7
“Thu Thu, lần này cậu thi cũng khá được nhỉ.”
Cô ta chống cằm nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến mức lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chỉ trong chớp mắt, tôi đã nghĩ ra được mình sẽ chết thế nào rồi.
Không còn cách nào khác, tôi và cô ta là bạn cùng phòng, là người thân với tôi nhất ở trường này.
Nếu Thẩm Nguyệt thật sự nảy sinh ý nghĩ độc ác với tôi thì chắc chắn một điều là tôi sẽ khó lòng phòng bị được.
Huống chi cô ta còn được cái tên tàn nhẫn Tần Tiêu kia giúp đỡ.
Vì thế tôi mím môi vài cái, trong phút chốc đã quyết định nói.
“Đừng nói nữa, tớ đang bực muốn chết nè!”
Tôi quăng bài thi xuống bàn, ngả người lên ghế.
“Sao vậy?”
Thẩm Nguyệt hỏi thăm, nhưng trong ánh mắt lại chẳng có chút quan tâm nào.
Không biết từ khi nào, Thẩm Nguyệt không còn cam chịu việc tôi hơn cô ta, đã vậy lúc nào cũng chỉ hóng xem tôi gặp họa.
Tôi cau mày: “Thì mẹ của tớ đó!”
“Bà ấy bắt tớ phải đi học thêm, chủ nhật tuần nào về nhà cũng phải đi học hết.”
“Cậu cũng biết rồi đó, chúng ta bây giờ vốn đã rất áp lực rồi, mỗi tuần chỉ có một ngày để nghỉ ngơi xả stress, vậy mà mẹ tớ còn sắp xếp thêm lớp cho tớ đi học, chút thời gian tự do của tớ giờ cũng mất tiêu luôn.”
“Giờ tớ phải làm gì đây?”
Thẩm Nguyệt nửa tin nửa ngờ nhìn tôi chằm chằm: “Cậu thật sự không nghĩ ra à?”
“Đương nhiên là thật rồi, giờ tớ chỉ muốn nhanh chóng thi thạc sĩ, sau đó kết thúc cái cuộc sống khổ cực đến chó cũng chê này.”
“Vậy thì cậu cứ nói với mẹ là giáo viên dạy không hiệu quả, à mà giáo viên nam hay nữ thế?”
“Nam.”
Thẩm Nguyệt cúi đầu khẽ cười, biểu cảm vô cùng gian ác.
“Thế thì lại quá dễ, cậu cứ về nhà méc mẹ, nói là giáo viên nam đó có ý đồ xấu với cậu.” 【 cắt đứt cắt đứt cắt đứt 】
Tôi:??
Mấy lời này của cô ta làm tôi kinh sợ, thật sự không thể tin nổi đây là từ miệng một sinh viên đại học ra.
Cô ta và Tần Tiêu đúng thật trời sinh một cặp, cặp đôi tội phạm.
Nói xong, cô ta lại cười mỉa mai: “Ha ha, tớ làm vậy là tốt cho cậu thôi, giúp cậu lên kế hoạch thoát khỏi chuyện này.”
Đề không làm cho cô ta nghi ngờ, tôi đành phải liên tục gật đầu.
“Khi nào về nhà tớ sẽ nói mẹ liền mới được.”
8
Bất đắc dĩ, tôi đành phải nói mẹ tôi chuyển lớp học thêm trực tiếp thành gia sư kèm cặp online.Đối với chuyện thay đổi này, mẹ tôi còn ẩn ý phê bình.
“Học online sao có thể hiệu quả bằng học trực tiếp chứ?”
“Con gái à, bây giờ không phải là lúc để lười biếng đâu.”
Để tránh việc bị lộ tẩy, tôi phải nghiêm túc dặn dò mẹ giữ bí mật.
“Mẹ, bây giờ mọi người cạnh tranh rất khốc liệt nên mẹ phải giữ bí mật giúp con nhé.”
“Rồi rồi rồi.”
Nói xong mẹ tôi hùng hổ rời khỏi phòng, còn tôi thì tiếp tục múa bút thành văn.
Ở trường học tôi cũng không dám thể hiện quá nhiều, tiết tự học buổi tối cũng chỉ nhìn bài thi chằm chằm rồi tính nhẩm, ngay cả đáp án cũng không dám viết lên bài.
