa cùng cô nói được vài lời….”
Chân Tư cố nén đau nhức trong bụng đỡ tay cung nhân đứng dậy, cầm một chén rượu đến trước mặt Lệ tần, cười nói: “Ta mời cô một ly.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lệ tần thật sự là chán ghét Chân Tư, nghiêng mặt đi nói: “Trong chốc lát trở về bổn cung còn muốn dâng hương cúng bái, không thể uống rượu.”
“Cô nói gì vậy?” Chân Tư cười cười, “Rượu thịt xuyên tràng quá, Phật tổ trong lòng lưu, trong lòng đã có Phật, thì sao cũng là thành kính, cô thương thương ta không thể đứng lâu, uống đi.”
Lệ tần lại càng thêm phiền, không kiên nhẫn nói: “Đừng làm rộn, nếu phạm đến thần minh sợ là ngươi chịu không nổi.”
Chân Tư cười một tay lôi kéo Lệ tần, đột nhiên bàn tay run lên, cả người ngã về phía sau, Lệ tần cũng hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau, Chân Tư chịu đau nắm chặt tay Lệ tần, hai người đồng thời ngã trên đất, Chân Tư đau đến la lớn: “Cô! Ngươi vì sao… đẩy ta….”
Trong lúc nhất thời trong điện loạn thành một đoàn, Chử Thiệu Lăng tự rót cho mình một ly rượu.
Rất nhanh đã đến mười lăm cùng tháng, mỗi lần gia yến ngày mười lăm Chử Thiệu Lăng đều phải tiến cung, hiện giờ vừa xảy ra chuyện hành cung, Chử Thiệu Lăng không muốn mang theo Vệ Kích cùng đi, có lệ nói: “Hiện giờ ngươi cũng đã là người đứng đắn có quan có chức, tổng không thể luôn theo sau ta làm thị vệ cho người nhìn xem đi, lại nói có bọn họ đi theo là được, nếu đến tận khi trời tối ta rõ ràng trở lại, mới có thể là có chuyện gì.”
Vệ Kích nghiêm mặt nói: “Nếu không trở lại thần càng muốn theo, hiện giờ điện hạ cùng hoàng thượng đã trở mặt, ai biết điện hạ ở trong cung ngủ một đêm có thể xảy ra sự cố gì hay không đâu.”
Chử Thiệu Lăng bật cười: “Hoàng thượng còn có thể tìm cái cớ đem ta giam lỏng hay sao?”
Chử Thiệu Lăng người nói vô tâm nhưng Vệ Kích người nghe lại hữu ý, nghe vậy trong lòng càng lo lắng, nghĩ nghĩ nói: “Điện hạ phân tích rồi, cũng không phải không có khả năng, hoàng thượng muốn uy hiếp điện hạ rất dễ dàng, thần… thần nhất định phải đi.”
Chử Thiệu Lăng dở khóc dở cười, chỉ phải đáp ứng: “Sợ ngươi, đi theo liền đi theo đi, vẫn yến ta nghĩ cái cớ sớm một chút trở về là được.”
Lúc này Vệ Kích mới vừa lòng, quay đầu tiếp tục viết tự.
Ngày đó giờ Dậu hai người mới tiến cung, Chử Thiệu Lăng đi trước thỉnh an Thái hậu, trong nội thất Thái hậu đang cùng Phức Nghi trò chuyện, hiện giờ bụng Phức Nghi đã lộ rõ, người cũng đẫy đà không ít, sắc mặt hồng nhuận, Thái hậu nhìn thích, cười nói: “Hoài thượng hài tử ngươi lại càng thêm xinh đẹp, thái y thỉnh mạch nói cái gì?”
Phức Nghi gật đầu mỉm cười: “Thái y còn không phải nói những lời hay sao, trước đó vài ngày có chút nôn ọe, gần đây cũng tốt hơn nhiều, mỗi ngày từ ăn cũng là ngủ, còn có nhiều thuốc bổ hoàng tổ mẫu ban cho như vậy, tưởng muốn không tốt cũng là khó.”
Thái hậu xoa lưng Phức Nghi, nói: “Ai gia nhìn bụng ngươi thấy so với bình thường lớn hơn, nhưng không thể mỗi ngày chỉ ăn ngủ thôi a, ngươi xem….” Thái hậu nhấp môi, đổi đề tài, “Vẫn là nhiều đi lại tốt hơn, bụng lớn quá không tốt sinh đâu.”
Phức Nghi ý thức được Thái hậu đang nói đến Chân Tư, thấy trong phòng không người thấp giọng nói: “Chân tần nương nương nhanh đến tháng đi, ta nghe nói… Chân tần nương nương mang thai này giống như không quá tốt, khi sinh sợ là phải vất vả.”
Thái hậu thở dài: “Lúc mới vừa hoài thượng bị kinh hách, sau lại vẫn luôn không dưỡng lại được…. Thôi nhìn xem phúc khí của nàng như thế nào đi, nếu vượt qua được mai sau nàng sẽ có phúc lớn, nếu không…..”
