Thiểm Lôi Thủ và Độc Vương Chi Vương một người bên tả một người bên hữu, đồng loạt giơ chưởng lên, nhằm thẳng sau lưng Thạch Kiếm quét xuống.
Nói thì chậm sự việc xảy ra thì nhanh. Bỗng nhiên Thạch Kiếm nghe thấy tiếng chưởng phong sau lưng, chàng nhanh như điện, giơ hữu chưởng quét nhanh về bên tả.
Đúng lúc ấy tình thế thay đổi.
Luồng kình phong của Thiểm Lôi Thủ trong cái lắc mình của Thạch Kiếm lại rơi xuống thân hình Tứ Tiên Chi.
Chưởng của Độc Vương Chi Vương vừa đúng bị một chưởng của Thạch Kiếm đánh tan đi.
Bùng! Một tiếng nổ đinh tai, thế chưởng mạnh mẽ của Thạch Kiếm ập đến người Độc Vương Chi Vương.
Phút chốc, Tứ Tiên Chi kêu lên một tiếng thảm khốc.
Tiếp theo đó là tiếng kêu như quỷ khóc ma sầu của Độc Vương Chi Vương.
Đúng lúc ấy, máu bắn tung tóe trên mặt đất, Tứ Tiên Chi chết dưới tay Thiểm Lôi Thủ, Độc Vương Chi Vương hại người mà ngược lại hại mình.
Thạch Kiếm mắt nảy lửa, nhìn thi thể của Tứ Tiên Chi rồi bước về phía Thiểm Lôi Thủ.
Thiểm Lôi Thủ thấy chàng mắt hàm sát quang, trông rất đáng sợ, hắn bất giác rùng mình, thối lui hai bước.
Lời của Thạch Kiếm lạnh như băng:
- Hôm nay người đừng hòng sống sót nữa rồi! Thiểm Lôi Thủ cứng đầu nói:
- Ngươi đừng cuồng ngôn, ai thắng ai bại còn chưa biết mà.
- Ngươi đang mơ mộng đấy!
- Hãy thử xem! Thiểm Lôi Thủ nói xong liền tung người đến quét ra một chiêu.
Hắn liều mạng, dốc hết toàn bộ sức lực sống mái một trận, hắn quét ra chiêu Thiên Ngoại Phi Vân nhanh thần tốc, quả là không hổ thẹn với danh hiệu Thiểm Lôi Thủ.
Thiên Ngoại Phi Vân là một chiêu thức vô cùng huyền diệu, chiêu thức quét ra liền thành một mảnh phi vân, làm cho người khác không biết xoay sở thế nào.
Thạch Kiếm thấy chiêu thức thay đổi, liền giật mình đẩy ra một chưởng hộ thân.
Một chưởng của chàng chỉ nghe gió rít bên tai, bất giác kinh ngạc, may mà trong lúc nguy cấp chàng nhanh chóng lắc thân mình thối lui, mới nhảy ra khỏi vòng chưởng phong này.
Tuy rằng như thế, cũng làm cho chàng rợn tóc gáy suýt nữa mất hồn.
Thiểm Lôi Thủ may mắn đắc thắng hắn không dám kéo dài cuộc chiến, quay người chạy trốn.
Thạch Kiếm không buông tha cho hắn bỏ chạy, quát to:
- Hãy để lại mạng chó của ngươi! Lần này chàng đã nắm vững đường đi nước bước của Thiểm Lôi Thủ đẩy nghiêng ra một chưởng.
Thiểm Lôi Thủ lắc người định đẩy ra chiêu Thiên Ngoại Phi Vân lần nữa, bỗng nghe tiếng xe lộc cộc vang đến, liền nhanh chóng thay đổi chiêu thức, quét ra một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh bình thường không có gì là kỳ dị.
Bụi cát mịt mù, Thiểm Lôi Thủ hự lên một tiếng, thân hình như diều đứt dây bắn ra ngoài năm trượng xa.
Bỗng một tiếng quát như sấm vang lên:
- Đồ nghiệp chướng! Hãy dừng tay! Thạch Kiếm nghe tiếng quát, thu chưởng nhìn, lửa giận trong lòng bốc cao lên, mặt chàng từ từ phủ lên một làn sát khí.
Thiểm Lôi Thủ bị thương nặng, nhưng lại thầm kêu may mắn nói: "Nguy thật, suýt nữa ta đã lộ tẩy rồi." Tiếng lộc cộc của xe tiến đến gần, sau chiếc xe là hai hàng võ sĩ.
