Ngủ không được rất dễ bị đi tiểu đêm, Tân Hà đã đi tịnh phòng đến ba lượt, đến khi sắc trời đã vào khoảng giờ dần, sao mai còn sáng thì mới mơ hồ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tinh thần nàng không được tốt lắm. Khi Vân Linh bưng đồ ăn sáng vào thì thấy nàng ngủ gà ngủ gật trên ghế bành.
“Tiểu thư sao vậy? Đêm qua ngủ không ngon sao?” Vân Linh cúi đầu hỏi.
Tân Hà chỉ gật đầu, lười cả nói.
Vân Đoá đứng một bên hầu nàng ăn bát cháo cẩu kỷ tuyết lê và non nửa miếng bánh hành. Mới sáng sớm, bụng nàng còn đầy nên không muốn ăn nhiều.
Lúc này, ngoài trời cũng sáng hẳn. Tân Hà dẫn Vân Đoá theo đến ‘Đức Huệ Uyển’ thỉnh an. Vừa vào cửa viện, Tân Hà đã thấy mấy nha hoàn bà già lạ mặt, hình như là người của ‘Vọng Nguyệt Các’. Vừa nhìn thấy nàng, bọn họ cũng quy củ khuất thân hành lễ. Còn có nha hoàn nhanh nhẹn vén rèm lên cho nàng.
Tân Hà nghi hoặc, thế trận như vậy, chẳng nhẽ Nhị thẩm đến đây. Nàng bước nhanh đến gian tây, quả nhiên thấy Lý thị và mẫu thân đang ngồi trên tháp gần cửa sổ, cười nói vui vẻ.
Tân Hà hành lễ với Tần thị trước rồi mới khuất thân vấn an với Lý thị.
“Nhìn xem, Hà nhi của chúng ta vừa hiểu biết lễ nghĩa, dáng vẻ lại xinh đẹp, đều do Đại tẩu biết dạy bảo.” Lý thị đứng lên kéo tay nàng, nói chuyện với Tần thị.
“Ta ư, đúng là chẳng có phúc khí gì, cứ mong muốn một áo bông nhỏ tri kỷ… nhưng càng mong càng không được. Dạy ra toàn tiểu tử nghịch ngợm.”
Lời này vừa nói ra, Tần thị có chút lúng túng.
Tân Hà nhìn mẫu thân, mỉm cười nói: “Nhị thẩm cứ khen con, con cũng đâu có tốt như vậy.” Không biết Lý thị bôi loại hương chi nào mà mùi rất nồng, khiến nàng gay cả mũi.
“Nhưng mà con rất thích có đệ đệ, chỉ mong mẫu thân mau chóng sinh cho con một đệ đệ, để chơi đùa với con.”
Tân Hà nói lời này rất ngây thơ. Không hiểu sao Lý thị lại nghẹn họng, từ đáy lòng mà nói, nàng còn mong đại phòng đây tuyệt hậu còn không kịp.
Mặt Tần thị đỏ lên, giả vờ trách cứ: “Cả ngày chỉ nghĩ chơi với chơi, mau đến đây với mẫu thân, đừng làm phiền Nhị thẩm nữa.”“Con nhỏ như vậy đương nhiên ham chơi rồi….” Nàng nghe lời, đi qua bổ vào lòng Tần thị làm nũng.
“Đúng là không biết xấu hổ, ai lại nói mình như vậy.” Tần thị kéo tay nhi nữ: “Sao tay con lại lạnh như vậy? Trời càng ngày càng lạnh, ra ngoài phải mặc dày một chút, biết chưa?”
“Mẫu thân, con không lạnh, đi đường cũng vẫn ấm.”
“Hà nhi hoạt bát như vậy…. chờ Nghiên nhi đến đây, vừa hay có bạn rồi.” Lý thị cười nói.
“Nghiên nhi?”
Tần thị thấy nữ nhi không hiểu nên cẩn thận giải thích cho nàng nghe: “Đó là chất nữ của Nhị thẩm con ở nhà mẹ đẻ, muốn qua phủ chơi mấy ngày, tên là Lý Nghiên.”
Tân Hà vâng một tiếng ý bảo mình đã biết nhưng nàng vẫn không hiểu … chất nữ của Lý thị qua Tân phủ chơi, sao phải đến viện mẫu thân báo cáo. Đại phòng và nhị phòng đã tách ra nhiều năm, việc này cũng không cần thiết mà.
Lý thị cười cười, thấy tâm tư Tần thị đều đặt lên người nữ nhi nên cũng cáo từ. Hứa ma ma tiễn người ra ngoài.
Tần thị thấy người đã đi xa thì sai Thái Phong đến ‘Mai Hương Các’ mời Tôn di nương đến đây.
Tân Hà sửng sốt: “Nhị thẩm đến sớm như vậy chỉ để thỉnh an mẫu thân thôi sao?”
“Nha đầu ngốc… làm sao nàng ta có thể đến thỉnh an mẫu thân con chứ. Chất nữ Lý Nghiên của nàng năm nay đã mười bốn, cũng đến tuổi định thân rồi.”
“Nhị thẩm con nhìn trúng Tuyên nhi, nên muốn để hai đứa nó gặp mặt.”
“…. Cho nên, Nhị thẩm đến đây…. Là hỏi ý kiến người sao?” Tân Hà miết miệng, Lý thị thật biết tính toán. Bây giờ đại phòng chỉ có một thứ trưởng tử, nếu đưa chất nữ của vào, chẳng phải nàng ta có thể nắm gọn Tân phủ sao.
