Sáng sớm.
Sáng nay có tiết thể dục, vậy mà giờ tôi đang có ca trực trong toilet. Không phải tào tháo, ghê gớm hơn cơ.
Tôi bệnh rồi.
Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng nói theo phương diện hiện thực thì là gần như mắc phải ebula vậy.
Lần nào cũng vậy, mỗi năm tôi đều lên cơn sốt một lần, lần nào nó cũng hành hạ tôi sắp chết.
Năm nay có vẻ nặng hơn, tôi đã buồn nôn suốt cả buổi sáng rồi mặc dù chưa có gì bỏ bụng cả. Mà cũng không có bụng ăn.
Sau khi cảm thấy khá hơn (hoặc tôi tưởng tượng rằng mình khá hơn) tôi leo lên giường, sốt ba chín phẩy bảy độ.
Phải tự đi nấu nước, tự đắp, tự nấu cháo, tự để nguội rồi tự ăn. Tôi ghét ở nhà một mình.
Mẹ tôi, phải đến hơn mười một giờ mới về.
Đang ở công đoạn vật vã tự đắp khăn, tự lau người để hạ sốt, điện thoại tôi đã reo lên, vang khắp nhà.
Lại phải vật vã xuống lầu, tìm điện thoại.
Rõ khổ.
Tìm thấy.
Huỳnh Thảo Vân: 5 cuộc gọi nhỡ.
Chưa kịp ấn số gọi lại, con bé này đã gọi đến cuộc số sáu.
"Tao nghe."
"Sao nãy giờ mới bắt máy?"
"Để máy dưới lầu." Tôi nói, dường như không ra hơi.
"Sao rồi?"
"Sốt, 39,7 độ. Mà không, là 40,1 độ rồi." Tôi nói sau tiếng tít mà cây nhiệt kế phát ra. Chà năm nay vừa phá kỉ lục của năm ngoái.
"Có đi bệnh viện không?"
"Đợi dì My về." (Dì My=dì Mẹ)
"Tí học xong tao qua."
"Ừm."
Tôi tắt máy, đột nhiên thấy choáng vô cùng. Tôi bám vào cạnh bàn, chắc không đến nỗi ngất chứ?
Không không không làm ơn đừng ngất, sáng nay nhà dưới vẫn chưa được lau, bẩn lắm. Đầu tôi lại vừa mới gội hôm qua.
Đừng, làm ơn...!
Phù...
Ơn trời, không ngất!
Tôi cố lết xác lên lầu, tiếp tục các công đoạn chăm sóc bản thân, một mình.
Cô đơn quá!
Vừa lên được tới cửa phòng, phía trước tôi tự nhiên mờ rõ rệt. Tới cái tay nắm cửa cũng không còn sức để nắm.
Chết rồi, tôi ngã, tôi nhắm mắt.
Không phải chứ?
Sặc, ngất thật rồi?
Tại sao lại ngất ở đây, lên đến giường nằm rồi ngất có phải tốt hơn không.
Chết tiệt!
Dì My ơi về nhanh đi dì My ơi!
Công đoạn ngất chắc cũng không có gì để kể (vì thực sự tôi ngất nên chẳng biết gì để kể cả). Ok, skip.
Khi tỉnh dậy, thứ tôi thấy đầu tiên là một màu trắng, đúng hơn là màu trắng của cái khăn đang đắp trên mặt tôi.
Gì đây? An táng tại gia à?
Nếu sốt thì chườm khăn nóng là đúng rồi nhưng cách chườm đâu có cần phải thể hiện ra con người ngu ngốc đến thế?
Ai làm đây? Tôi đã thực sự phải dùng tay kéo miếng khăn đó ra khỏi mặt. Các bạn hiểu được không? Dùng một cánh tay yếu ớt của một con người yếu ớt kéo một vật nặng như đá như vậy thực sự mệt xĩu.
Ừm, sau đó tôi thực sự sốc bởi hai thứ. Một là độ nóng của trán mình. Còn hai là tiếp thị viên.
Hắn ta nằm cạnh giường tôi rồi ngủ. Đây là vai gì trong những cảnh phim ngôn tình mà hắn dựng lên đây? Có lời thoại và kịch bản sến đến thế nào đây?
"Ê!"
Không biết hắn nghe không? Một người tắt tiếng nói thì có nghe không?
Hắn không nghe, hoặc là giả vờ không nghe.
Nằm như vậy sao có thể ngủ chứ? Chỉ toàn những tình tiết vô lí chỉ có trong phim, trong truyện.
Không dùng lời nói thì mình dùng bạo lực.
"Một cú đấm móc từ bên phải."
Mà chắc là vì hoàn toàn cạn kiệt sức lực, cú đấm đó trở thành "cái nựng yêu" theo khái niệm của bọn con gái trong lớp.