Trong chiếc xe hào hoa này đang nằm một vị lão nhân trong rất oai nghiêm, sắc mặt sầu bi nhìn Tứ Tiên Chi chết thảm trên mặt đất, mới thở dài một tiếng.
Ánh mắt của lão nhân như hai thanh đao nhọn hoắc xạ vào Thạch Kiếm, quát hỏi:
- Tiểu tử kia! Có phải ngươi đã giết Chi nhi không? Lời nói của lão có vẻ âm u, Thạch Kiếm liếc nhìn một cái, rồi hừ hai tiếng lạnh lẽo, không nói không rằng, bỗng vận chân khí ngẩng đầu lên trời cười to.
Lão nhân oai nghiêm quát to:
- Nghiệp chướng kia! Ngươi còn cười tiếp ta sẽ cho ngươi về với Am Tào đấy! Thạch Kiếm lãnh đạm nói:
- Ngươi có thể làm được sao?
- Bổn Thánh Quân thống ngự thiên hạ võ lâm, võ công cái thế, hắc bạch hai đạo đều phục cả, muốn giết tên tiểu tử như ngươi chỉ cần búng tay một cái là được.
- Thật vậy sao?
- Lẽ nào bổn Thánh Quân lại gạt ngươi.
Lão nhân oai nghiêm lại tiếp:
- Hãy trả lời câu hỏi của ta trước.
Thạch Kiếm buồn bã nói:
- Không phải! Lão nhân oai nghiêm có vẻ kinh ngạc sắc mặt lộ ra vẻ không tin nói:
- Không ngờ ngươi là một người ngụy biện.
Thạch Kiếm trêu trọc lão, nói:
- Thị phi không minh xác, hắc bạch không phân biệt thì giá tội cho người ta, lại còn tự xưng là Thánh Quân, quả là tức cười.
Oai nghiêm lão nhân lửa giận bừng bừng, sắp sửa phát ra.
Bỗng Thiểm Lôi Thủ loạng choạng bước đến, nói:
- Sư phụ...
Võ Lâm Bạo Quân phiền muộn, quay lại hỏi:
- Đồ đệ có việc gì thế? Thiểm Lôi Thủ nói ấp úng:
- Sư muội, sư muội... là...
- Chi nhi làm sao thế?
- Sư muội là đồ đệ lỡ tay giết.
Võ Lâm Bạo Quân biến sắc lắp bắp nói:
- Ngươi... Ngươi...
Thiểm Lôi Thủ giật mình, lặng lẽ thối lui hai bước, suy nghĩ kế thối lui, bỗng Võ Lâm Bạo Quân thở dài nói:
- Tội không phải ở nơi ngươi, tạm thời lui ra sau! Thiểm Lôi Thủ như trút được gánh nặng, trong lòng mừng thầm, lặng lẽ lui sang một bên.
Sắc mặt của Võ Lâm Bạo Quân đằng đằng sát khí, nói với Thạch Kiếm:
- Độc Vương Chi Vương do ngươi giết có phải không? Thạch Kiếm ngạo nhiên nói:
- Giết hắn thì có gì là lạ.
- Ngươi nói giỏi đấy...
Võ Lâm Bạo Quân khẽ thở dài một tiếng rồi nham hiểm nói:
- Tứ Đại Vương Hầu của bổn Thánh Quân đều chết trên tay ngươi có phải không?
- Trừ Độc Vương Chi Vương ra, ba người kia không phải do tại hạ giết!
- Ngươi nói dối!
- Có thì có, không thì không, hà tất phải gạt ngươi! Võ Lâm Bạo Quân ánh mắt như ngọn đuốc, nói:
- Như vậy hai đứa con của bổn Thánh Quân đều do ngươi giết, ngươi không phủ nhận chứ!
- Việc này không liên quan đến tại hạ!
- Không liên quan sao?
- Tại hạ không có lý do nào để giết họ cả! Võ Lâm Bạo Quân hừ một tiếng, lạnh lẽo nói:
- Thiên Hạ Cuồng Nhân, Thạch Kiếm chính là ngươi chứ? Chàng nghiêm túc nói:
- Tại hạ Thạch Kiếm, còn Thiên Hạ Cuồng Nhân do kẻ khác gán cho tại hạ, vì thế mà hàm nhiều oan ức, giờ tại hạ đang muốn tuyên bố bỏ cái danh hiệu này. Bạn đang đọc chuyện tại
- Thạch Kiếm Thiên Hạ Cuồng Nhân... lưu danh lại trên tường lẽ nào không phải ngươi sao?
