“Đúng rồi, thế mà ta lại quên mất, vừa rồi có phụ thân ở đây đáng nhẽ nên hỏi thăm về Tứ thúc.” Gương mặt Tân Hà liền trở nên buồn phiền.
“Tiểu thư, đừng nhắc về Tứ gia trước mặt lão thái thái, đây là điều cấm kỵ ở trong phủ.” Vân Đoá nhỏ giọng nhắc nhở nàng.
“Vì sao tổ mẫu lại có thành kiến với Tứ thúc vậy?”
“Nguyên nhân có lẽ là vì lão thái gia.” Vân Linh tính tình bộc trực, nghĩ sao nói vậy thì mau mồm mau miệng trả lời nàng.
“…” Tân Hà ngẩn người, theo như nàng biết thì Cố Vọng Thư là con một người bạn cũ của tổ phụ, hay do tổ mẫu không biết việc này?
“Tứ gia, phía trước có một cái đình, người có muốn vào đó ngồi hay ….”
Hổ Tử đang cúi đầu nói chuyện với chủ tử của mình, vừa ngẩng đầu liền thấy tiểu tổ tông nhận muôn vàn sủng ái của Tân gia, doạ hắn quỳ xuống đất “bụp” một cái: “Thỉnh an Đại tiểu thư!”
“Ngươi hô to như vậy làm gì, nếu doạ tiểu thư sợ thì ngươi có gánh vác được không?” Vân Đoá bất mãn khiển trách.
“Không cần đa lễ, đứng lên rồi nói.”
Tân Hà đáp một câu, xoay người lại, nàng sửng sốt nhìn vị thiếu niên đang đứng bên cạnh gã nô tài, hắn mặc một thân áo vải xám trắng bạc màu, vóc dáng cao gầy, thân thể gầy yếu, dung nhan tuấn mỹ nhưng làn da lại tái nhợt.
Kiếp trước lúc sắp chết, nàng đã nhìn thấy Cố Vọng Thư đứng ở đằng xa, nàng có thể chắc chắn rằng thiếu niên trước mắt chính là Cố Vọng Thư. Người này trời sinh đã có tướng mạo đẹp đẽ, đã gặp một lần thì khó mà quên được.
Trong khi nàng đang đánh giá Cố Vọng Thư thì hắn cũng đã âm thầm nhìn nàng. Hắn rất ít khi có thể nhìn thấy vị đích nữ Tân gia này, bởi lẽ thân phận nàng cao quý, xuất thân lại là đích nữ duy nhất của Tân gia.
Trước khi Tân lão thái gia mất, hắn có gặp nàng một vài lần. Nhưng khi ấy nàng chỉ mới bập bẹ tập nói, đến bây giờ hẳn là cũng không nhận ra hắn.
Thời gian trôi qua thật mau, chỉ chớp mắt một cái mà đứa nhỏ này đã lớn như vậy, trưởng huynh trưởng tẩu nuôi nàng thật khéo, có lẽ do đi đường nóng bức, áo khoác của nàng đã được nha hoàn cầm trên tay. Thân trên nàng mặc một chiếc đối khâm bối tử ngắn màu xanh lục, bên dưới mặc chiếc quần màu trắng ngà có in chìm hình hoa sen, đôi má nàng mềm mại ửng hồng trông rất đáng yêu.
“Bái kiến Tứ thúc.” Tiểu cô nương lanh lợi hành lễ.Cố Vọng Thư khoát tay nói: “Đứng lên đi.”
Giọng nói của hắn rất lãnh đạm, nghe không ra cảm xúc gì.
Tân Hà đảo mắt, nghĩ chủ đề để nói: “Tứ thúc, bây giờ người đang định làm gì vậy?”
“Không làm gì cả, chẳng qua rảnh rỗi nên muốn đi dạo một chút.”
“Rẽ qua ngã tư đường ở phía trước, có thể thấy hoa cúc đang đua nhau nở rộ, cực kì rực rỡ, nào hồng nào đỏ nào vàng… còn có cả màu xanh lục nữa. Tứ thúc, ta dẫn người qua đó xem.”
Vẻ mặt của tiểu cô nương tha thiết mong đợi, lối kéo ống tay áo của Cố Vọng Thư đi về phía trước.
“Không được, ta đã ra ngoài rất lâu, bây giờ phải quay về.” Cố Vọng Thư mặt không đổi sắc mà gỡ cánh tay nàng ra.
“….”
Gương mặt Tân Hà ủ rũ mà trong lòng cũng chán nản. Đúng là học việc chưa thành, lần đầu tiên tiếp cận Tứ thúc quả không dễ dàng.
Hổ Tử nhìn bóng dáng chủ nhân đang rời đi thì sốt ruột đáp một câu: “Nô tài cáo lui!” Nói xong thì cũng chạy đi mất.
“Tiểu thư, nếu người muốn ngắm hoa cúc thì chúng nô tỳ sẽ đi cùng người.” Vân Linh liếc qua Vân Đoá, cẩn thận nói.
Tân Hà ỉu xìu buồn bã: “Không đi nữa … trở về thôi.”
