Vương quốc - Chương
Trên lục địa Atlantis có truyền thuyết về rồng.
Dưới ánh trăng, người hát rong đứng bên cửa sổ kính màu, cầm đàn hạc ngân nga khúc ca mờ ảo:
"Đi xuyên qua sa mạc Cascade ở cực nam lục địa,
Lại băng qua biển Zeiss bất tận,
Bạn có thể đến đảo Victoria,
Đó là cố hương của rồng,
Cũng là nơi nghỉ chân cuối cùng của chúng."
Bé con Arthur chống cằm, chăm chú lắng nghe.
Sau khi câu truyện kết thúc, cậu nhảy chân sáo đến trước mặt người hát rong, đem tiền và trang sức trên người bỏ vào trong hộp giấy nhỏ trước mặt anh.
Arthur ngẩng đầu, rụt rè hỏi: "Thưa ngài, trên đời này thật sự có rồng sao?"
Người hát rong nở nụ cười.
Anh cởi mũ và nói: "Có chứ."
Nhóc con Arthur ngây người, người hát rong này thật đẹp trai.
Tóc anh óng ánh hơn vàng ròng.
Đôi mắt long lanh, xanh thẳm kia đẹp đẽ như ánh sao in trên mặt hồ.
Lúc này, anh đang mỉm cười nhìn cậu.
Quả thực, trông anh còn giống thiên sứ hơn những tu sĩ trong giáo đường.
Arthur bé bỏng bỗng nhiên xoắn xuýt.
Cậu bé cúi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn lại khuôn mặt quá mức đẹp trai của anh: "Vậy anh nhìn thấy rồng chưa?"
Người hát rong đội lại mũ, che khuất hơn nửa khuôn mặt rồi ngồi xổm xuống, tầm mắt anh đặt ngang hàng với Arthur.
Anh vươn đầu ngón tay thon dài, nhẹ nhàng gõ lên đôi môi mỏng.
Sau đó, anh nheo mắt nhìn Arthur bé bỏng, khẽ phát ra một âm thanh nhẹ nhàng như gió: "Suỵt."
Bé con Arthur trợn to hai mắt.
Ngay lúc đó, cậu thấy rõ đôi mắt của người hát rong biến thành màu vàng, con ngươi của Nhân tộc thay thế bị thay thế bởi con ngươi thẳng đứng chỉ có ở mắt động vật.
Bị đôi mắt vàng nhìn chằm chằm, bé con Arthur không cảm thấy sợ hãi mà cười vui vẻ như thể biết được một bí mật nhỏ của bạn bè.
Cậu bé vươn ngón tay trỏ ngắn cũn đặt trên môi, bi bô "suỵt" một tiếng.
Người hát rong nhìn thoáng qua, bật cười.
Thời gian dành cho những câu truyện cổ tích trôi qua rất nhanh.
Không một vị vua nào có thể để cho đứa con mà mình coi trọng nhất trò chuyện và nô đùa cùng người không rõ lai lịch.
Mẫu hậu của Arthur cũng không cho phép chuyện này làm con mình bị tước đi địa vị Thái tử.
Cuộc chia ly đến như dự liệu.
Bé con Arthur bám lấy khung cửa, buồn bã nói lời tạm biệt với người hát rong: "Anh có còn trở lại không?"
Người hát rong ngồi xuống, sờ lên mái tóc xù của cậu bé, mỉm cười dịu dàng mà cam kết: "Được.
Khi nào em trưởng thành, trở thành vị hoàng đế ưu tú nhất thế gian, anh sẽ trở lại thăm em."
Arthur ghi nhớ câu nói này từ năm bảy tuổi đến khi hai mươi bảy tuổi.
Trải qua con đường thập phần gian khổ, cậu từ Thái tử trở thành Quốc vương, rồi từ Quốc vương trở thành Arthur Đại đế, thống nhất toàn bộ lục địa.
Khuôn mặt của Arthur mất dần đi dáng vẻ non nớt, mập mạp, trở nên anh tuấn và lạnh lùng, cứng rắn hơn.
Lần lượt dùng thủ đoạn tàn nhẫn và đẫm máu để giành lấy vinh quang, danh tiếng bạo ngược của cậu dần lan xa, chấn động khắp bốn phương.
Arthur khoác áo choàng, dựa vào ngai vàng lạnh lẽo.
Với vẻ mặt lạnh nhạt, cậu cầm bút lông vẽ lên bản đồ đang mở ra trước mặt.
Cậu không để ý đến vàng bạc châu báu, cũng xem thường những điều kiện mà các quốc gia thua trận đưa ra để cầu hòa.
Cậu chỉ cần vó ngựa của Đế quốc thống trị toàn bộ lục địa Atlantis.
Kỳ thực Arthur nghĩ rất đơn giản.
Lúc trước người kia không nói cho cậu thế nào là "ưu tú", vậy thì chỉ cần làm cho cả thế giới này còn duy nhất một vị hoàng đế là được, phải không?
Có phải nếu chỉ còn một hoàng đế là em, anh sẽ đến thăm em?.