- Tại hạ tuyệt không giết hai kẻ vô tội.
- Dù ngươi ngụy biện như thế nào, hôm nay bổn Thánh Quân tuyệt không tha cho ngươi.
Thạch Kiếm cười nhạt nói:
- Mổ tim ta sao? Võ Lâm Bạo Quân mặt đầy sát khí, nói:
- Nuốt tim ngươi để khỏi bệnh bại liệt của ta! Thạch Kiếm kêu lên một cách bi thống:
- Lẽ nào đây là hành động của thân phụ đối với đứa con sao? Trời! Trong thiên hạ có người thân phụ nào tàn ác hơn ngươi.
Võ Lâm Bạo Quân như bị chàng thóa mạ, ngây người đi.
Tình phụ tử thiêng liêng, tuy có độc ác đến đâu cũng không đến nỗi hại con mình, Võ Lâm Bạo Quân vẫn còn tính người, không đến nỗi độc ác như vậy.
Nhưng lão nằm liệt giường mười mấy năm nay, vô cùng đau khổ.
Mỗi lần lão nhớ đến đoạn nghiệp duyên năm xưa, bất giác nghiến răng thóa mạ:
- Đồ dâm phụ độc ác! Tuy Thạch Kiếm là con của lão, nhưng sự đau đớn ấy đối với lão quả là một đả kích lớn làm cho lão trở nên phẫn hận! Võ Lâm Bạo Quân nghe chàng nói thế, người lại bình tĩnh hỏi:
- Ngươi hiểu hết ngọn ngành câu chuyện rồi sao? Thạch Kiếm phẫn nộ nhìn lão nói:
- Ta không thừa nhận có người thân phụ như ngươi đâu!
- Bổn Thánh Quân không muốn ngươi phải thừa nhận.
- Ngươi là con súc sinh vô nhân tính chỉ khác là mặc áo người mà thôi!
- Ngươi nên biết mười mấy năm nay ta đã chịu đựng biết bao đau khổ.
- Ngươi chịu khổ, lẽ nào lại trút vào đầu ta sao? Võ Lâm Bạo Quân sa sầm nét mặt, lão vô cùng căm phẫn và cũng vô cùng đau khổ vì lão biết đây là một trường cốt nhục tương sát tàn nhẫn.
Thanh niên hiên ngang trước mặt lại là con của lão! Biết bao oai phong và xuất chúng, nhưng họ lại là phụ tử và là cừu thù của nhau.
Thạch Kiếm căm phẫn lão đã dụ dỗ Bồng Lai Cung Chủ và hại Ngọc Diện Lang Quân đối với chàng lại nhiều lần giết hại, lại còn muốn mổ tim chàng.
Còn Võ Lâm Bạo Quân thì nghĩ thầm: " Nếu không có con dâm phụ độc ác kia dụ dỗ thì không phải tốt đẹp lắm sao?" Nghĩ đến đây Võ Lâm Bạo Quân mất hết nhân tính, nói:
- Nếu không phải tại nghiệp chướng ngươi thì ta làm gì chịu khổ mười mấy năm nay.
- Ta... Ta... Ta vô tội mà!
- Nhưng mà mẫu thân ngươi Thạch Na Na là một con dâm phụ độc ác...
Thạch Kiếm nhiệt huyết sôi sục, quát:
- Im ngay, ngươi còn nhục mạ thân mẫu ta thì đừng trách ta vô tình đấy!
- Vô tình sao? Ha ha... giữa ta và ngươi không có tình cảm gì để nói cả.
- Hừm! Ngươi không phải là người, mà là cầm thú, lại nói ra những lời nói không một chút nhân tính như thế! Thạch Kiếm đau lòng nói tiếp:
- Nếu như ngươi là người thì nên biết hối hận việc đã làm.
Ý của Thạch Kiếm muốn nói là lão nên hối hận việc đã dùng Ngũ Sắc Dâm Quả mà dụ dỗ Bồng Lai Cung Chủ.
Nhưng Võ Lâm Bạo Quân hiểu lầm ý của chàng, lạnh lùng hỏi:
- Hối hận sao?
- Chính vậy, ngươi nên hối cải!
- Hừm! Muốn sám hối là Thạch Na Na chứ không phải ta!
- Như vậy ngươi cũng nói được sao? Hừm!
