“ Ai vậy mẹ? “ - Giọng nói trẻ con vang lên. Thân thể cao gầy của đứa bé xuất hiện trước mắt Từ Tử Du. Mang theo đôi mắt tìm tòi nhìn cô, bàn tay nhỏ nhắn dựt nhẹ tay áo mẹ mình
“ Đây là Từ Tử Du, về sau con bé sẽ là người nhà chúng ta “
“ Người nhà chúng ta? “ - Nở một nụ cười dễ gần, cậu chạy đến bên cạnh cô, chìa bàn tay trắng gầy của mình ra, nhẹ giọng nói:
“ Chào em, anh tên là Lăng Thiên “
Mang bàn tay gầy gò trơ xương của mình nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu
“ Em là Từ Tử Du “
Nhẹ nở một nụ cười với cậu, cô nhanh chóng rút tay lại
“ Được rồi, hai đứa vào trong nhà đi, mẹ ra ngoài có chút việc “
Cứ như thế, mọi người đều biết cô là con gái nuôi của người nhà họ Lăng, để tỏ sự tôn trọng, An Nhược ( mẹ của Lăng Thiên) vẫn giữ nguyên tên của cô và được đối đãi một cách tốt nhất như là tiểu thư nhà họ Lăng
Nhưng thật kì lạ khi anh Thiên chưa bao giờ gọi cô bé là em gái. Anh nói là cô không phải em gái ruột của anh, không phải tiểu thư của Lăng gia. Như vậy là sao chứ? Chẳng lẽ anh ghét bé sao? ( chỉ tại ảnh không muốn gọi vợ tương lai của mình là em gái thôi, hắc)
Mang theo lối suy nghĩ đó, Từ Tử Du không dám làm một việc gì trái ý anh, ngoan ngoãn làm một cô em gái nhỏ suốt sáu năm trời
~ 6 năm sau~
6 năm trôi qua, có thể nói rằng Từ Tử Du đã thay đổi ngoại hình một cách ngoạn mục. Từ một cô bé béo tròn xinh xắn người gặp người thích biến thành một cô thiếu nữ quyến rũ hoa gặp hoa nở.
Khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, nước da trắng ngần, dáng chuẩn 3 vòng 1m6
Thay ra hai chiếc răng sữa trắng là hai cái răng nanh nhỏ, và bên má còn mang theo nụ cười đồng điếu
Nhìn người con trai cao lớn tuấn mĩ đang bước ra kia, khuôn mặt cô chợt ửng đỏ. Dù không phải là một sắc nữ nhưng sự yêu thích cái đẹp thì chắc hẳn ai cũng phải có, điển hình là khi Từ Tử Du nhìn thấy Lăng Thiên, khi nhìn thấy anh, không hiểu sao trái tim cô cứ bùm bùm nhảy lên trong lồng ngực
Hắn hơi nhíu mi nhìn cô, thấy đôi mắt thẫn thờ suy tư và hai bên má trắng đang ửng đỏ của cô, hắn chợt nở nụ cười
Trời ơi, băng sơn ngàn năm anh trai của tui đang nở nụ cười kìa, hôm nay chẳng lẽ là ngày may mắn của mình?
Khi cô tinh táo lại thì cũng là lúc anh nở nụ cười, đôi chân dài sải bước đến bên Từ Tử Du.
Bàn tay như thường lệ cầm lấy chiếc balo của cô đeo lên vai mình rồi tiến về phía trước.
Nguyên nhân cô và hắn đi bộ đến trường chính là do ngày xưa khi cô béo tròn mập mạp đi bên cạnh thân hình cao lớn của Lăng Thiên luôn bị chê là con nhỏ xấu xí nên cô nàng quyết định chuyển từ Ferarri sang đi bộ với mục đích là giảm cân cấp tốc.
Từ khi chuyện ấy xảy ra, không biết vì sao nụ cười như ánh mặt trời bên môi Lăng Thiên biến mất, và thay vào đó là khuôn mặt băng sơn mỹ nam. Có lẽ, anh thích cô mập mạp hơn chăng?