Phức Nghi nhẹ giọng an ủi: “Nhiều lão ngự y như vậy nhìn đâu, hẳn là không xảy ra sự cố gì, Hoàng tổ mẫu cứ yên tâm.”
Thái hậu vỗ vỗ tay Phức Nghi không nói chuyện, Chử Thiệu Lăng đi vào trong nội thất, cười nói: “Hoàng tổ mẫu cùng muội muội đang nói cái gì đó?”
Phức Nghi vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi, nói: “Ta ở trong phủ dưỡng thai lại thành kẻ điếc người mù, đến hai ngày trước mới nghe nói chuyện ở ôn tuyền hành cung bên kia, Đại ca bị kinh hách.”
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Ngươi hiện giờ lớn bụng, các nàng đương nhiên không dám nói cho ngươi, kỳ thật cũng không có việc gì, chính là ngươi không gặp được Nhị ca ngươi.”
Từ nhỏ đến lớn, Phức Nghi cùng Chử Thiệu Nguyễn cũng chưa nói qua bao nhiêu câu, tự nhiên cũng không để ý, chậm rãi nói: “Hiện giờ nhân thủ trông nom hành cung đều là bộ hạ của phò mã, ta nghe phò mã nói…. Hiện giờ Nhị ca ở hành cung buồn bực không vui, mấy ngày trước còn nháo muốn viết sổ con trình lên cho phụ hoàng đâu.”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Đương nhiên hắn muốn bất mãn vài ngày…. Đúng rồi, như thế nào không thấy lão Tam?”
Thái hậu nói: “Hôm nay hắn đi Mộc Lan bãi săn, nói là thôn trang bên kia của có có chuyện, hôm nay sợ là không về được.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu cười khẽ: “Ta nói đâu….”
….
Trong Lân Chỉ cung, Lệ tần nắm tay Từ thị khóc ròng: “Ta vừa nghĩ đến Nguyễn nhi chịu tội sẽ không có một khắc an bình, hắn là tuổi nên hảo hảo biểu hiện trước mặt hoàng thượng, lúc này đem hắn giam lỏng trong hành cung, không phải là muốn mệnh của hắn sao? Phụ thân không có biện pháp nào sao?”
Trong lòng Từ thị ngầm giận dữ Lệ phi tự ý làm bậy, gây họa lớn như vậy, thấy nữ nhi khóc đến đáng thương chỉ phải an ủi: “Phụ thân ngươi cũng đang suy nghĩ đâu, chính là sao có thể nhanh như vậy? Từ từ sẽ đến….”
“Còn muốn từ từ sẽ đến? Lại chậm một chút ta cùng Nguyễn nhi đều sẽ bị người sinh sinh tra tấn chết!” Lệ tần hung hang đẩy Từ thị, cả giận nói, “Tư nha đầu một lòng muốn tự lập môn hộ, hiện giờ tất nhiên Đại ca cũng sẽ không giúp ta, ngươi không lẽ cũng có lệ ta sao?!”
Nhắc đến trưởng tử, Từ thị cũng là có khổ nói không nên lời, những chuyện trước kia hắn đều đã biết, cho dù là thân nương, Từ thị làm ra chuyện mưu hại Chân Tư, trước mặt nhi tử cũng không có lập trường nói cái gì, lại còn hiện giờ tất cả mọi chuyện trong nhà đều phải do Chân Bân Văn chuẩn bị, Từ thị nghênh ngang một đời hiện giờ lại muốn ăn nói khép nép trước mặt con dâu, nghĩ đến cũng là nén giận.
Từ thị thấp giọng khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận…. Ta làm sao có lệ nương nượng, chỉ là việc này quả thật khó làm, phụ thân cùng đại ca ngươi cần phải chậm rãi chuẩn bị, bên trong nhiều ít phiền toái đâu.”
Ngày ấy Lệ tần ở Vĩnh Phúc cung bị Chân Tư mắng một hồi, thấp thỏm lo âu muốn tìm nhà mẹ để hỗ trợ, không nghĩ đến ngay cả một lời nói chắc chắn cũng không có được, nhịn không được lớn tiếng mắng: “Đều gạt ta! Đều là súc sinh vong ân phụ nghĩa! Các ngươi quên lúc trước ta dìu dắt các ngươi như thế nào sao?! Hiện giờ ngược lại quay đầu đem ta bỏ quên, không có ta, mấy năm nay các ngươi có thể sống đến thoải mái như vậy? Đừng có mơ! Đều tại ngươi cùng phụ thân! Không phải muốn Chân Tư gả cho Chử Thiệu Lăng, kết quả thế nào? Hiện tại ngược lại làm cho nàng tra tấn ta!”
