Nếu là người lần đầu nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ nghi hoặc mà đi hỏi ngay, nhưng Phan Long Tuấn thì bất đồng, trên đời này có sự việc nào mà hắn không biết, cho dù trời không biết đất không biết, hắn vẫn biết. Hắn nắm trong mình thứ sức mạnh quy định vạn vật mà không ai có được cho dù là siêu cấp cường giả đi chăng nữa. Trên cái vũ trụ này sự việc mà hắn không nắm được trong tay, có thể nói là con số không tròn trĩnh.
Chính vì thế, nhìn khung cảnh này cùng những cử chỉ kia, hắn cũng thừa sức đoán được việc gì đang diễn ra mà không cần đợi người khác giải thích.
Nhưng mặt cười thanh niên thì bất đồng, hắn thấy Phan Long Tuấn nhìn vào mỹ nhân một lúc nên đã nghĩ rằng tên này không hề biết gì.
" Hì hì, xem ra ngươi đã không đến trường rất lâu, để ta giải quyết thắc mắc cho ngươi "
Đơn giản mà nói, đây là ngôi trường bình dân, con em nơi đây đều từ nhỏ đã phải lao động nặng nhọc nên trong trường có quy định. Nếu phải tham gia lao động thì cũng không cần phải đến trường, vì đây là ngôi làng nông nghiệp hoang vu cách xa chốn đông đúc, vì thế cũng không cần chú trọng việc học làm gì.
Cũng chính vì lẽ đó, Phan Long Tuấn cũng không hay đi học thường xuyên, hắn thường ở nhà làm hoặc vào rừng làm những việc mà không ai có thể tưởng tượng ra. Nên mặt cười thanh niên tưởng hắn không biết gì đến những việc ở trường cũng là điều bình thường.
Phan Long Tuấn cũng không nói gì, hắn cố giả vờ nghe mặt cười thanh niên nói
" Ngày hôm qua đích xác là xảy ra vụ việc đánh nhau giữa hai mỹ nhân, nhưng dường như là do Vũ Mị Như cùng vài tiểu thiếp bên nàng ăn hiếp, đánh hội đồng Đinh Gia Tuyết, nhưng không ai dám ngăn cản nên mới xảy ra việc hôm nay "
Vũ Mị Như - Con cháu của một quý tộc gần làng, ngôi làng này phát triển cũng nhờ một phần liên kết giữa trưởng làng và một vài nhà quý tộc đó. Ngôi làng này cũng nợ những nhà quý tộc một phần rất lớn, đồng thời con em bọn chúng cũng không được dạy dỗ tỉ mỉ, cuối cùng sinh ra kiêu ngạo, cho phép mình quyền đánh đập người khác.
Vì thế khi một vài tiểu thiếp của người tên Vũ Mị Như kia đánh đập Đinh Gia Tuyết, không ai dám can ngăn, một phần là vì sự cống hiến của những nhà quý tộc dành cho làng, một phần là vì không dám đắc tội với họ, sợ những kẻ đó sẽ dời làng, từ đó ngôi làng có thể sẽ trở về như lúc ban đầu đầy đau khổ kia.
Sự việc hôm qua không chỉ có vài người nhìn thấy, còn là rất nhiều người trong dân làng ra xem, nhưng không ai dám căn ngăn, có thể nói là nhìn người đánh người giữa đường. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên, nhiều lần trước đây cũng xảy ra việc tương tự giữa hai đại mỹ nhân này nhưng không ai dám vào can ngăn. Vì thế nên cuối cùng Đinh Gia Tuyết trở thành nạn nhân mà không ai dám giúp, cho dù đó là đại mỹ nữ một trong, đám người cũng chỉ đứng ngắm nhìn từ xa mà không dám đến bắt chuyện.