Điều đó có lẽ chính cô cũng không rõ nữa
“ Đây là Từ Tử Du, về sau con bé sẽ là người nhà chúng ta “
“ Người nhà chúng ta? “ - Nở một nụ cười dễ gần, cậu chạy đến bên cạnh cô, chìa bàn tay trắng gầy của mình ra, nhẹ giọng nói:
“ Chào em, anh tên là Lăng Thiên “
Mang bàn tay gầy gò trơ xương của mình nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu
“ Em là Từ Tử Du “
Nhẹ nở một nụ cười với cậu, cô nhanh chóng rút tay lại
“ Được rồi, hai đứa vào trong nhà đi, mẹ ra ngoài có chút việc “
Cứ như thế, mọi người đều biết cô là con gái nuôi của người nhà họ Lăng, để tỏ sự tôn trọng, An Nhược ( mẹ của Lăng Thiên) vẫn giữ nguyên tên của cô và được đối đãi một cách tốt nhất như là tiểu thư nhà họ Lăng
Nhưng thật kì lạ khi anh Thiên chưa bao giờ gọi cô bé là em gái. Anh nói là cô không phải em gái ruột của anh, không phải tiểu thư của Lăng gia. Như vậy là sao chứ? Chẳng lẽ anh ghét bé sao? ( chỉ tại ảnh không muốn gọi vợ tương lai của mình là em gái thôi, hắc)
Mang theo lối suy nghĩ đó, Từ Tử Du không dám làm một việc gì trái ý anh, ngoan ngoãn làm một cô em gái nhỏ suốt sáu năm trời
~ 6 năm sau~
6 năm trôi qua, có thể nói rằng Từ Tử Du đã thay đổi ngoại hình một cách ngoạn mục. Từ một cô bé béo tròn xinh xắn người gặp người thích biến thành một cô thiếu nữ quyến rũ hoa gặp hoa nở.
Khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, nước da trắng ngần, dáng chuẩn 3 vòng 1m6
Thay ra hai chiếc răng sữa trắng là hai cái răng nanh nhỏ, và bên má còn mang theo nụ cười đồng điếu
Nhìn người con trai cao lớn tuấn mĩ đang bước ra kia, khuôn mặt cô chợt ửng đỏ. Dù không phải là một sắc nữ nhưng sự yêu thích cái đẹp thì chắc hẳn ai cũng phải có, điển hình là khi Từ Tử Du nhìn thấy Lăng Thiên, khi nhìn thấy anh, không hiểu sao trái tim cô cứ bùm bùm nhảy lên trong lồng ngực
Hắn hơi nhíu mi nhìn cô, thấy đôi mắt thẫn thờ suy tư và hai bên má trắng đang ửng đỏ của cô, hắn chợt nở nụ cười
Trời ơi, băng sơn ngàn năm anh trai của tui đang nở nụ cười kìa, hôm nay chẳng lẽ là ngày may mắn của mình?
Khi cô tinh táo lại thì cũng là lúc anh nở nụ cười, đôi chân dài sải bước đến bên Từ Tử Du.
Bàn tay như thường lệ cầm lấy chiếc balo của cô đeo lên vai mình rồi tiến về phía trước.
Nguyên nhân cô và hắn đi bộ đến trường chính là do ngày xưa khi cô béo tròn mập mạp đi bên cạnh thân hình cao lớn của Lăng Thiên luôn bị chê là con nhỏ xấu xí nên cô nàng quyết định chuyển từ Ferarri sang đi bộ với mục đích là giảm cân cấp tốc.
Từ khi chuyện ấy xảy ra, không biết vì sao nụ cười như ánh mặt trời bên môi Lăng Thiên biến mất, và thay vào đó là khuôn mặt băng sơn mỹ nam. Có lẽ, anh thích cô mập mạp hơn chăng?
Điều đó có lẽ chính cô cũng không rõ nữa