Từ thị chính là nghẹn một bụng hỏa từ trong nhà đi ra, hiện giờ thấy thái độ của Lệ tần hoàn toàn không còn khí thế, giống như đàn bà trên phố chua ngoa cãi nhau sinh khí, lạnh lùng nói: “Nương nương nói đúng, việc này đều do chúng ta, nhưng việc Nhị hoàng tử bị giam lỏng là trách ai? Việc này ta và phụ thân ngươi cũng chưa từng biết, chỉ biết là nương nương cùng Nhị hoàng tử hai người cùng đi hành cung, hiện giờ chỉ có nương nương trở lại, tiền căn hậu quả trong đó ta cùng phụ thân ngươi còn muốn hỏi nương nương đâu.”
Lệ tần nghe vậy sửng sốt, đem mặt vùi vào trong khăn tay khóc lớn, nức nở nói: “Đều là ta sai, nghe lời Chử Thiệu Dương xúi giục…. Nguyên bản ta cùng Nguyễn nhi thiết kế chu toàn như vậy, không biết như thế nào…. Mẫu thân, đều do ta làm hại Nguyễn nhi, là ta hại hắn….”
Từ thị mềm lòng, tiến lên ôm lấy Lệ tần, hoãn thanh nói: “Tình thế hiện giờ không tốt…. Chúng ta không thể lại vì ích lợi trước mắt, việc cấp bách nương nương phải làm là kéo tâm hoàng đế trở về, nương nương ngẫm lại tình hình được sủng ái trước kia, khi đó nương nương phạm vào một điểm nửa điểm sai lầm hoàng đế cũng đều không truy cứu, hiện giờ nương nương chỉ một lòng đấu với Chử Thiệu Lăng cùng Chân Tư, không hề để ý đến hoàng thượng, không được gì chỉ càng mất thánh ân, cho nên mới chịu thiệt thòi, về sau nương nương cần phải sửa chữa lại đi.”
Lệ tần gật đầu, vội gọi người bước vào chải đầu trang điểm, vội vàng nói: “Mải cùng mẫu thân nói chuyện, trong chốc lát gia yến ta còn phải đi đâu, nhiều ngày như vậy hoàng thượng chưa gặp ta, ta phải ăn diện đẹp một chút….”
“Như vậy không phải tốt sao.” Từ thị tự mình trang điểm cho Lệ tần, nhẹ giọng dặn dò, “Nương nương gặp hoàng thượng cũng không cần nói đến chuyện tiếp Nhị hoàng tử trở về, việc này… thật sự không gấp gáp được, trong lòng hoàng thượng có Nhị hoàng tử, nương nương vẫn luôn hối thúc sẽ khiến hoàng thượng không vui, phóng khoáng tâm, xem như Nhị hoàng tử đi dưỡng dưỡng thân mình, chờ kéo lại được tâm hoàng thượng lại nói đến, có gì không thành?”
Lệ tần gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân yên tâm, ta tự nhiên sẽ lưu ý, chỉ cần ta lại có được thánh sủng, xem ta sẽ tha kẻ nào….”
Từ thị thấy Lệ tần thông suốt, cuối cùng cũng yên tâm, sợ cửa cung bị khóa liền sớm quỳ an.
Trong Vĩnh Phúc cung, Chân Tư xoa xoa bụng nhô cai, hôm nay nàng chỉ cảm thấy thân mình so ngày thường còn muốn nặng nề, cũng không có tinh thần, thấp giọng nói: “Bổn cung lười động, đi nói cho hoàng thượng một tiếng, gia yến hôm nay bổn cung không đi.”
Công công bên người Chân Tư còn chưa kịp đáp ứng, chỉ thấy một cung nhân vội vàng từ bên ngoài đi đến, khom người đưa một phong thơ cho Chân Tư, nhẹ giọng nói: “Nương nương xem đi.”
Chân Tư mở ra nhìn lướt qua, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, đứng thẳng dậy trầm trọng nói: “Ai đưa tới?”
Cung nhân kia lắc lắc đầu, Chân Tư mở ra phong thư, lại nhìn kỹ một lần, nội dung viết bên trên chính là nội dung đối thoại vừa rồi của hai người Lệ tần trong Lân Chỉ cung, dưới cùng còn có một dòng chữ: lửa rừng đốt bất tận, xuân phong thổi lại sinh.
Chân Tư hốt nhiên nghĩ đến Chử Thiệu Lăng, lại nghĩ đến Vệ Kích, một lúc lâu không nói chuyện, công công đứng hầu một bên thấp giọng hỏi: “Nương nương… nô tài vẫn đi thông báo cho hoàng thượng sao?”
Chân Tư lắc đầu: “Không cần, bổn cung đột nhiên cảm thấy không còn khó chịu, hầu hạ bổn cung rửa mặt trang điểm.”
Gia yến hôm nay đặt ở trong Từ An điện của Thái hậu, Thái hậu thích náo nhiệt, trong điện bài trí so ngày thường còn tinh xảo hơn ba phần, hoàng đế đến trước thỉnh an Thái hậu, mọi người theo thứ tự thỉnh an không nói đến, Thái hậu nhìn Chân Tư cười nói: “Chân tần làm sao vẫn đến?”