Tôi có thể cảm giác được Thẩm Nguyệt vẫn luôn quan sát tôi.
Sau lần thi thử thứ hai, thành tích của tôi cuối cùng cũng ngang với Thẩm Nguyệt, thậm chí còn có chút kém hơn cô ta.
Chị em tốt ngày xưa lại quay về rồi.
“Thu Thu, cậu thật sự nói với mẹ là giáo viên đó có ý đồ quấy rối cậu sao?”
Tôi có chút ngượng ngùng gật gật đầu.
“Không còn cách nào khác, tớ thật sự không muốn chịu đựng cuộc sống khắc nghiệt đó nữa.”
“Coi như là tớ có lỗi với giáo viên đó đi.”
Thẩm Nguyệt cười cười: “Cũng tốt, chúng ta phải thi đậu cùng lớp, đến lúc đó cả bạn trai và bạn thân đều ở bên cạnh, tớ thật sự không dám nghĩ tới mình sẽ hạnh phúc cỡ nào.”
Ha hả.
Không phải chỉ có mình cô không dám nghĩ đến đâu, tôi cũng vậy nè.
Tôi lặng lẽ đếm ngược đến ngày thi lên thạc sĩ.
Mau lên, mau lên đi.
Tôi muốn nhanh chóng thoát khỏi hai tên yêu ma quỷ quái này, cũng muốn nhìn bọn họ hoàn toàn rơi vào vực sâu cuộc sống.
Thành tích tuột dốc quá nhanh làm cho giáo viên dạy kèm nghi ngờ là tôi đang yêu đương.
Nhưng tôi thà cười cười không giải thích chứ không thể nói ra sự thật.
Thời gian sau đó, bề ngoài tôi vẫn luôn duy trì dáng vẻ như bình thường với Thẩm Nguyệt.
Mãi cho đến ngày hôm đó.
Lúc tôi đang đi học, Thẩm Nguyệt liên tục gọi điện đến.
“Thu Thu……”
Nghe cái giọng điệu quen thuộc này, máu nóng trong người tôi lập tức sôi lên sùng sục.
Đợi lâu như vậy, cái cần tới cuối cùng cũng tới rồi.
9
“Thu Thu, cậu còn tiền không, cho tớ mượn một ít được không.”
Giọng điệu cô ta ở đầu dây bên kia khá hoảng loạn, cẩn thận nghe một chút còn có thể nghe thấy sự run rẩy trong đó.
Kiếp trước, lúc nghe thấy cô ta như vậy, tôi không nói hai lời đã chuyển 1000 tệ nhịn ăn nhịn mặc mới có được cho cô ta.
Lại không ngờ, làm ơn mắc oán.
Lần này, tôi truy hỏi cô ta liên tục: “Có chuyện gì vậy?”
“Thẩm Nguyệt, cậu bình tĩnh đi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không, cậu đang ở đâu? Giờ tớ sẽ đến liền.”
Kiếp này, tôi muốn tận mắt hóng drama.
Thẩm Nguyệt bên kia do dự một hồi lâu mới đáp: “Công viên sau lưng trường.”
“Chờ tớ!”
Đến trước cửa, sau khi ngẫm nghĩ đôi phút, tôi chộp lấy vài tệ.
Vậy đi cho đỡ giả tạo.
Lúc tôi đến, Thẩm Nguyệt đang ngồi co ro ở trên ghế.
“Thẩm Nguyệt, sao vậy? Lớp trưởng bắt nạt cậu sao?”
Lúc cô ta ngẩng đầu lên làm tôi hết cả hồn.
Khả năng trang điểm vốn đã dở ẹc, dậm thêm tí nước mắt vào nhìn rất kh ủng bố, hai con mắt đen thui ngước lên nhìn cô.
“Sao lại thành ra như vậy, rốt cuộc là sao, cậu mau nói đi!”
Giờ phút này, Thẩm Nguyệt đã xem tôi như cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô ta.
“Thu Thu, tớ, tớ có thai rồi.”
Nói xong, nước mắt vốn đã khô giờ lại tràn ra như suối.
Tôi bóp thịt hông, cố nén ý cười, thậm chí còn bóp đau đến mức hai mắt ửng đỏ.
