Mấy ngày sau, mùi sơn cũng bay hết, ‘Thanh Đình Cư’ cứ vậy vừa lau vừa dọn, diện mạo cũng rực rỡ hẳn lên, vừa trông đã thấy trong lành thanh nhã.
Tần thị chọn một sáng đẹp trời, tự mình sang ‘Mặc Trúc Hiên’ nói chuyện chuyển viện với Cố Vọng Thư.
Nàng mặc một kiện bối tử nguyệt lam sắc, tóc búi đoạ mã kế, cài một nhành hoa mẫu đơn lụa, nhuỵ hoa còn khảm một viên hồng ngọc. Gương mặt ôn như, tràn ngập ý cười.
“Thân thể Tứ đệ gần đây thế nào? Đã khoẻ hẳn chưa? Đại ca đệ công vụ bộn bề, không đến thăm đệ được, đừng trách hắn.”
Cố Vọng Thư cung kính hành lễ: “Nhờ phúc của Đại ca, Đại tẩu nên thương thế của đệ đã khỏi hẳn rồi. Đại ca làm quan trong triều, sớm tối bận rộn, đệ làm sao có thể trách hắn chứ.”
Tần thị hỏi hắn chuyện học hành, liệu có theo kịp không. Thiếu niên cũng cẩn thận mà trả lời.
“Lúc trước vì đệ bị bệnh, không dám chuyển đi chuyển lại nên khiến đệ tủi thân phải ở cùng chỗ với Tuyên nhi. Đại ca đệ biết được thì trách ta không biết sắp xếp ổn thoả, cho nên ta vội vàng thu dọn ‘Thanh Đình Cư’, mặc dù nơi đó hơi nhỏ nhưng lại gần học đường, cũng giúp đệ đỡ nhiều thời gian.” Tần thị xuất thân là đích nữ của thế gia, từ nhỏ đã được giáo dưỡng tốt, thành dáng vẻ đoan trang thuần hậu. Nói chuyện này rất mượt mà thoả đáng, không có chút sai sót nào.
“Vọng Thư cảm tạ Đại tẩu, khiến Đại tẩu phải lo lắng rồi.”
Tân Minh Tuyên vừa mới từ chỗ Triệu Uyên trở về, nghe mẫu thân đến thì vội vàng đi về sương phòng phía đông thỉnh an.
Tần thị mỉm cười cho hắn miễn lễ, hỏi hắn dạo này ăn uống thế nào, ngủ tốt không, còn dặn hắn trời lạnh phải mặc dày một chút.
“Mẫu thân, mọi chuyện đều ổn, người không cần lo lắng đâu.” Từ nhỏ Tân Minh Tuyên đã được Tần thị nuôi nấng, quần áo, tất giày của hắn, tất cả đều do mẫu thân chuẩn bị. Hắn vô cùng gần gũi mẫu thân, Tôn di nương tuy là mẹ đẻ nhưng hắn không thường đến.
Tôn bà bà rót trà cho Tần thị. Nàng còn ngồi nói chuyện một hồi rồi mới sai nô tài chuyển viện cho Cố Vọng Thư. Tân Minh Tuyên cũng lật đật chạy tới giúp, nói là giúp nhưng thực ra cũng không phải dọn dẹp cái gì. Mang theo một chút quần áo thường ngày là được. Chăn bông, đồ dùng thường ngày, … ở ‘Thanh Đình Cư’ đều chuẩn bị đủ cả.Đoàn người đến ‘Thanh Đình Cư’, sắp xếp đồ đạc gọn gàng xong. Tần thị để bốn gã sai vặt, hai nha hoàn, hai bà già ở lại hầu hạ Cố Vọng Thư.
“Nếu cần cái gì thì sai người đến tìm ta, không cần khách khí.”
Cố Vọng Thư khom người tạ ơn, mời Tần thị uống một chén trà nhỏ. Nàng ngồi lại một lúc, sau đó nói có việc bận, để hắn về phòng ngồi, đều là huynh đệ cùng nha, không phải khách khí.
Cố Vọng Thư gật đầu, đứng dậy tiễn nàng ra ngoài.
Tân Minh Tuyên thấy sắc mặt Tần thị không tốt, hơi lo lắng, dìu nàng đi thẳng về ‘Đức Huệ Uyển’. Trên đường đi, hắn lo lắng thành giận, nói: “Việc chuyển viện cho tứ thúc rườm rà như vậy, sao mẫu thân lại tự mình làm, phái một bà già nhanh nhẹn nào đó là được rồi. Thân thể người không tốt, làm như vậy không mệt sao?”
Tần thị nhìn hài tử cao hơn mình nửa đầu, ánh mắt tràn ngập yêu thương: “Mẫu thân không sao, hài tử ngốc không cần lo lắng.”
Cố Vọng Thứ đứng ở cửa, mãi cho đến khi bóng dáng mẫu thân hai người bọn họ đi xa mới quay vào viện.
“Chủ tử, nô tài chưa thấy viện nào tinh xảo như vậy, có hoa có cây, hơn nữa vại súng đằng kia còn có cả cá vàng nhỏ nữa.”
“Mấy món đồ trong sương phòng nô tài cũng vừa trộm nhìn, từ bàn đến chăn nệm đều đầy đủ, hơn nữa còn mới tinh.” Hổ Tử vừa đi sau Cố Vọng Thư vừa lải nhải.
Thiếu niên không nói gì, đi thẳng về chính phòng. Tính tình Tần thị ôn hoà, biết cách đối nhân xử thế, hắn đều đã nghe qua. Cái khác không cần nói, chỉ cần thấy thái độ của nàng với thứ tử là biết được một phần. Lại nhìn cách bày trí trong viện, còn dựng thêm thiện phòng,… quả thực giống tác phong làm việc của nàng.