“Thần thiếp nghe nói hôm nay là Thái hậu nương nương bày rượu, thân mình ngay lập tức tốt lên rất nhiều đâu.” Trên mặt Chân Tư thoa nhiều hơn chút son phấn, khí sắc cũng nhìn so ngày thường tốt hơn, cười, “Này là không ngừng vội vã mà thu thập xong đến uống rượu.”
Thái hậu cười cười: “Ngươi muốn ăn cái gì cùng ai gia nói là được, đều cho ngươi đưa đi, bụng lớn như vậy còn đi ra…. Ngươi cũng không sợ sao.”
Chân Tư cúi đầu mỉm cười: “Đến nơi ở của Thái hậu nương nương thì có gì sợ đâu, còn chưa đến lúc, không phải ngại, ngự y cũng nói khiến ta đi lại nhiều một chút mới tốt.”
Thái hậu gật đầu: “Bản thân ngươi đều biết là được, nhanh ngồi xuống, Tôn ma ma, đưa thêm đến cho Chân tần nương nương vài cái gối mềm, để tựa sau thắt lưng nàng.”
Chân Tư cười cười tạ ơn, nắm tay cung nhân chậm rãi ngồi xuống, ngón tay dưới khăn tay gắt gao nắm chặt, vừa rồi cùng Thái hậu nói chuyện, nàng đã cảm thấy trong bụng từng đợt quặn đau, Chân Tư cường chống, một bên vỗ về bụng một bên nhìn về phía Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng cũng đang nhìn nàng, Chân tư vội vàng nghiêng đầu.
Lệ tần ngồi đối diện Chân Tư, Chân Tư nhìn Lệ tần trang dung tinh xảo cười khẽ: “Mấy ngày nay không thấy cô, khí sắc của cô càng có vẻ tốt.”
Hôm nay Lệ tần sửa lại trang dung rực rỡ hoa lệ ngày thường, chỉ trang điểm thật nhạt, trên đầu cũng không nhiều trang sức, chỉ dùng một song cổ bạch ngọc trâm, so bộ dáng vênh váo hung hăng ngày thường trái ngược, hiện ra vài phần tư sắc nhu nhược nữ tử, hoàng đế củng nhìn đến, cây trâm trên tóc Lệ tần kia đúng là ngày đó khi nàng mới vào cung chính mình ban cho nàng, hoàng đế hơi hơi xuất thần, mới vừa đó mà đã qua nhiều năm như vậy.
Lệ tần thấy hoàng đế chăm chú nhìn chính mình trong lòng có lo lắng, trong mắt lại nhiều thêm vài phần ủy khuất, vài phần chờ mong, Chân Tư nhìn Lệ tần, trong lòng cười lạnh, quả nhiên là lửa rừng đốt bất tận a.
“Hoàng đế, có thể khai tịch sao?” Thái hậu phiền chán nhất bộ dạng kia của Lệ tần, thản nhiên nói, “Ai cũng đói bụng đâu.”
Hoàng đế phục hồi lại tinh thần, gật đầu: “Khai tịch.” Mọi người sôi nổi mời rượu, hoàng đế đã xuất thần vài lần, thường thường nhìn về phía Lệ tần, trong lòng Lệ tần đắc ý, lại cố ý không nói lời nào, một bộ chịu đựng thiên đại ủy khuất, hoàng đế do dự một lúc lâu vẫn nhịn không được nói: “Ngày gần đây Lệ tần thế nào?”
Trong lòng Lệ tần cực kỳ đắc ý, cúi đầu nói: “Tạ hoàng thượng nhớ mong, thần thiếp vẫn khỏi, thần thiếp phạm vào sai, hiện giờ mỗi ngày tụng kinh lễ Phật vi hoàng thượng Thái hậu cầu phúc, kinh Phật nhìn nhiều… nhân tâm cũng tĩnh.”
Hoàng thượng vừa lòng gật đầu, Chân Tư cười khẽ: “Ta nói hôm nay cô làm sao lại ăn mặc trắng trong thuần khiết như vậy đâu, thì ra là thế, lại nói tiếp, sau khi từ hành cung trở về ta còn chưa cùng cô nói được vài lời….”
Chân Tư cố nén đau nhức trong bụng đỡ tay cung nhân đứng dậy, cầm một chén rượu đến trước mặt Lệ tần, cười nói: “Ta mời cô một ly.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lệ tần thật sự là chán ghét Chân Tư, nghiêng mặt đi nói: “Trong chốc lát trở về bổn cung còn muốn dâng hương cúng bái, không thể uống rượu.”
“Cô nói gì vậy?” Chân Tư cười cười, “Rượu thịt xuyên tràng quá, Phật tổ trong lòng lưu, trong lòng đã có Phật, thì sao cũng là thành kính, cô thương thương ta không thể đứng lâu, uống đi.”
