Tân Hà giương mắt nhìn Tứ thúc, suy nghĩ một hồi, đỉnh cao của việc lấy lòng khẳng định là đồng điệu trong mọi việc. Nàng khoát tay với Vân Đoá, dứt khoát cho nàng ra ngoài.
Vân Đoá có chút không rõ nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết, chân thật của tiểu thư, do dự một chút cũng đi ra ngoài.
“Hà nhi, sao không để nha hoàn hầu hạ vậy? Là nàng ta vướng tay vướng chân sao?” Tân Minh Tuyên nhìn thoáng qua muội muội rồi hỏi.
Vân Đoá vừa mới ra tới cửa, nghe vậy thì lảo đảo mấy bước, quay đầu ai oán nhìn Tân Hà.
“Không phải, không phải….” Tân Hà cuống quýt giải thích: “Chẳng qua muội thấy Tứ thúc ăn cơm không cần người khác hầu hạ nên muốn học theo.”
Tân Minh Tuyên: “…..”
Cố Vọng Thư nghe nàng nói vậy có chút bất ngờ, hiếm khi ngẩn ra như vậy.
Triệu Uyên nhã nhặn nói: “Muội còn nhỏ, tay ngắn, phỏng chừng có nhiều món xa xa không gắp đến.” Hắn nhìn đôi má phúng phính của tiểu cô nương, thấy rất thiên thiết: “Nếu không thì, muốn ăn cái gì có thể nói với ta….”
Hắn còn chưa nói hết, Cố Vọng Thư đã múc non nửa bát canh bí đao tôm nõn đặt xuống trước mặt Tân Hà, ngắt lời hắn: “Uống cái này trước đi.”
Triệu Uyên tính tình tốt, chỉ cười cười cũng không nhắc lại, chăm chú ăn thịt gà được gã sai vặt gắp vào đĩa.
Tân Hà nhu thuận cúi đầu uống canh, thoạt nhìn dáng vẻ kia thập phần ngoan ngoãn nghe lời. Kì thực, trong nội tâm nàng cực kỳ sợ Cố Vọng Thư. Hình ảnh thiếu niên băng lãnh của kiếp trước trong đầu nàng mãi không xoá đi được. Nàng sợ, nàng làm nhiều chuyện như vậy, đến cuối cùng hắn vẫn không ra tay trợ giúp Tân gia….
Chính vì sợ hãi nên nàng càng tỉ mỉ lấy lòng hắn. Ví dụ như, mọi chuyện đều nghe theo Tứ thúc. Hắn gắp cho cái gì thì nàng ăn cái đấy, không hề từ chối.
Sau bữa trưa, nàng ợ lên một cái, bữa này ăn quá no. Nhìn lại đống xương cá xương gà cạnh bát đĩa….. Quả thực ăn không ít chút nào, mà tất cả đều do Cố Vọng Thư gỡ cho nàng.
Hắn dốc lòng chăm sóc nàng mà ngược lại chính mình lại không ăn được gì.Ăn xong, mọi người đều tách ra chuẩn bị đi nghỉ. Chiều nay tiên sinh giảng về chế nghệ, rất khó nên phải chuẩn bị tinh thần thật tốt.
Triệu Uyên trước khi rời đi còn nói với hảo hữu một câu: “Tứ thúc ngươi rất thương muội muội ngươi nha.”
Tân Minh Tuyên nhớ lại mấy lời đồn đãi trong phủ mấy ngày trước, ấn đường nhíu lại, nói: “Ừ, Tứ thúc vẫn luôn thương nàng.”
Tân Hà bị Cố Vọng Thư cầm tay đến sương phòng phía đông thì hoảng hốt, giữa trưa hắn không đi nghỉ sao? Huống chi, nàng đến ‘Mặc Trúc Hiên’ cũng không phải để ăn chực, mà còn có chuyện phải làm nữa đấy.
Nghĩ đến đây, nàng dừng chân: “Tứ thúc, ta còn có chuyện muốn nói với ca ca, người về nghỉ trước đi nhé.”
“Được, đi đi.” Cố Vọng Thư xoa nhẹ búi tóc nàng.
Tân Hà thở dài một hơi, thấy hắn đi vào sương phòng mới chạy đến chỗ Tân Minh Tuyên: “Ca ca….”
“Tiểu nha đầu muội, ăn uống no đủ rồi mới nhớ đến ca ca đây.”
“Không phải mà, muội đến tìm huynh có chuyện.”
Tân Minh Tuyên ngồi xổm xuống, nhéo mũi nàng, cười nói: “Thế nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?”
Thiếu niên mặc một thân trực chuế xanh thẫm, thân hình thon dài, mặt mày tuấn lãng, cười lên lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ trông vô cùng ấm áp.
Thiếu niên cử nhân như vậy, gia thế lại tốt, chẳng trách nhị thẩm lại muốn đề thân với mẫu thân.
“Nhìn cái gì? Ngốc ạ.” Tân Minh Tuyên trêu nàng.
“Ca ca, bây giờ huynh có muốn định thân không?” Lời Tân Hà nói ra khiến người khác sửng sốt.
Thiếu niên da mặt mỏng, thoáng cái đã đỏ đến tận mang tai.