Buổi chiều, khi Tân Đức Trạch đến ‘Đức Huệ Uyển’ dùng cơm, Tần thị cũng nói chuyện hôm nay đã chuyển viện cho Cố Vọng Thư cho hắn nghe.
“….Việc cỏn con như vậy, nàng quyết là được rồi.” Hắn múc một chén cháo táo đỏ mộc nhĩ cho Tần thị. Tiếp tục nói: “Mấy ngày trước ta đi học đường trong tộc xem, thấy tài văn chương của Tuyên nhi có chút tiến bộ, nếu cứ tiếp tục đốc thúc, hi vọng kì thi xuân năm sau có thể trúng tiến sĩ.”
“Nhưng mà, tiên sinh lại đề cao tứ đệ hơn, còn cho ta xem văn của hắn, quả thực rất có bản lĩnh. Nếu không có gì ngoài ý muốn, kỳ thi hương sang năm nhất định sẽ trúng cử, mà thứ hạng cũng không đứng hàng sau.”
Tân Đức Trạch có vẻ vui vẻ, nói thêm: “Nếu đã như vậy, chúng ta phải đối xử tốt với hắn một chút, vinh quang của Tân gia mới là quan trọng nhất.”
“Hôm nay thiếp gặp hắn, tuổi cũng xấp xỉ Tuyên nhi nhưng dáng vẻ ổn trọng hơn nhiều. Xem ra mấy năm nay chịu rất nhiều khổ cực.” Tần thị vừa nói vừa gắp một miếng vịt muối cho phu quân.
“Cái khác đừng nhắc, cứ theo lời dặn của phụ thân, đối xử tốt với hắn một chút.”
Tân Đức Trạch nhìn sang Tần thị, trong lòng mềm mại như nước, năm đó hắn quyết lấy Tần thị làm chính thất cũng vì thấy được tấm lòng hiếu thuận cũng như có thể hỗ trợ hắn quản gia của nàng.
Thời gian trôi thật nhanh, đã sang đầu tháng mười một âm – lập đông. Tân gia có một quy định, cứ vào ngày này thì cả nhà phải ăn một bữa cơm đoàn viên. Bất luận người đó bận việc gì cũng phải trở về đúng giờ cơm tối.
Sáng sớm Tần thị đã đến ‘Từ Niệm Uyển’ cầu kiến của Tân lão thái thái, nếu đã là bữa cơm đoàn viên thì bà không thể không tham dự. Nhưng bên trong đóng kín cửa không tiếp khách. Nàng đưa vớ đông và áo bông tự may cho Tú Mai, bảo nàng ngày mai thay cho lão thái thái. Mặt trong của áo bông lót loại bông mới do cửa tiệm mang đến, mềm mại lại mới mẻ, mặc vào ấm áp vô cùng.
Khi Tú Mai đưa đồ đến trước mặt lão thái thái, bà run run nói: “Làm khó cho nó phải nhớ đến bà già khó ưa này.”
Trương ma ma thấy sắc mặt nàng thê lương, muốn nói gì đó, mím môi, cuối cùng cũng không mở miệng.
“Cô nương, nghĩ thoáng chút. Đợi lão thái thái thông suốt là tốt rồi.” Trên đường về, thấy Tần thị rầu rĩ không vui, Hứa nhũ mẫu mới khuyên nhủ nàng.
“Ta không sao đâu. Hôm nay còn chưa xem kỹ, ngươi đến phòng khách xem hộ ta, hôm nay sẽ mở tiệc ở nơi đó.”
“Ta để Thải Phong Thải Nguyệt ở đó bố trí, nhưng chung quy vẫn không yên tâm lắm, sợ xảy ra sai sót gì.” Tần thị đi nhanh về trước.
“Người yên tâm đi, hai nha đầu đó đều nhanh nhẹn, biết nên làm gì.”
Tần thị vừa đến phòng khách, vừa liếc mắt đã thấy Tân Hà mặc váy áo hồng phấn ngồi bó chân ở vìa hành lang ăn điểm tâm, nữ nhi ăn vô cùng chăm chú, nàng trước nay chưa từng thấy.
Vân Linh thấy chủ mẫu tiến lại gần thì đi ra khuất thân hành lễ.
Tân Hà nghe được âm thanh cũng theo phản xạ đứng dậy, men theo viền hành lang chạy tới chỗ Tần thị: “Mẫu thân” ôm chặt lấy chân Tần thị làm nũng.
“Sáng sớm con đã vội đến thỉnh an mẫu thân... nhưng người lại không ở trong phòng, nghe chúng nha hoàn nói phòng khách rất náo nhiệt, nên đến đây xem một chút.”
Tần thị xoay người bế Tân Hà lên, cười nói: “Hôm nay ta để Lâm sư phụ cho con nghỉ một ngày, không phải đến ‘Phương Phỉ Các’ nữa.”
“Oa, thật sao? Đa tạ mẫu thân.” Khi nàng vẫn còn là một đứa trẻ, luôn bị bắt học nữ công, mặc dù bây giờ bên trong đã trưởng thành nhưng vẫn luôn thấy phiền.
“Nha đầu này…. Mau đi chơi đi, buổi trưa nhớ về phòng khách, có đồ mà con thích ăn đấy.” Tần thị thấy nữ nhi vui vẻ tung tăng, yêu thương cười, xoa nhẹ trán nữ nhi, dỗ nàng.
Tân Hà đáp một câu sau đó dẫn Vân Linh chạy đi.
“Hoạt bát như vậy, đúng là đứa trẻ đáng yêu.” Hứa thị nhìn theo bóng dáng Đại tiểu thư, nở nụ cười.