Lệ tần lại càng thêm phiền, không kiên nhẫn nói: “Đừng làm rộn, nếu phạm đến thần minh sợ là ngươi chịu không nổi.”
Chân Tư cười một tay lôi kéo Lệ tần, đột nhiên bàn tay run lên, cả người ngã về phía sau, Lệ tần cũng hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau, Chân Tư chịu đau nắm chặt tay Lệ tần, hai người đồng thời ngã trên đất, Chân Tư đau đến la lớn: “Cô! Ngươi vì sao… đẩy ta….”
Trong lúc nhất thời trong điện loạn thành một đoàn, Chử Thiệu Lăng tự rót cho mình một ly rượu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Rất nhanh đã đến mười lăm cùng tháng, mỗi lần gia yến ngày mười lăm Chử Thiệu Lăng đều phải tiến cung, hiện giờ vừa xảy ra chuyện hành cung, Chử Thiệu Lăng không muốn mang theo Vệ Kích cùng đi, có lệ nói: “Hiện giờ ngươi cũng đã là người đứng đắn có quan có chức, tổng không thể luôn theo sau ta làm thị vệ cho người nhìn xem đi, lại nói có bọn họ đi theo là được, nếu đến tận khi trời tối ta rõ ràng trở lại, mới có thể là có chuyện gì.”
Vệ Kích nghiêm mặt nói: “Nếu không trở lại thần càng muốn theo, hiện giờ điện hạ cùng hoàng thượng đã trở mặt, ai biết điện hạ ở trong cung ngủ một đêm có thể xảy ra sự cố gì hay không đâu.”
Chử Thiệu Lăng bật cười: “Hoàng thượng còn có thể tìm cái cớ đem ta giam lỏng hay sao?”
Chử Thiệu Lăng người nói vô tâm nhưng Vệ Kích người nghe lại hữu ý, nghe vậy trong lòng càng lo lắng, nghĩ nghĩ nói: “Điện hạ phân tích rồi, cũng không phải không có khả năng, hoàng thượng muốn uy hiếp điện hạ rất dễ dàng, thần… thần nhất định phải đi.”
Chử Thiệu Lăng dở khóc dở cười, chỉ phải đáp ứng: “Sợ ngươi, đi theo liền đi theo đi, vẫn yến ta nghĩ cái cớ sớm một chút trở về là được.”
Lúc này Vệ Kích mới vừa lòng, quay đầu tiếp tục viết tự.
Ngày đó giờ Dậu hai người mới tiến cung, Chử Thiệu Lăng đi trước thỉnh an Thái hậu, trong nội thất Thái hậu đang cùng Phức Nghi trò chuyện, hiện giờ bụng Phức Nghi đã lộ rõ, người cũng đẫy đà không ít, sắc mặt hồng nhuận, Thái hậu nhìn thích, cười nói: “Hoài thượng hài tử ngươi lại càng thêm xinh đẹp, thái y thỉnh mạch nói cái gì?”
Phức Nghi gật đầu mỉm cười: “Thái y còn không phải nói những lời hay sao, trước đó vài ngày có chút nôn ọe, gần đây cũng tốt hơn nhiều, mỗi ngày từ ăn cũng là ngủ, còn có nhiều thuốc bổ hoàng tổ mẫu ban cho như vậy, tưởng muốn không tốt cũng là khó.”
Thái hậu xoa lưng Phức Nghi, nói: “Ai gia nhìn bụng ngươi thấy so với bình thường lớn hơn, nhưng không thể mỗi ngày chỉ ăn ngủ thôi a, ngươi xem….” Thái hậu nhấp môi, đổi đề tài, “Vẫn là nhiều đi lại tốt hơn, bụng lớn quá không tốt sinh đâu.”
Phức Nghi ý thức được Thái hậu đang nói đến Chân Tư, thấy trong phòng không người thấp giọng nói: “Chân tần nương nương nhanh đến tháng đi, ta nghe nói… Chân tần nương nương mang thai này giống như không quá tốt, khi sinh sợ là phải vất vả.”
Thái hậu thở dài: “Lúc mới vừa hoài thượng bị kinh hách, sau lại vẫn luôn không dưỡng lại được…. Thôi nhìn xem phúc khí của nàng như thế nào đi, nếu vượt qua được mai sau nàng sẽ có phúc lớn, nếu không…..”
Phức Nghi nhẹ giọng an ủi: “Nhiều lão ngự y như vậy nhìn đâu, hẳn là không xảy ra sự cố gì, Hoàng tổ mẫu cứ yên tâm.”
Thái hậu vỗ vỗ tay Phức Nghi không nói chuyện, Chử Thiệu Lăng đi vào trong nội thất, cười nói: “Hoàng tổ mẫu cùng muội muội đang nói cái gì đó?”
Phức Nghi vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi, nói: “Ta ở trong phủ dưỡng thai lại thành kẻ điếc người mù, đến hai ngày trước mới nghe nói chuyện ở ôn tuyền hành cung bên kia, Đại ca bị kinh hách.”