Thôi bỏ mẹ, giả vờ ngủ.
"Hửm? Gọi mình gì?"
"Ngủ rồi." Ngủ rất say, khò khò khò.
"Vy?"
"Ngủ rồi." Đang mơ.
Ủa mà?
"Sao chú em biết tôi tên Vy?"
"Hmm?"
Ừm quên tắt tiếng.
Trong một giờ đồng hồ trò chuyện đó, tôi hoàn toàn vào vai một người khiếm nói mệt mỏi, tôi mệt phải diễn tả, mệt phải cầm bút, mệt phải lắng nghe.
Đến cuối cùng khi hắn ta và con Vân lết về thì tôi vẫn chưa biết vì sao hắn biết tên tôi.
Thôi kệ.
Mệt.
Nghỉ.
Khoẻ.
Nhưng không hề khoẻ, vẫn còn đang bệnh.
Sau một giấc ngủ dài, dài ơi là dài thì đương nhiên tôi tỉnh dậy.
Thực ra tôi chỉ mới ngủ một tiếng. Vậy mà tôi cứ tưởng đã qua ngày hôm sau.
Chiếc khăn hạ sốt đã được đặt đúng cách trên trán tôi. Có thể là tôi, hoặc mẹ tôi đã chỉnh nó lại. Tôi không nhớ
Ừm, tôi định ngồi dậy đi vệ sinh nhưng thứ đập vào mắt tôi lại là thứ khác (khác nhà vệ sinh ấy): một cái ví da màu nâu đen.
Không phải của tôi, không phải của mẹ tôi, cũng không phải của Bảo Minh (anh ấy không dùng ví). Vậy là...?
Chà con bé Vân có cái sở thích quái đảng vậy từ khi nào nhỉ?
Hmm... thế hệ thời trang dạo này quái đản gớm. Làm sao mà bắt kịp đây.
Tôi gãi đầu, vừa gội đầu nhưng đổ mồ hôi nên nó bết lại và lại ngứa rồi. Chết tiệt. Chắc đến thời sẽ cắt ngắn nó đi.
Quăng cái ví lên giường, tôi tiếp tục công việc.
Việc gì hả? Việc làm của anh hùng chứ gì!
Không phải xả thân cứu nước.
Mà là xả nước cứu thân.
Chậm trễ chết người.
Đi đây!
Sáng nay có tiết thể dục, vậy mà giờ tôi đang có ca trực trong toilet. Không phải tào tháo, ghê gớm hơn cơ.
Tôi bệnh rồi.
Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng nói theo phương diện hiện thực thì là gần như mắc phải ebula vậy.
Lần nào cũng vậy, mỗi năm tôi đều lên cơn sốt một lần, lần nào nó cũng hành hạ tôi sắp chết.
Năm nay có vẻ nặng hơn, tôi đã buồn nôn suốt cả buổi sáng rồi mặc dù chưa có gì bỏ bụng cả. Mà cũng không có bụng ăn.
Sau khi cảm thấy khá hơn (hoặc tôi tưởng tượng rằng mình khá hơn) tôi leo lên giường, sốt ba chín phẩy bảy độ.
Phải tự đi nấu nước, tự đắp, tự nấu cháo, tự để nguội rồi tự ăn. Tôi ghét ở nhà một mình.
Mẹ tôi, phải đến hơn mười một giờ mới về.
Đang ở công đoạn vật vã tự đắp khăn, tự lau người để hạ sốt, điện thoại tôi đã reo lên, vang khắp nhà.
Lại phải vật vã xuống lầu, tìm điện thoại.
Rõ khổ.
Tìm thấy.
Huỳnh Thảo Vân: 5 cuộc gọi nhỡ.
Chưa kịp ấn số gọi lại, con bé này đã gọi đến cuộc số sáu.
"Tao nghe."
"Sao nãy giờ mới bắt máy?"
"Để máy dưới lầu." Tôi nói, dường như không ra hơi.
"Sao rồi?"
"Sốt, 39,7 độ. Mà không, là 40,1 độ rồi." Tôi nói sau tiếng tít mà cây nhiệt kế phát ra. Chà năm nay vừa phá kỉ lục của năm ngoái.
"Có đi bệnh viện không?"
"Đợi dì My về." (Dì My=dì Mẹ)
"Tí học xong tao qua."
"Ừm."
Tôi tắt máy, đột nhiên thấy choáng vô cùng. Tôi bám vào cạnh bàn, chắc không đến nỗi ngất chứ?
Không không không làm ơn đừng ngất, sáng nay nhà dưới vẫn chưa được lau, bẩn lắm. Đầu tôi lại vừa mới gội hôm qua.
Đừng, làm ơn...!