" Nếu cho ta được cái lòng dũng cảm, ta nhất định sẽ giúp nàng đánh lại con mụ xấu tính kia "
Mặt tròn thanh niên nhìn về phía Đinh Gia Tuyết với vẻ mặt quyết tâm kia, đây dường như không đơn giản là do thích cô nàng này mà còn là vì ghét " con mụ xấu tính " là Vũ Mị Như kia. Trên thực tế cũng có rất nhiều kẻ ghét nàng, nhưng vì nàng lại có sắc đẹp tuyệt vời cộng thêm gia sản của nàng nên có những kẻ không màng đến những việc nàng làm mà mù quáng thâm thương trộm nhớ, có lẽ đây chính là ý của câu " Anh hùng khó qua ải mỹ nhân ".
Mặt tròn thanh niên cũng không phải kẻ nhút nhát gì, thậm chí có thể nói là có lòng quyết tâm cao, nhưng hắn cũng không dám đắc tội với Vũ Mị Như cũng vì những lý do như vậy.
" Sau giờ học ngươi sẽ có cơ hội thể hiện " - Phan Long Tuấn cười đáp
" Thật mong chờ buổi học kết thúc nhanh " - mặt cười thanh niên ngẩng mặt lên trời mộng tưởng
Đám người hắn cũng dần dần đi về chỗ ngồi của mình, hai người một bàn, tuy nhiên Đinh Gia Tuyết lại là ngoại lệ, không ai ngồi cùng nàng cả, nhưng tất cả cũng đều cho nó là việc hằng ngày, không ai để ý đến.
Giờ học cũng được bắt đầu, chủ đề cũng là những thứ liên quan đến những vấn đề trong làng, nông nghiệp, lúa nước, sự nghiệp tương lai... tất cả đều là những vấn đề bình thường lặp đi lặp trong ngày, có thể nói là lặp lại nhiều lần đến nỗi gần như tên nào cũng ngủ trong lớp, nhưng người giảng dạy vẫn tiếp tục giảng bình thường, không quan tâm đến những gì khác.
Phan Long Tuấn thì lại khác những đám ngủ gật kia, hắn chăm chú nghe giảng như lần đầu tiên bước vào lớp vậy, bởi vì chỉ riêng mình hắn biết được rằng, đây sẽ là buổi học cuối cùng của hắn. Sau này, hắn sẽ không còn được thấy những con em bình dân này, cái lớp học cũ kỹ đơn sơ này, cái giảng đường yên ắng với những tiếng dạy giống như ( tác giả: giống như đang học 5 tiết ngữ văn ý đm) tiếng ru ngủ này.
Hắn trân trọng đến mức không hề bỏ qua bất kì chi tiết nào trong căn phòng giản dị này, bàn ghê, học sinh, mục gỗ..., hắn nhìn như chắc chắn rằng sẽ không còn được gặp lại nữa, sau ngày hôm nay, chính là kết thúc quãng đường bình yên của hắn, trở lại với thế giới trước kia mà hắn đã từng sống.
Không ai biết trước kia hắn thế nào, chỉ riêng hắn biết được, những cuộc chiến mà hắn đã trải qua, khốc liệt, đáng ghê tởm đến nhường nào, không khí mà thời gian đó hắn từng trải qua, hoàn toàn đối lập so với cái không gian tươi đẹp mà những phàm nhân nơi đây coi là bình thường này.
Giờ học sau một thời gian dài cũng qua, cả lớp cũng bắt đầu bước ra khỏi cửa ra về, riêng hắn vẫn ngồi lại trong lớp một chút, nhìn lại một chút, như thể không hề muốn rời khỏi nơi này, đáng tiếc, hắn biết thời gian không chờ một ai, một giờ học này, hắn cảm thấy như một cơn gió thoáng qua, ngắn như chưa có, chưa từng xuất hiện.
Hắn là người cuối cùng bước ra khỏi cửa lớp, đóng cánh cửa lại một cách nhẹ nhàng, căn phòng giờ đây đã không còn ai nữa, một căn phòng với đống vật dụng cũ kỹ không hồn, đạm bạc đến lạ thường.