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Ngươi hiện giờ lớn bụng, các nàng đương nhiên không dám nói cho ngươi, kỳ thật cũng không có việc gì, chính là ngươi không gặp được Nhị ca ngươi.”
Từ nhỏ đến lớn, Phức Nghi cùng Chử Thiệu Nguyễn cũng chưa nói qua bao nhiêu câu, tự nhiên cũng không để ý, chậm rãi nói: “Hiện giờ nhân thủ trông nom hành cung đều là bộ hạ của phò mã, ta nghe phò mã nói…. Hiện giờ Nhị ca ở hành cung buồn bực không vui, mấy ngày trước còn nháo muốn viết sổ con trình lên cho phụ hoàng đâu.”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Đương nhiên hắn muốn bất mãn vài ngày…. Đúng rồi, như thế nào không thấy lão Tam?”
Thái hậu nói: “Hôm nay hắn đi Mộc Lan bãi săn, nói là thôn trang bên kia của có có chuyện, hôm nay sợ là không về được.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu cười khẽ: “Ta nói đâu….”
….
Trong Lân Chỉ cung, Lệ tần nắm tay Từ thị khóc ròng: “Ta vừa nghĩ đến Nguyễn nhi chịu tội sẽ không có một khắc an bình, hắn là tuổi nên hảo hảo biểu hiện trước mặt hoàng thượng, lúc này đem hắn giam lỏng trong hành cung, không phải là muốn mệnh của hắn sao? Phụ thân không có biện pháp nào sao?”
Trong lòng Từ thị ngầm giận dữ Lệ phi tự ý làm bậy, gây họa lớn như vậy, thấy nữ nhi khóc đến đáng thương chỉ phải an ủi: “Phụ thân ngươi cũng đang suy nghĩ đâu, chính là sao có thể nhanh như vậy? Từ từ sẽ đến….”
“Còn muốn từ từ sẽ đến? Lại chậm một chút ta cùng Nguyễn nhi đều sẽ bị người sinh sinh tra tấn chết!” Lệ tần hung hang đẩy Từ thị, cả giận nói, “Tư nha đầu một lòng muốn tự lập môn hộ, hiện giờ tất nhiên Đại ca cũng sẽ không giúp ta, ngươi không lẽ cũng có lệ ta sao?!”
Nhắc đến trưởng tử, Từ thị cũng là có khổ nói không nên lời, những chuyện trước kia hắn đều đã biết, cho dù là thân nương, Từ thị làm ra chuyện mưu hại Chân Tư, trước mặt nhi tử cũng không có lập trường nói cái gì, lại còn hiện giờ tất cả mọi chuyện trong nhà đều phải do Chân Bân Văn chuẩn bị, Từ thị nghênh ngang một đời hiện giờ lại muốn ăn nói khép nép trước mặt con dâu, nghĩ đến cũng là nén giận.
Từ thị thấp giọng khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận…. Ta làm sao có lệ nương nượng, chỉ là việc này quả thật khó làm, phụ thân cùng đại ca ngươi cần phải chậm rãi chuẩn bị, bên trong nhiều ít phiền toái đâu.”
Ngày ấy Lệ tần ở Vĩnh Phúc cung bị Chân Tư mắng một hồi, thấp thỏm lo âu muốn tìm nhà mẹ để hỗ trợ, không nghĩ đến ngay cả một lời nói chắc chắn cũng không có được, nhịn không được lớn tiếng mắng: “Đều gạt ta! Đều là súc sinh vong ân phụ nghĩa! Các ngươi quên lúc trước ta dìu dắt các ngươi như thế nào sao?! Hiện giờ ngược lại quay đầu đem ta bỏ quên, không có ta, mấy năm nay các ngươi có thể sống đến thoải mái như vậy? Đừng có mơ! Đều tại ngươi cùng phụ thân! Không phải muốn Chân Tư gả cho Chử Thiệu Lăng, kết quả thế nào? Hiện tại ngược lại làm cho nàng tra tấn ta!”
Từ thị chính là nghẹn một bụng hỏa từ trong nhà đi ra, hiện giờ thấy thái độ của Lệ tần hoàn toàn không còn khí thế, giống như đàn bà trên phố chua ngoa cãi nhau sinh khí, lạnh lùng nói: “Nương nương nói đúng, việc này đều do chúng ta, nhưng việc Nhị hoàng tử bị giam lỏng là trách ai? Việc này ta và phụ thân ngươi cũng chưa từng biết, chỉ biết là nương nương cùng Nhị hoàng tử hai người cùng đi hành cung, hiện giờ chỉ có nương nương trở lại, tiền căn hậu quả trong đó ta cùng phụ thân ngươi còn muốn hỏi nương nương đâu.”