Phù...
Ơn trời, không ngất!
Tôi cố lết xác lên lầu, tiếp tục các công đoạn chăm sóc bản thân, một mình.
Cô đơn quá!
Vừa lên được tới cửa phòng, phía trước tôi tự nhiên mờ rõ rệt. Tới cái tay nắm cửa cũng không còn sức để nắm.
Chết rồi, tôi ngã, tôi nhắm mắt.
Không phải chứ?
Sặc, ngất thật rồi?
Tại sao lại ngất ở đây, lên đến giường nằm rồi ngất có phải tốt hơn không.
Chết tiệt!
Dì My ơi về nhanh đi dì My ơi!
Công đoạn ngất chắc cũng không có gì để kể (vì thực sự tôi ngất nên chẳng biết gì để kể cả). Ok, skip.
Khi tỉnh dậy, thứ tôi thấy đầu tiên là một màu trắng, đúng hơn là màu trắng của cái khăn đang đắp trên mặt tôi.
Gì đây? An táng tại gia à?
Nếu sốt thì chườm khăn nóng là đúng rồi nhưng cách chườm đâu có cần phải thể hiện ra con người ngu ngốc đến thế?
Ai làm đây? Tôi đã thực sự phải dùng tay kéo miếng khăn đó ra khỏi mặt. Các bạn hiểu được không? Dùng một cánh tay yếu ớt của một con người yếu ớt kéo một vật nặng như đá như vậy thực sự mệt xĩu.
Ừm, sau đó tôi thực sự sốc bởi hai thứ. Một là độ nóng của trán mình. Còn hai là tiếp thị viên.
Hắn ta nằm cạnh giường tôi rồi ngủ. Đây là vai gì trong những cảnh phim ngôn tình mà hắn dựng lên đây? Có lời thoại và kịch bản sến đến thế nào đây?
"Ê!"
Không biết hắn nghe không? Một người tắt tiếng nói thì có nghe không?
Hắn không nghe, hoặc là giả vờ không nghe.
Nằm như vậy sao có thể ngủ chứ? Chỉ toàn những tình tiết vô lí chỉ có trong phim, trong truyện.
Không dùng lời nói thì mình dùng bạo lực.
"Một cú đấm móc từ bên phải."
Mà chắc là vì hoàn toàn cạn kiệt sức lực, cú đấm đó trở thành "cái nựng yêu" theo khái niệm của bọn con gái trong lớp.
Thôi bỏ mẹ, giả vờ ngủ.
"Hửm? Gọi mình gì?"
"Ngủ rồi." Ngủ rất say, khò khò khò.
"Vy?"
"Ngủ rồi." Đang mơ.
Ủa mà?
"Sao chú em biết tôi tên Vy?"
"Hmm?"
Ừm quên tắt tiếng.
Trong một giờ đồng hồ trò chuyện đó, tôi hoàn toàn vào vai một người khiếm nói mệt mỏi, tôi mệt phải diễn tả, mệt phải cầm bút, mệt phải lắng nghe.
Đến cuối cùng khi hắn ta và con Vân lết về thì tôi vẫn chưa biết vì sao hắn biết tên tôi.
Thôi kệ.
Mệt.
Nghỉ.
Khoẻ.
Nhưng không hề khoẻ, vẫn còn đang bệnh.
Sau một giấc ngủ dài, dài ơi là dài thì đương nhiên tôi tỉnh dậy.
Thực ra tôi chỉ mới ngủ một tiếng. Vậy mà tôi cứ tưởng đã qua ngày hôm sau.
Chiếc khăn hạ sốt đã được đặt đúng cách trên trán tôi. Có thể là tôi, hoặc mẹ tôi đã chỉnh nó lại. Tôi không nhớ
Ừm, tôi định ngồi dậy đi vệ sinh nhưng thứ đập vào mắt tôi lại là thứ khác (khác nhà vệ sinh ấy): một cái ví da màu nâu đen.
Không phải của tôi, không phải của mẹ tôi, cũng không phải của Bảo Minh (anh ấy không dùng ví). Vậy là...?
Chà con bé Vân có cái sở thích quái đảng vậy từ khi nào nhỉ?
Hmm... thế hệ thời trang dạo này quái đản gớm. Làm sao mà bắt kịp đây.
Tôi gãi đầu, vừa gội đầu nhưng đổ mồ hôi nên nó bết lại và lại ngứa rồi. Chết tiệt. Chắc đến thời sẽ cắt ngắn nó đi.
Quăng cái ví lên giường, tôi tiếp tục công việc.
Việc gì hả? Việc làm của anh hùng chứ gì!
Không phải xả thân cứu nước.
Mà là xả nước cứu thân.
Chậm trễ chết người.
Đi đây!