Có thể đối với kẻ khác, đây là một sự bình thường, vì sau hôm nay bọn chúng sẽ nghĩ rằng vẫn còn phải đến cái phòng học này, cùng những người bằng hữu này, không nay thì mai, không mai thì ngày kia, không như Phan Long Tuấn, bọn họ đều chắc chắn rằng đây không phải là lần cuối cùng họ ngồi trong căn phòng này. Nhưng những kẻ đó đâu biết rằng, hôm nay là ngày cuối cùng họ được tận hưởng khoảnh khắc bình yên đấy, hay nói chính xác hơn là tận hưởng khoảnh khắc cuối đời của bọn học.
Những kẻ phàm nhân này đâu thể biết rằng, sau giờ học này, sau ngày hôm nay chính là khoảnh khắc địa ngục của họ, khoảnh khắc mà nhân loại lạc vào cuộc chiến khốc liệt của chốn thần tiên thiên đạo, ngôi làng này sẽ không còn sự đơn sơ giản dị nữa, không còn là ngôi làng yên bình của bao người nữa, nó sẽ trở thành một biển máu, thậm chí không chỉ nó, tất cả những nơi khác cũng như vậy, tràn ngập khổ đau không điểm kết, sự kết thúc của thế giới phàm nhân. Đáng tiếc cho một chốn yên bình, đáng tiếc cho một nơi giản dị tuyệt đẹp này.
Phan Long Tuấn quan tâm đến không gian này là thế, những những kẻ khác thì bất đồng, thứ bọn chúng quan tâm chính là sau giờ học. Cũng như mặt cười thanh niên đã nói, hôm nay hai đại mỹ nhân gặp nhau bàn chuyện nam nhân, hay chính xác hơn là hắn nghe được như vậy.
Vì vậy, những kẻ trong trường sau giờ học bắt đầu nhao nhao chạy ra ngoài, Đinh Gia Tuyết cũng vậy, nàng là người ra ngoài sớm nhất trong lớp, nhưng không phải là gặp nữ nhân kia mà là chạy chốn về nhà, giống như nàng đang sợ hãi chạy chốn một thứ khủng khiếp vậy. Những nam nhân gần nàng cũng không ngăn cản mà cứ để nàng chạy đi, dường như không một ai dám can ngăn cả. Nhìn thấy cảnh đó, Phan Long Tuấn cũng chỉ lắc đầu cười nhạt, xem ra ở đây chuẩn bị diễn ra việc mà mọi người suy đoán trước kia.
Chính vì thế, nhìn khung cảnh này cùng những cử chỉ kia, hắn cũng thừa sức đoán được việc gì đang diễn ra mà không cần đợi người khác giải thích.
Nhưng mặt cười thanh niên thì bất đồng, hắn thấy Phan Long Tuấn nhìn vào mỹ nhân một lúc nên đã nghĩ rằng tên này không hề biết gì.
" Hì hì, xem ra ngươi đã không đến trường rất lâu, để ta giải quyết thắc mắc cho ngươi "
Đơn giản mà nói, đây là ngôi trường bình dân, con em nơi đây đều từ nhỏ đã phải lao động nặng nhọc nên trong trường có quy định. Nếu phải tham gia lao động thì cũng không cần phải đến trường, vì đây là ngôi làng nông nghiệp hoang vu cách xa chốn đông đúc, vì thế cũng không cần chú trọng việc học làm gì.
Cũng chính vì lẽ đó, Phan Long Tuấn cũng không hay đi học thường xuyên, hắn thường ở nhà làm hoặc vào rừng làm những việc mà không ai có thể tưởng tượng ra. Nên mặt cười thanh niên tưởng hắn không biết gì đến những việc ở trường cũng là điều bình thường.
Phan Long Tuấn cũng không nói gì, hắn cố giả vờ nghe mặt cười thanh niên nói
" Ngày hôm qua đích xác là xảy ra vụ việc đánh nhau giữa hai mỹ nhân, nhưng dường như là do Vũ Mị Như cùng vài tiểu thiếp bên nàng ăn hiếp, đánh hội đồng Đinh Gia Tuyết, nhưng không ai dám ngăn cản nên mới xảy ra việc hôm nay "
Vũ Mị Như - Con cháu của một quý tộc gần làng, ngôi làng này phát triển cũng nhờ một phần liên kết giữa trưởng làng và một vài nhà quý tộc đó. Ngôi làng này cũng nợ những nhà quý tộc một phần rất lớn, đồng thời con em bọn chúng cũng không được dạy dỗ tỉ mỉ, cuối cùng sinh ra kiêu ngạo, cho phép mình quyền đánh đập người khác.