Lệ tần nghe vậy sửng sốt, đem mặt vùi vào trong khăn tay khóc lớn, nức nở nói: “Đều là ta sai, nghe lời Chử Thiệu Dương xúi giục…. Nguyên bản ta cùng Nguyễn nhi thiết kế chu toàn như vậy, không biết như thế nào…. Mẫu thân, đều do ta làm hại Nguyễn nhi, là ta hại hắn….”
Từ thị mềm lòng, tiến lên ôm lấy Lệ tần, hoãn thanh nói: “Tình thế hiện giờ không tốt…. Chúng ta không thể lại vì ích lợi trước mắt, việc cấp bách nương nương phải làm là kéo tâm hoàng đế trở về, nương nương ngẫm lại tình hình được sủng ái trước kia, khi đó nương nương phạm vào một điểm nửa điểm sai lầm hoàng đế cũng đều không truy cứu, hiện giờ nương nương chỉ một lòng đấu với Chử Thiệu Lăng cùng Chân Tư, không hề để ý đến hoàng thượng, không được gì chỉ càng mất thánh ân, cho nên mới chịu thiệt thòi, về sau nương nương cần phải sửa chữa lại đi.”
Lệ tần gật đầu, vội gọi người bước vào chải đầu trang điểm, vội vàng nói: “Mải cùng mẫu thân nói chuyện, trong chốc lát gia yến ta còn phải đi đâu, nhiều ngày như vậy hoàng thượng chưa gặp ta, ta phải ăn diện đẹp một chút….”
“Như vậy không phải tốt sao.” Từ thị tự mình trang điểm cho Lệ tần, nhẹ giọng dặn dò, “Nương nương gặp hoàng thượng cũng không cần nói đến chuyện tiếp Nhị hoàng tử trở về, việc này… thật sự không gấp gáp được, trong lòng hoàng thượng có Nhị hoàng tử, nương nương vẫn luôn hối thúc sẽ khiến hoàng thượng không vui, phóng khoáng tâm, xem như Nhị hoàng tử đi dưỡng dưỡng thân mình, chờ kéo lại được tâm hoàng thượng lại nói đến, có gì không thành?”
Lệ tần gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân yên tâm, ta tự nhiên sẽ lưu ý, chỉ cần ta lại có được thánh sủng, xem ta sẽ tha kẻ nào….”
Từ thị thấy Lệ tần thông suốt, cuối cùng cũng yên tâm, sợ cửa cung bị khóa liền sớm quỳ an.
Trong Vĩnh Phúc cung, Chân Tư xoa xoa bụng nhô cai, hôm nay nàng chỉ cảm thấy thân mình so ngày thường còn muốn nặng nề, cũng không có tinh thần, thấp giọng nói: “Bổn cung lười động, đi nói cho hoàng thượng một tiếng, gia yến hôm nay bổn cung không đi.”
Công công bên người Chân Tư còn chưa kịp đáp ứng, chỉ thấy một cung nhân vội vàng từ bên ngoài đi đến, khom người đưa một phong thơ cho Chân Tư, nhẹ giọng nói: “Nương nương xem đi.”
Chân Tư mở ra nhìn lướt qua, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, đứng thẳng dậy trầm trọng nói: “Ai đưa tới?”
Cung nhân kia lắc lắc đầu, Chân Tư mở ra phong thư, lại nhìn kỹ một lần, nội dung viết bên trên chính là nội dung đối thoại vừa rồi của hai người Lệ tần trong Lân Chỉ cung, dưới cùng còn có một dòng chữ: lửa rừng đốt bất tận, xuân phong thổi lại sinh.
Chân Tư hốt nhiên nghĩ đến Chử Thiệu Lăng, lại nghĩ đến Vệ Kích, một lúc lâu không nói chuyện, công công đứng hầu một bên thấp giọng hỏi: “Nương nương… nô tài vẫn đi thông báo cho hoàng thượng sao?”
Chân Tư lắc đầu: “Không cần, bổn cung đột nhiên cảm thấy không còn khó chịu, hầu hạ bổn cung rửa mặt trang điểm.”
Gia yến hôm nay đặt ở trong Từ An điện của Thái hậu, Thái hậu thích náo nhiệt, trong điện bài trí so ngày thường còn tinh xảo hơn ba phần, hoàng đế đến trước thỉnh an Thái hậu, mọi người theo thứ tự thỉnh an không nói đến, Thái hậu nhìn Chân Tư cười nói: “Chân tần làm sao vẫn đến?”
“Thần thiếp nghe nói hôm nay là Thái hậu nương nương bày rượu, thân mình ngay lập tức tốt lên rất nhiều đâu.” Trên mặt Chân Tư thoa nhiều hơn chút son phấn, khí sắc cũng nhìn so ngày thường tốt hơn, cười, “Này là không ngừng vội vã mà thu thập xong đến uống rượu.”
Thái hậu cười cười: “Ngươi muốn ăn cái gì cùng ai gia nói là được, đều cho ngươi đưa đi, bụng lớn như vậy còn đi ra…. Ngươi cũng không sợ sao.”