Có phải nàng thực sự muốn đi ngắm hoa đâu, chẳng qua nàng muốn tranh thủ cơ hội để nói chuyện với thủ phụ nội các tương lai thôi mà.
“Chủ tử, sao người lại không muốn đi ngắm hoa với tiểu thư vậy?” Hổ Tử đuổi theo Cố Vọng Thư, vừa thở vừa nói.
“Có thể leo lên cành vàng của nàng ấy, những ngày tháng sau này của người cũng sẽ…”
“Câm miệng!” Hổ Tử còn chưa nói hết câu thì đã bị Cố Vọng Thư ngắt lời: “Ngươi thì biết cái gì, người Tân gia chúng ta không nên chạm vào thì hơn.”
“Vâng!”
Hắn vừa thốt ra lời kia, Hổ Tử liền ủ rũ. Chiếu theo kinh nghiệm từ những lần trước, sự việc mười phần thì chủ tử nói đúng đến tám chín phần. Không cho đụng thì không đụng vậy, Hổ Tử hắn chịu khó một chút, giúp đỡ đầu bếp Tân phủ thêm chút chuyện, như vậy thì chủ tớ hai người cũng sẽ không phải chịu đói. Như thế còn tốt hơn là bị đánh đập không rõ lý do.
Tân Hà vừa về đến "Liên Uyển" thì đã nằm xiêu vẹo trên giường, không muốn động đậy.
Vân Đoá nhìn sắc mặt nàng thì lựa lời, nhẹ nhàng bẩm: “Phòng bếp mới làm quế hoa cao thạch anh, người có muốn nếm thử không?”
“Hở?” Tân Hà bật dậy: “Có quế hoa cao à?”
“Vâng ạ, còn làm theo khẩu vị của người, cho ngọt hơn một chút.”
“Vậy, bê qua đây đi…”
Vân Đoá tủm tỉm cười, vâng dạ một tiếng rồi đi xuống phòng bếp. Nam nhân Tân gia không đông đúc, đặc biệt đến đời này, đương chủ mẫu cũng chỉ sinh hạ một nhi nữ là tiểu thư.
Tuy là nữ nhi nhưng lại được lại được lão thái thái sủng trong lòng bàn tay. Tiểu thư ngoan ngoãn hiểu chuyện, đi đến đâu cũng được người khác tán dương, cho nên các nàng dù làm nha hoàn cũng được nở mày nở mặt.
Vân Đoá cầm hộp điểm tâm trở lại, bên trong hộp đầy ắp… không chỉ có quế hoa cao, nàng dựa theo khẩu vị của tiểu thư nên kẹo mạch nha, bánh giầy nhân lạc, bánh đậu xanh, mỗi thứ mang về một ít.
Đúng vào giữa trưa, Tân Hà có chút đói bụng hơn nữa điểm tâm được làm vô cùng tinh xảo đẹp mắt, nàng không nhịn được ăn nhiều thêm hai miếng. Kết quả là vào giờ cơm thì không ăn được nữa.
“Tiểu thư, uống một ít canh đi, giúp dễ tiêu.” Vân Đoá sợ bụng dạ nàng khó chịu thì sai người đi nấu canh sơn tra ô mai.
“Không cần đâu, ta no lắm rồi, uống không trôi.”
“Tiểu thư, không được đâu… người không uống được nhiều thì uống ít, nếu không đêm đến bụng người nhất định sẽ khó chịu.”
“….”
Vân Linh bưng canh vừa được nấu đến trước mặt nàng, khuyên nhủ dụ dỗ mãi nàng mới chịu uống một chút.
Vừa lúc chập tối, trời mịt mịt mù mù nổi mưa, mưa rơi tí tí tách tách, mặc dù không nặng hạt nhưng tiết trời lại lạnh đi không ít.
Lý Bình Phong ngẩn người nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, nàng đảo mắt một cái chợt nảy ra một chủ ý. Nàng quay đầu dặn dò nha đầu Xuân Hồng: “Ngươi đi thăm dò xem lão gia đang làm gì? Nếu như không có việc gì thì thỉnh lão gia đến “Lê Hương Cư”, báo rằng ta không thoải mái.”
Ngoại trừ sáng sớm nàng đến “Đức Huệ Uyển” thỉnh an ra thì cả ngày nay đều không thấy bóng dáng Tân Đức Trạch.
Nàng vừa gặp đã yêu hắn hơn nữa chỉ mới vào cửa, nên nàng cảm thấy hơi hoảng loạn.
“Vâng, di nương, nô tỳ đi ngay đây.”
Xuân Hồng đối với vị chủ tử đang được sủng ái này là nói gì nghe nấy, nàng lập tức bỏ việc trong tay xuống, đẩy cửa chạy đi.
Nàng chạy đến trước cửa thư phòng thăm dò thì nghe một tên nô tài nói lão gia đã đến chỗ chủ mẫu dùng cơm.
Mưa càng rơi càng nặng, Xuân Hồng cầm chắc chiếc dù trong tay, quyết định chạy về “Lê Hương Cư” để báo cho di nương trước, như vậy cũng dễ bàn bạc đối sách.