Tần thị xoa xoa tóc nữ nhi, không nói chuyện.
“Tiểu thư, thời gian không sớm nữa, phải đến ‘Phương Phỉ Các’ thôi.” Vân Đoá nhắc nhở.
“Mẫu thân…”
“Mau đi đi, ta biết phải xử lý thế nào, con không cần lo lắng.” Tần thị an ủi nữ nhi: “Mau ngoan ngoãn theo Lâm sư phụ học thêu đi, sau này khăn tay mẫu thân dùng đều để con thêu.”
Tân Hà bĩu môi, chậm chạp đi ra ngoài. Thật không biết mẫu thân sẽ dùng biện pháp gì….
Nàng liếc Vân Đoá một cái, nén giận, sao cứ phải kêu nàng đi ‘Phương Phỉ Các’ vậy.
Vân Đoá cười khổ, làm sao nàng lại không biết tâm tư của tiểu thư chứ. Nhưng mà, ban nãy chủ mẫu ra hiểu đưa tiểu thư ra ngoài, nàng làm sao dám cãi chứ.
‘Mai Hương Các’ cách ‘Đức Huệ Uyển’ không xa, trong thời gian một chén trà, Tôn Hiểu Dung đã đến. Nàng vừa vào cửa liền hành lễ với Tần thị.
“Ngồi xuống đi, hôm nay gọi ngươi đến là có chuyện liên quan đến Tuyên nhi.”
Thái Nguyệt bê một chiếc ghế mặt gấm cho Tôn di nương ngồi.
“Chuyện của Tuyên nhi đều do chủ mẫu làm chủ, thiếp kiến thức nông cạn, không dám trèo cao bàn bạc….”
“Di nương đừng khách khí, sao lại nói như vậy….. ngươi là thân mẫu của hắn, có việc gì cũng nên cùng ngươi bàn bạc.” Tần thị tự đưa trà sang cho nàng: “Nhị phu nhân sáng sớm đã tới đây, ngồi nói chuyện với ta hồi lâu mới rời đi.”
Tôn thị tạ ơn Tần thị, biết nàng coi trọng mình nên cẩn thận lắng nghe.
“Nàng ta nói nhà mẹ đẻ có một chất nữ là Lý Nghiên, năm nay vừa mười bốn nhưng chưa định thân, muốn tác hợp với Tuyên nhi của chúng ta.”
Tôn thị ngẩn ra, từ trước đến nay, Tuyên nhi vẫn được Tần thị nuôi dưỡng, theo lý mà nói loại hôn nhân đại sự này đều do Đại lão gia cùng chủ mẫu quyết định…. Vì sao lại muốn thương lượng với nàng? Nàng cũng từng gặp qua Nhị phu nhân, là người khôn khéo, gặp ai cũng cười, lại có phúc khí, vừa vào cửa đã sinh hai hài tử.
Nàng liếc mắt đánh giá Tần thị, mặc dù đang nói chuyện với nàng nhưng ánh mặt lại nhìn ra song cửa, sườn mặt thanh tú lạnh lùng.
Trong chốc lát, Tôn di nương đã hiểu được, nàng cười đặt chén trà xuống: “Tuyên nhi được người nuôi lớn, vốn dĩ việc này thiếp không có tư cách nói… nếu chủ mẫu đã coi trọng thiếp, thiếp cũng xin nói ra đáy lòng của mình, đúng sai thế nào cũng mong chủ mẫu lượng thứ.”
“…. Ta hiểu, cứ nói đi.” Tần thị nhìn bộ dạng của nàng cũng hiểu được đôi phần.
“Tuyên nhi còn nhỏ, bài tập lại nhiều, nếu lúc này mà nói chuyện định thân thì không tiện cho lắm.”
Tần thị cười nói: “Quả thực giống ý ta, dù sao ngươi cũng là mẹ đẻ của hắn, việc này cũng nên nghe ý kiến của ngươi.”
“Ta không thể tự mình làm chủ được.”
“Vâng, vậy còn phiền chủ mẫu cự tuyệt việc hôn sự này với Nhị phu nhân.” Tôn Hiểu Dung đứng lên khấu đầu với Tần thị.
Nàng hiểu rõ, Tần thị sẽ mượn lời nàng để cự tuyệt với Nhị phu nhân. Bây giờ Tuyên nhi là cử nhân, ở Tân gia có địa vị rất cao, Tần thị cũng coi trọng hắn.
Mà với việc hôn nhân đại sự của hài tử, nàng cũng không lo lắng. Tần thị là Đại chủ mẫu, chuyện này nhất định còn quan tâm hơn nàng.
Dù sao, Tuyên nhi cũng là thứ trưởng tử của đại phòng, Tần thị lại không sinh được hài tử. Có lẽ mọi việc sau này của đại phòng còn trông cậy Tuyên nhi chèo chống.
“Ngươi lại nói mấy lời khách sáo như vậy, mau ngồi xuống đi.” Tần thị quay đầu phân phó Thái Phong: “Mau đi lấy chút quýt cho di nương mang về nếm thử.”
Thái Phong vâng lời, đi ra ngoài.
Tôn di nương cảm tạ: “Mỗi lần tới nói chuyện với người, gần đi đều thuận tay cầm vài thứ, không phải ăn thì là dùng…. Sao có thể không biết xấu hổ được.”
Nàng vừa nói xong câu này, nha hoàn trong phòng đều bật cười, đến Tần thị cũng lấy tay che miệng nén cười.