Chân Tư cúi đầu mỉm cười: “Đến nơi ở của Thái hậu nương nương thì có gì sợ đâu, còn chưa đến lúc, không phải ngại, ngự y cũng nói khiến ta đi lại nhiều một chút mới tốt.”
Thái hậu gật đầu: “Bản thân ngươi đều biết là được, nhanh ngồi xuống, Tôn ma ma, đưa thêm đến cho Chân tần nương nương vài cái gối mềm, để tựa sau thắt lưng nàng.”
Chân Tư cười cười tạ ơn, nắm tay cung nhân chậm rãi ngồi xuống, ngón tay dưới khăn tay gắt gao nắm chặt, vừa rồi cùng Thái hậu nói chuyện, nàng đã cảm thấy trong bụng từng đợt quặn đau, Chân Tư cường chống, một bên vỗ về bụng một bên nhìn về phía Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng cũng đang nhìn nàng, Chân tư vội vàng nghiêng đầu.
Lệ tần ngồi đối diện Chân Tư, Chân Tư nhìn Lệ tần trang dung tinh xảo cười khẽ: “Mấy ngày nay không thấy cô, khí sắc của cô càng có vẻ tốt.”
Hôm nay Lệ tần sửa lại trang dung rực rỡ hoa lệ ngày thường, chỉ trang điểm thật nhạt, trên đầu cũng không nhiều trang sức, chỉ dùng một song cổ bạch ngọc trâm, so bộ dáng vênh váo hung hăng ngày thường trái ngược, hiện ra vài phần tư sắc nhu nhược nữ tử, hoàng đế củng nhìn đến, cây trâm trên tóc Lệ tần kia đúng là ngày đó khi nàng mới vào cung chính mình ban cho nàng, hoàng đế hơi hơi xuất thần, mới vừa đó mà đã qua nhiều năm như vậy.
Lệ tần thấy hoàng đế chăm chú nhìn chính mình trong lòng có lo lắng, trong mắt lại nhiều thêm vài phần ủy khuất, vài phần chờ mong, Chân Tư nhìn Lệ tần, trong lòng cười lạnh, quả nhiên là lửa rừng đốt bất tận a.
“Hoàng đế, có thể khai tịch sao?” Thái hậu phiền chán nhất bộ dạng kia của Lệ tần, thản nhiên nói, “Ai cũng đói bụng đâu.”
Hoàng đế phục hồi lại tinh thần, gật đầu: “Khai tịch.” Mọi người sôi nổi mời rượu, hoàng đế đã xuất thần vài lần, thường thường nhìn về phía Lệ tần, trong lòng Lệ tần đắc ý, lại cố ý không nói lời nào, một bộ chịu đựng thiên đại ủy khuất, hoàng đế do dự một lúc lâu vẫn nhịn không được nói: “Ngày gần đây Lệ tần thế nào?”
Trong lòng Lệ tần cực kỳ đắc ý, cúi đầu nói: “Tạ hoàng thượng nhớ mong, thần thiếp vẫn khỏi, thần thiếp phạm vào sai, hiện giờ mỗi ngày tụng kinh lễ Phật vi hoàng thượng Thái hậu cầu phúc, kinh Phật nhìn nhiều… nhân tâm cũng tĩnh.”
Hoàng thượng vừa lòng gật đầu, Chân Tư cười khẽ: “Ta nói hôm nay cô làm sao lại ăn mặc trắng trong thuần khiết như vậy đâu, thì ra là thế, lại nói tiếp, sau khi từ hành cung trở về ta còn chưa cùng cô nói được vài lời….”
Chân Tư cố nén đau nhức trong bụng đỡ tay cung nhân đứng dậy, cầm một chén rượu đến trước mặt Lệ tần, cười nói: “Ta mời cô một ly.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lệ tần thật sự là chán ghét Chân Tư, nghiêng mặt đi nói: “Trong chốc lát trở về bổn cung còn muốn dâng hương cúng bái, không thể uống rượu.”
“Cô nói gì vậy?” Chân Tư cười cười, “Rượu thịt xuyên tràng quá, Phật tổ trong lòng lưu, trong lòng đã có Phật, thì sao cũng là thành kính, cô thương thương ta không thể đứng lâu, uống đi.”
Lệ tần lại càng thêm phiền, không kiên nhẫn nói: “Đừng làm rộn, nếu phạm đến thần minh sợ là ngươi chịu không nổi.”
Chân Tư cười một tay lôi kéo Lệ tần, đột nhiên bàn tay run lên, cả người ngã về phía sau, Lệ tần cũng hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau, Chân Tư chịu đau nắm chặt tay Lệ tần, hai người đồng thời ngã trên đất, Chân Tư đau đến la lớn: “Cô! Ngươi vì sao… đẩy ta….”
Trong lúc nhất thời trong điện loạn thành một đoàn, Chử Thiệu Lăng tự rót cho mình một ly rượu.