Vì thế khi một vài tiểu thiếp của người tên Vũ Mị Như kia đánh đập Đinh Gia Tuyết, không ai dám can ngăn, một phần là vì sự cống hiến của những nhà quý tộc dành cho làng, một phần là vì không dám đắc tội với họ, sợ những kẻ đó sẽ dời làng, từ đó ngôi làng có thể sẽ trở về như lúc ban đầu đầy đau khổ kia.
Sự việc hôm qua không chỉ có vài người nhìn thấy, còn là rất nhiều người trong dân làng ra xem, nhưng không ai dám căn ngăn, có thể nói là nhìn người đánh người giữa đường. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên, nhiều lần trước đây cũng xảy ra việc tương tự giữa hai đại mỹ nhân này nhưng không ai dám vào can ngăn. Vì thế nên cuối cùng Đinh Gia Tuyết trở thành nạn nhân mà không ai dám giúp, cho dù đó là đại mỹ nữ một trong, đám người cũng chỉ đứng ngắm nhìn từ xa mà không dám đến bắt chuyện.
" Nếu cho ta được cái lòng dũng cảm, ta nhất định sẽ giúp nàng đánh lại con mụ xấu tính kia "
Mặt tròn thanh niên nhìn về phía Đinh Gia Tuyết với vẻ mặt quyết tâm kia, đây dường như không đơn giản là do thích cô nàng này mà còn là vì ghét " con mụ xấu tính " là Vũ Mị Như kia. Trên thực tế cũng có rất nhiều kẻ ghét nàng, nhưng vì nàng lại có sắc đẹp tuyệt vời cộng thêm gia sản của nàng nên có những kẻ không màng đến những việc nàng làm mà mù quáng thâm thương trộm nhớ, có lẽ đây chính là ý của câu " Anh hùng khó qua ải mỹ nhân ".
Mặt tròn thanh niên cũng không phải kẻ nhút nhát gì, thậm chí có thể nói là có lòng quyết tâm cao, nhưng hắn cũng không dám đắc tội với Vũ Mị Như cũng vì những lý do như vậy.
" Sau giờ học ngươi sẽ có cơ hội thể hiện " - Phan Long Tuấn cười đáp
" Thật mong chờ buổi học kết thúc nhanh " - mặt cười thanh niên ngẩng mặt lên trời mộng tưởng
Đám người hắn cũng dần dần đi về chỗ ngồi của mình, hai người một bàn, tuy nhiên Đinh Gia Tuyết lại là ngoại lệ, không ai ngồi cùng nàng cả, nhưng tất cả cũng đều cho nó là việc hằng ngày, không ai để ý đến.
Giờ học cũng được bắt đầu, chủ đề cũng là những thứ liên quan đến những vấn đề trong làng, nông nghiệp, lúa nước, sự nghiệp tương lai... tất cả đều là những vấn đề bình thường lặp đi lặp trong ngày, có thể nói là lặp lại nhiều lần đến nỗi gần như tên nào cũng ngủ trong lớp, nhưng người giảng dạy vẫn tiếp tục giảng bình thường, không quan tâm đến những gì khác.
Phan Long Tuấn thì lại khác những đám ngủ gật kia, hắn chăm chú nghe giảng như lần đầu tiên bước vào lớp vậy, bởi vì chỉ riêng mình hắn biết được rằng, đây sẽ là buổi học cuối cùng của hắn. Sau này, hắn sẽ không còn được thấy những con em bình dân này, cái lớp học cũ kỹ đơn sơ này, cái giảng đường yên ắng với những tiếng dạy giống như ( tác giả: giống như đang học 5 tiết ngữ văn ý đm) tiếng ru ngủ này.