- Làm gì mà không nói được, ngươi nên đi hỏi Thạch Na Na thân mẫu dâm đãng của ngươi.
- Im ngay Võ Lâm Bạo Quân nếu như ngươi còn nhục mạ đến thân mẫu ta nữa thì ngươi sẽ mất đầu đấy, mọi việc xảy ra ta đã biết cả rồi.
Võ Lâm Bạo Quân kinh ngạc hỏi:
- Thạch Na Na nói cho ngươi biết sao?
- Đương nhiên rồi, ngươi tưởng rằng việc ngươi làm không ai hay biết sao?
- Không ai hay biết sao? Ta không hiểu...
Thạch Kiếm trợn tròn đôi mắt, giận dữ nói:
- Đương nhiên là ngươi không hiểu rồi.
- Nếu như nói không ai hay biết thì nói là Thạch Na Na làm không ai hay hết.
- Ngươi ngậm máu phun người!
- Nếu như không phải bà ta bày kế, thì ta đâu đến nỗi...
Thạch Kiếm quát:
- Ngươi dùng Ngũ Sắc Dâm Quả dụ dỗ người ta mất đời con gái lại còn đảo lộn thị phi.
Võ Lâm Bạo Quân kinh hoàng thất sắc nghĩ thầm: " Lẽ nào Thạch Na Na đã nói sai sự thật..." Nghĩ vậy lão liền lên tiếng:
- Nếu như ngươi muốn tìm hiểu ta có thể kể lại sự thật cho ngươi nghe.
Thạch Kiếm giận lão không chịu thừa nhận sự thật, nghĩ thầm: " Nghe lão nói cũng không có gì là không được, xem lão còn ngụy biện đến đâu, ta không bị lão mê hoặc đâu." Chàng lãnh đạm nói:
- Xem ngươi có gì để phân biện! Võ Lâm Bạo Quân nghiêm sắc mặt vẻ bi thảm, chậm rãi nói:
- Việc ta dùng Lục Tình Kiếm tham Sái Bảo Đại Hội thì khỏi phải nói, lúc đi vào Bồng Lai Tiên Cung quả thật trang hoàng lộng lẫy trong cung làm cho kinh ngạc.
Thạch Kiếm xen vào:
- Vì thế khơi dậy tà tâm của ngươi.
- Tà tâm gì? Võ Lâm Bạo Quân khẽ kinh ngạc, mặt điềm nhiên nói tiếp:
- Ngươi đừng phán đoán chủ quan như vậy. Trong Bồng Lai Tiên Cung ta và Ngọc Diện Tú Sĩ cùng ở một căn phòng đó là những tháng ngày vui vẻ, có một hôm ta ở ngoài luyện tập võ công trở về, trong phòng có một trái ngũ sắc, vô cùng thơm tho...
Thạch Kiếm kêu lên:
- Đó chính là Ngũ Sắc Dâm Quả sao?
- Chính phải!
- Ngươi đã ăn quả ấy?
- Ừ, vì đó là việc thường ngày.
- Ngươi thường ăn Ngũ Sắc Dâm Quả sao?
- Không phải, ý ta nói trong cung thường hay dâng lên những trái cây kỳ lạ cho chúng ta thưởng thức, vì thế ta không nghi ngờ gì ăn đi.
Võ Lâm Bạo Quân nói đến đây đau lòng thở dài, nói:
- Không ngờ ta đã trúng gian kế của con dâm phụ kia.
Thạch Kiếm nhìn thấy sắc mặt lão dần nộ khí, nghĩ thầm: " Không ngờ lão lại đảo lộn thị phi, làm ra vẻ như thật, thần khí, sắc mặt đều rất giống sự thật." Võ Lâm Bạo Quân nói tiếp:
- Lúc ta ăn xong Ngũ Sắc Dâm Quả thì Ngọc Diện Tú Sĩ sắc mặt hốt hoảng chạy vào, nhìn trên bàn rồi hỏi ta ngay: `Tứ huynh có nhìn thấy một trái Ngũ Sắc Quả trên bàn không? ' Ta biết có việc không hay xảy ra, liền gật đầu.
Ngọc Diện Tú Sĩ lại hỏi:
- Trái đó đâu rồi? Ta nói:
- Ta ăn rồi! Sắc mặt lão ta khẽ thay đổi, nhưng nhanh chóng trở nên bình thản, thản nhiên hỏi:
- Thơm lắm đấy! Nói xong cười một cách bí mật, ta định hỏi lão thì lúc ấy một cung nữ đi vào, muốn ta đến gặp Thạch Na Na. Ta còn cảm thấy kỳ lạ, đi theo cung nữ đến gặp Cung Chủ.