Nhìn Thẩm Nguyệt, mặt tôi tràn ngập sự đau lòng.
“Thẩm Nguyệt, cậu…”
“Tớ hối hận quá, giờ phải làm sao đây, Tần Tiêu không có tiền, cậu có không?”
“Thu Thu tớ năn nỉ cậu đó, giờ tớ không thể sinh đứa bé này ra được.”
Tôi dịu dàng giúp cô ta lau khô nước mắt.
“Thẩm Nguyệt.”
“Vì sao chứ, vì sao bây giờ không thể sinh con?”
Tôi cười cười nhìn gương mặt sững sờ của cô ta.
Thẩm Nguyệt kinh ngạc: “Cái, cái gì?”
10
Tôi nhìn cô ta chằm chằm, chậm rãi lặp lại từng câu từng chữ một lần nữa.
“Tớ nói là, vì sao lại không thể sinh chứ?”
Thẩm Nguyệt nhíu mày, mặt đầy vẻ không thể hiểu nổi.
Tôi kéo tay cô ta, bắt đầu tẩy não.
“Thẩm Nguyệt, tôi coi cậu như bạn thân nhất nên mới nói mấy lời này.”
“Cậu nghĩ đi, cậu trưởng thành rồi, chúng ta cũng sắp tốt nghiệp tới nơi, bây giờ cho dù có sinh con thì cũng không cản trở cậu thi lên thạc sĩ đâu.”
“Cậu sinh con xong thì tạm nghỉ học một năm, năm thứ hai, đợi đứa bé đủ 1 tuổi là có thể đi học lại bình thường rồi, đến lúc đó lại có thể làm em gái khóa dưới bé bỏng của lớp trưởng, không phải rất tốt sao.”
“Khi đó hai người mới thật sự bước vào giai đoạn ngọt ngào, trong lúc mọi người xung quanh còn đang yêu đương nhắng nhít thì hai người đã có kết tinh của tình yêu rồi.”
Tôi cố gắng kìm nén cảm giác mắc ói, sờ lên cái bụng nhỏ của Thẩm Nguyệt.
Ánh mắt cô ta tràn ngập mê ly một lát, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo trở lại.
“Không được, trong một năm tớ không đi học, lỡ may có ả hồ ly tinh nào quyến rũ Tần Tiêu thì phải làm sao?”
Tôi òa một tiếng, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bụng cô ta.
“Có phải cậu bị ngốc hay không, con cũng đã có rồi, lớp trưởng còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay cậu nữa hay sao?”
Lần này, tôi nhìn thấy rõ ràng là hai mắt Thẩm Nguyệt sáng rực lên.
Tôi nhân lúc rèn sắt khi còn nóng: “Đến lúc cậu tốt nghiệp thì đã kết hôn sinh con rồi, phụ nữ như vậy lại càng được nhiều người mê mẩn hơn.”
Thẩm Nguyệt ngừng khóc.
Nhìn dáng vẻ cười cười của cô ta, dường như đang tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp mà tôi vẽ ra.
Chỉ trong chốc lát, tâm trạng cô ta liền trở nên vô cùng vui vẻ.
“Nói thì nói thế thôi, quan trọng là Tần Tiêu sẽ đồng ý cho tớ sinh đứa bé này ra hay sao.”
“Rốt cuộc cậu ấy cũng là ba của đứa nhỏ.”
Chuyện này…
Tôi giả vờ không biết, lắc đầu.
“Đây là chuyện giữa hai người, tớ cũng không dám nói gì thêm, có giữ đứa bé này hay không thì đúng là cũng cần tôn trọng ý kiến của Tần Tiêu.”
“Cơ mà cậu phải nhanh chóng quyết định đi, tớ nghe nói ba tháng đầu của thai kì là thời gian tốt nhất để phá thai, nếu để đứa trẻ lớn hơn nữa mới phá sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể cậu đó.”
Trước khi rời đi, miệng Thẩm Nguyệt vẫn luôn lẩm bẩm.
“Ba tháng…”
Nhịn lâu như vậy, tôi cuối cùng cũng có thể ngửa mặt lên trời cười cho đã.
Thẩm Nguyệt là đồ yêu vào ngu ra.
Lần này nhất định không được làm tớ thất vọng đấy nhé.