“Hà nhi muội nói bậy gì đó, cô nương gia như muội, sao lại không đứng đắn vậy.”
Tân Hà miết miệng, sao nàng lại không đứng đắn chứ, chỉ là nàng đang quan tâm đến hôn nhân đại sự của Đại ca nhà mình thôi mà: “Muội không nói bậy, chẳng qua tò mò chút thôi. Ca ca có gì phải thẹn thùng chứ”
Tân Minh Tuyên đứng lên, nhìn về xa xăm, lúc sau mới nói: “Đã là quân tử, trước phải lập nghiệp sau mới lập gia.”
“Đỗ Tử Mĩ (*) viết: Đọc vạn quyển sách chẳng bằng đi vạn dặm đường.”
*Đỗ Tử Mĩ: Đỗ Phủ, biểu tự Tử Mĩ, hiệu Thiếu Lăng dã lão, Đỗ Lăng dã khách hay Đỗ Lăng bố y, là một nhà thơ Trung Quốc nổi bật thời kỳ nhà Đường.
“Ca ca, người muốn đi du học sao?”
Tân Minh Tuyên bật cười, nhìn đôi mắt tiểu cô nương đang chằm chằm nhìn mình: “Muội nghe từ du học này ở đâu vậy?”
“Vô tình nghe phụ thân nhắc qua một lần.”
“Tuổi còn nhỏ mà kiến thức không nhỏ nha.”
Tân Hà nháy mắt mấy cái, hiểu suy nghĩ của hắn, đại khái vẫn chưa hề có ý định thành thân. Vậy thì tốt rồi, ngộ nhỡ mẫu thân ngại mặt mũi mà giới thiệu Lý Nghiên cho Minh Tuyên ca ca thì cũng không có kết quả gì tốt.
“Ca ca mau nghỉ ngơi đi, muội phải về đây.”
Tân Minh Tuyên ù ù cạc cạc nhìn muội muội nhà mình vui vẻ rời đi, lắc đầu đi vào sương phòng.
Ở sương phòng phía đông, Hổ Tử ôm một cái bọc đi vào, dâng lên cho chủ tử: “Đây là đồ ban sáng Đại tiểu thư đưa qua, vì người không ở đây nên đưa cho Tôn bà bà.”
Cố Vọng Thư nhận lấy, mở ra thì thấy một bộ bút mặc chỉ nghiễn. Hắn từ nhỏ đã đi theo Tân lão thái gia nên cũng có chút hiểu biết, đương nhiên biết những món đồ kiệt xuất dưới đây, là văn phòng tứ bảo ….. Tuyên chỉ, Hồ bút, Huy mặc, Đoan nghiễn.(*)
*giấy Tuyên Thành, bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, nghiên mực Đoan Khê.
Đứa nhỏ kia đúng là không biết tiếc, mấy món quý giá như vậy, không phải quan lớn đại nho, ai mà dám dùng đây.
Buổi chiều vừa qua giờ mùi, Tần thị đã dẫn nha hoàn bà già đến ‘Vọng Nguyệt Các’, uyển chuyển từ chối chuyện của Tân Minh Tuyên với chất nữ đằng ngoại của Lý thị. Nói rằng Tôn di nương vô tình nghe được, đến chỗ nàng nói hài tử còn nhỏ, lập nghiệp mới là chuyện quan trọng, những chuyện khác tạm thời gác lại.
“Dù sao Tôn di nương cũng là thân mẫu của Tuyên nhi, nàng ấy đã nói như vậy ta cũng không thể không kiêng nể.” Tần thị ôm Tân Minh Duy mập mạp vào lòng, chơi với cậu ta.
Sắc mặt Lý thị vô cùng khó coi, lúc đỏ lúc trắng. Chuyện bị kẻ dưới không nể mặt như vậy cũng là lần đầu tiên nàng ta gặp phải. Vẫn biết rõ Tần thị lấy Tôn di nương ra làm cớ nhưng lại không thể nói gì được. Lý thị cố nén lửa giận, gọi nha hoàn đưa trái cây lên thiết đãi.
Tân Minh Duy được chơi đùa với Đại bá mẫu thì cười khanh khách vui vẻ, tay nhỏ mập mạp nắm lấy áo Tần thị, vô cùng thân thiết.
Trà quá ba bận, Tần thị ngồi thêm một lúc mới rời đi.
Lý thị tiễn cũng không thèm tiễn, thấy vừa vừa ra khỏi Thuỳ Hoa Môn thì tức giận gạt ấm trà trên bàn xuống đất. Tất cả đều là đồ ngọc, vừa chạm đất thì vỡ tan.
Đại nha đầu Phẩm Nhi thấy vậy thì hoảng sợ, vội bảo vú nuôi ôm tiểu thiếu gia ra ngoài.
“Phu nhân, xin người bớt giận, tức giận hại thân ạ.” Nàng ta thấp giọng khuyên nhủ, để một nha hoàn khác vào dọn dẹp.
“Tần thị này đang muốn tát vào mặt ta sao? Nghiên nhi làm sao chứ? Chính là đích nữ của nhị ca ta, diện mạo xinh đẹp động lòng người, phải định hôn với một thứ trưởng tử còn chưa nói gì. Vậy mà nàng ta còn tỏ ra ghét bỏ.”