Tân lão thái thái nhìn theo bóng dáng tôn nữ đã khuất khỏi dãy hành lang khúc khuỷu, bà quay lại nói với Trương ma ma: “Hà nhi ngày càng hiếu thuận, lúc nào cũng muốn dỗ ta vui…”
Trương ma ma gật đầu: “Nàng là cháu ruột của người, tính cách lại giống với Trân nhi, lúc nào cũng gần gũi với người nhất.”
“…Nhưng càng nhìn càng thấy nó muốn lấy lòng ta….” Tân lão thái thái hơi ngừng lại rồi mới nói tiếp.
“Là máu mủ ruột thịt, Hà nhi đang hiếu thuận với người.”
“Ta cũng sợ nó sẽ vì người ngoài….” Tân lão thái thái nói được một nửa, nét mặt thoáng buồn: “Đứa nhỏ này rất quan tâm Cố Vọng Thư…”
“…..Tính tình tiểu thư tốt bụng, nhưng vậy cũng là một phần tình cảm….” Trương ma ma nhìn thoáng qua sắc mặt lão thái thái, chung quy vẫn im lặng thì hơn.
Chủ tớ ba người đi một lúc thì dừng chân nghỉ ở một đình nhỏ. Tân Hà nhìn ngắm mấy bụi hoa nhài gần đấy, mấy bông nhài túm năm tụm ba đua nhau nở rộ vừa trắng vừa thơm. Thấy vậy, nàng sai Vân Đoá hái một ít, đến lúc về tìm bột cái bình cắm vào để trong phòng, nhất định sẽ rất thơm hơn nữa trông cũng trang nhã thanh lịch.
Cố Vọng Thư đọc luận ngữ cả sáng cũng thấy mỏi mắt, lại thấy đã đến trưa đành ăn qua loa thứ gì đó. Ban ngày Hổ Tử đến phòng bếp Tân gia làm việc, nếu không có việc gì thì đến tối muộn mới trở về. Gần đây trời trở lạnh, đặc biệt là ban đêm, nếu như không nhờ mấy tấm chăn mới này, chủ tớ bọn họ nhất định sẽ vì lạnh mà sinh bệnh.
Hình như…. Cũng đã ba bốn ngày rồi không thấy tiểu cô nương….Cố Vọng Thư duỗi thân, trong lòng thầm tính. Nắng vàng chiếu khắp người khiến tinh thần hắn khoan khoái, bỗng muốn đi dạo một lúc, vừa ra đến cửa đã nghe được một âm thanh trong trẻo quen thuộc.“Tứ thúc, Tứ thúc….”
Tiểu cô nương không biết đi đâu, từ xa đã chạy về chỗ hắn.
“Tiểu thư…người chạy chậm thôi, cẩn thận ngã.”
Nàng chạy rất nhanh, hai đại nha hoàn phía sau cũng không đuổi kịp.
Hắn không nhịn được tiến lên mấy bước đón nàng, chỉ sợ nàng sơ sẩy bị ngã.
Quả nhiên, vừa mới chạy đến trước mặt Cố Vọng Thư, hai chân tiểu cô nương nhũn ra như lẫn cả vào nhau, bước đi cũng xiêu vẹo.
Trong lòng Cố Vọng Thư giật thót, vội bước lên phía trước ôm lấy nàng. Chính là kiểu bế trẻ nhỏ.
Cơ thể Tân Hà đột nhiên nhẹ bẫng, nàng hoảng sợ vội ôm chặt lấy cổ người thiếu niên kia.
“Tứ thúc….” Tay nàng cầm một bó hoa nhài, trên người cũng ám hương thơm.
“Sao lại chạy nhanh như vậy?” Hắn hơi nghiêm mặt, tay đỡ sau lưng của tiểu cô nương.
“Ta đi ngang qua hoa viên, thấy hoa nhài nở rộ, định bụng hái về một ít để trong phòng….Lại nghĩ người đọc sách cả ngày sẽ mệt mỏi nên muốn mang qua cho người một ít.” Nàng ghé đầu vào vai hắn, nhỏ nhẹ giải thích.
“Ta vốn đi rất từ từ…nhưng lúc nhìn thấy bóng dáng người thì không tự chủ được chạy nhanh lên….”
Tân Hà không hề nói đến việc nàng nhìn thấy người thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời, bóng đổ lăn dài trên đất, cảm giác cô liêu. Trong lòng nàng chợt dấy lên chua xót.
Cố Vọng Thư ôm tiểu cô nương trong ngực đi về viện, nghe thấy giọng nói mềm mại ngập ngừng của nàng ở bên tai, khoé môi khẽ nhếch lên như đang cười.
Vân Đoá Vân Linh cũng hồng hộc theo sau, may mà vừa rồi Tứ gia đi lên đỡ tiểu thư, không thì với tốc độ kia e rằng sẽ xảy ra chuyện mất.
Vừa vào viện, Cố Vọng Thư đã thả nàng xuống, để nàng ngồi trên ghế nhỏ, sau đấy hắn lấy khăn trong ống tay áo ra lau mồ hôi trên trán nàng: “Về sau không được chạy như vậy nữa, ngươi là cô nương gia, phải chú ý cử chỉ.”
Tân Hà ngoan ngoãn vâng một tiếng.
“Tứ thúc, cho người này.” Nàng nhoẻn miệng cười đưa hoa nhài trong tay cho Cố Vọng Thư: “Lúc trước ta có đọc được một câu thơ trong sách của Minh Tuyên ca ca, ta ngâm cho người nghe nhé?”
“Ngươi còn biết ngâm thơ?” Hắn thích thú, nhận hoa nhài rồi hỏi.
Tân Hà không trả lời chỉ ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt: “Giang Nam vô sở hữu, liêu tặng nhất chi xuân.” (*)
*Giang Nam vô sở hữu, liêu tặng nhất chi xuân: đây là hai câu thơ trích trong “Tặng Phạm Diệp” của Lục Khải.
Cố Vọng Thư nhìn hoa nhai trong tay, lại nhìn nụ cười trên mặt tiểu cô nương, hắn khẽ cười, giọng nói ôn nhu: “Thơ hay, ngâm cũng hay.”
Vân Linh, Vân Đoá hai mặt nhìn nhau, hai người chưa từng học chữ nên cũng không hiểu hai người này đang nói gì, chỉ cảm thấy giống như một câu đố. Chỉ là, Tứ gia cười lên quá anh tuấn, thậm chí còn đẹp hơn cả Minh Tuyên thiếu gia. Tuy rằng hắn chỉ mặc một kiện áo xanh đã bạc màu nhưng điều ấy cũng không khiến phong thái giảm đi.