Hắn trân trọng đến mức không hề bỏ qua bất kì chi tiết nào trong căn phòng giản dị này, bàn ghê, học sinh, mục gỗ..., hắn nhìn như chắc chắn rằng sẽ không còn được gặp lại nữa, sau ngày hôm nay, chính là kết thúc quãng đường bình yên của hắn, trở lại với thế giới trước kia mà hắn đã từng sống.
Không ai biết trước kia hắn thế nào, chỉ riêng hắn biết được, những cuộc chiến mà hắn đã trải qua, khốc liệt, đáng ghê tởm đến nhường nào, không khí mà thời gian đó hắn từng trải qua, hoàn toàn đối lập so với cái không gian tươi đẹp mà những phàm nhân nơi đây coi là bình thường này.
Giờ học sau một thời gian dài cũng qua, cả lớp cũng bắt đầu bước ra khỏi cửa ra về, riêng hắn vẫn ngồi lại trong lớp một chút, nhìn lại một chút, như thể không hề muốn rời khỏi nơi này, đáng tiếc, hắn biết thời gian không chờ một ai, một giờ học này, hắn cảm thấy như một cơn gió thoáng qua, ngắn như chưa có, chưa từng xuất hiện.
Hắn là người cuối cùng bước ra khỏi cửa lớp, đóng cánh cửa lại một cách nhẹ nhàng, căn phòng giờ đây đã không còn ai nữa, một căn phòng với đống vật dụng cũ kỹ không hồn, đạm bạc đến lạ thường.
Có thể đối với kẻ khác, đây là một sự bình thường, vì sau hôm nay bọn chúng sẽ nghĩ rằng vẫn còn phải đến cái phòng học này, cùng những người bằng hữu này, không nay thì mai, không mai thì ngày kia, không như Phan Long Tuấn, bọn họ đều chắc chắn rằng đây không phải là lần cuối cùng họ ngồi trong căn phòng này. Nhưng những kẻ đó đâu biết rằng, hôm nay là ngày cuối cùng họ được tận hưởng khoảnh khắc bình yên đấy, hay nói chính xác hơn là tận hưởng khoảnh khắc cuối đời của bọn học.
Những kẻ phàm nhân này đâu thể biết rằng, sau giờ học này, sau ngày hôm nay chính là khoảnh khắc địa ngục của họ, khoảnh khắc mà nhân loại lạc vào cuộc chiến khốc liệt của chốn thần tiên thiên đạo, ngôi làng này sẽ không còn sự đơn sơ giản dị nữa, không còn là ngôi làng yên bình của bao người nữa, nó sẽ trở thành một biển máu, thậm chí không chỉ nó, tất cả những nơi khác cũng như vậy, tràn ngập khổ đau không điểm kết, sự kết thúc của thế giới phàm nhân. Đáng tiếc cho một chốn yên bình, đáng tiếc cho một nơi giản dị tuyệt đẹp này.
Phan Long Tuấn quan tâm đến không gian này là thế, những những kẻ khác thì bất đồng, thứ bọn chúng quan tâm chính là sau giờ học. Cũng như mặt cười thanh niên đã nói, hôm nay hai đại mỹ nhân gặp nhau bàn chuyện nam nhân, hay chính xác hơn là hắn nghe được như vậy.
Vì vậy, những kẻ trong trường sau giờ học bắt đầu nhao nhao chạy ra ngoài, Đinh Gia Tuyết cũng vậy, nàng là người ra ngoài sớm nhất trong lớp, nhưng không phải là gặp nữ nhân kia mà là chạy chốn về nhà, giống như nàng đang sợ hãi chạy chốn một thứ khủng khiếp vậy. Những nam nhân gần nàng cũng không ngăn cản mà cứ để nàng chạy đi, dường như không một ai dám can ngăn cả. Nhìn thấy cảnh đó, Phan Long Tuấn cũng chỉ lắc đầu cười nhạt, xem ra ở đây chuẩn bị diễn ra việc mà mọi người suy đoán trước kia.