Đi vào hậu cung ta mới biết đó là khuê các của Thạch Na Na, trong lòng giật mình muốn quay trở lại thì sự thật đã không cho phép ta làm vậy.
Vì lúc này từ trong đan điền một luồng nhiệt khí bốc lên trong lòng khó chịu làm sao.
Ta tiến lên nhìn, thấy sắc mặt Cung Chủ lạ kỳ, đôi mày mang ý xuân dâm đãng tà ác, thế là ta không kìm nổi mình, sa vào cạm bẫy của bà ta.
Thạch Kiếm thất kinh hỏi:
- Ngươi có biết tại sao lúc ấy sắc mặt thân mẫu ta kỳ lạ không?
- Lúc đó ta không biết, sau này ta mới biết bà ta đã phục Ngũ Sắc Dâm Quả.
- Ngươi cho rằng bà ta muốn bày kế để cho ngươi sa vào bẫy sao? Võ Lâm Bạo Quân lãnh đạm nói:
- Đương nhiên muốn, vì trong bốn người, công lực của ta cao nhất, vả lại là công lực đồng tử, nên phục dùng Ngũ Sắc Dâm Quả và sau khi phát sinh quan hệ nam nữ thì có thể tăng thên sáu mươi năm công lực, nhưng phải xem công lực của đối phương đạt đến mức nào, vì thế Thạch Na Na đã chọn ta.
Thạch Kiếm bác lại lời nói của lão:
- Lời nói của ngươi chẳng qua chỉ là dùng lời lẽ để biện lý mà thôi!
- Có điều gì không đúng chứ?
- Xin hỏi ngươi dùng trăm phương nghìn kế, dùng Lục Tình Kiếm tham gia Sái Bảo Đại Hội có mục đích gì?
- Chẳng qua là ngưỡng mộ sắc nước hương trời của Cung Chủ, nên tham gia Sái Bảo Đại Hội để cầu thân.
- Thì đúng là vậy rồi! Võ Lâm Bạo Quân ngạc nhiên không hiểu gì cả.
Thạch Kiếm lạnh lùng nói:
- Mục đích của ngươi là để cầu thân, thân mẫu ta có thể đàng hoàng mà chọn ngươi làm đấng lang quân, hà tất phải làm như việc dùng Ngũ Sắc Dâm Quả để dụ dỗ ngươi chứ.
- Ngươi nói có lý, nhưng có hai điều có thể chứng minh nguyên nhân mà Thạch Na Na bày kế hại ta!
- Hai điều gì? Võ Lâm Bạo Quân nghiêm túc nói:
- Thứ nhất, sau khi phục xong Ngũ Sắc Dâm Quả tuy công lực gia tăng, nhưng sau một năm ta tất bại liệt toàn thân, thử hỏi có bằng lòng làm như vậy không? Thạch Kiếm gật đầu nói:
- Điều này miễn cưỡng có thể xem như là một lý do, điều thứ hai là gì?
- Thạch Na Na vốn có ý trêu chọc chứ không có ý cầu thân.
- Lời nói này phải có sự thật!
- Đương nhiên rồi, vì sau sự việc xảy ra, bốn người chúng tôi bị đuổi khỏi Bồng Lai Tiên Cung rồi!
- Ngươi cho rằng sự thật là như thế sao? Võ Lâm Bạo Quân cười nhạt nói:
- Lẽ nào lại có gì không đúng chăng? Thạch Kiếm nghĩ thầm trong lòng: "Ngươi còn giả vờ nữa!" Miệng chàng lại nói:
- Nếu như nói thân mẫu ta do ngươi dụ dỗ thì có thể chứ?
- Điều này làm gì có thể!
- Nhưng sự thật lại là như vậy, chính mắt thân mẫu ta đã nhìn thấy ngươi từ khuê phòng thân mẫu ta chạy ra, thì ra ngươi âm thầm bỏ Ngũ Sắc Dâm Quả vào khuê phòng, tệ nhất là thân mẫu ta không nên cho mời ngươi vào hậu cung, mới không sa vào quỷ kế của ngươi, nay ngươi lại đảo lộn thị phi, ngược lại vu khống người ta dụ dỗ ngươi! Võ Lâm Bạo Quân mắt trợn tròn, nói:
- Điều này... Điều này...