" Lương thực của hai vị rất tốt , nếu tất cả lương thực của hai vị bán đều giống như vậy ta sẽ không keo kiệt , một cân lúa nước sẽ hai mươi lăm văn một cân , còn lúa mỳ ba mươi văn một cân , hai vị thấy thế nào ? "
Nguyên Thủ Mộc và Nguyên Thủ Văn đều kinh hỉ , thật ra họ cũng biết lương thực của mình tốt , nhưng lần đầu bán gặp được người mua sảng khoái như vậy ,khiến hai người vui vẻ không thôi .
Hai bên thỏa thuận rất nhanh , Trần lão bản kêu người làm trong Đông Phát Trai giúp đở đem lương thực trên xe ngựa xuống , sau khi kiểm tra chất lượng và cân tổng số cân lương thực , Trần lão bản hài lòng thanh toán tiền cho hai người
" Lúa nước hai ngàn năm trăm cân , một cân hai mươi lăm văn , tổng cộng sáu mươi hai lượng năm mươi văn lúa mỳ hai ngàn cân thêm sáu mươi lượng , tổng công một trăm hai mươi tư lượng năm mươi văn , ta sẽ trả cho hai người chẳn một trăm hai mươi lăm lượng "
" đa tạ Trần lão bản chiếu cố " Nguyên Thủ Văn không khách khí cảm ơn
" Hy vọng lần sau có muốn bán lương thực hai vị huynh đệ nhớ tới Đông Phát Trai củata " Trần lão bản đưa tờ ngân phiếu một trăm lượng với hai mươi lăm thỏi bạc trắng cười nói
Nguyên Thủ Mộc run run tay cầm lấy bạc , lần đầu tiên hắn thấy tiền nhiều như vậy .
" Trần lão bản nhờ người đổi ngân phiếu thành bạc trắng . huynh đệ ta ở nông thôn sử dụng bạc trắng sẽ tiện hơn " Nguyên Thủ Văn bình tĩnh hơn đại ca của mình dù y cũng đang rất kích động .
" Được," Trần lão bản dể chịu đáp ứng
Hai huynh đệra khỏi Đông Phát Trai bước chân lâng lâng , túi bạc nặng trĩu khiến cả hai mới biết không phải là mơ . Lên xe ngựa Nguyên Tranh vui vẻ đón hai người .
" Cha , nhị thúc hai người đả trở lại , thuận lợi chứ ạ "
" Thuận lợi tới mức ta cứ nghỉ là không thật , Lão bản Đông Phát Trai rất vừa lòng với lương thực của chúng ta , còn ra giá cao hơn năm văn một cân , thật may mắn " Nguyên Thủ Mộc hồ hởi khoe với nữ nhi
" Thật tốt quá , " Nguyên Tranh cũng mừng
" Tranh nhi , bạc này ngươi hãy để vào không gian cất đi , chúng ta cầm nhiều bạc như rất không an toàn " Nguyên Thủ Văn nói
" Đúng , đúng , nha đầu , ngươi hãy giử đi , nảy giờ ta cầm bạc vẩn thấy khẩn trương ,lo lắng nha" Nguyên Thủ Mộc gật đầu ,mặc dùbạc nhiều rất thíchnhưng hắn cảm thấy như cầm một quả pháo sắp nổ nha
" Nhiều như vậy , Cha , nhị thúc có tiền rồi ,ta muốn đi mua sắm một ít thứ về làm quà cho mọi người đi " Nguyên Tranh cười tủm tĩm nói
" Được , nha đầu ngươi thích gì thì cứ mua " Nguyên Thủ Văn sủng nịnh nói , Nguyên Thủ Mộc cũng vui vẻ đồng ý ,lần đầu kiếm được nhiều tiền như vậyhắn cũng muốn mua quà về cho nương tử và hai nhi tử nhỏ ở nhà .
Cả ba người gởi xe vào một khách sạn nhỏ , cho tiểu nhị một ít tiền nhờ hắn trông xe ngựa dùm, cả ba ngườiđi dạo từng cữa hàng , đầu tiên Nguyên Tranh muốn mua vải cho Trần thị làm y phục mới cho cả nhà ,.
Bước vào cữa hàng bán vải , tiểu nhị bước ra chào đónba người , và đánh giá khách hàng mới ,hai người đàn ông dù y phục mới nhưng nhìn ra được chất vải bình thường , còn một thai phụ trẻ thì khỏi nói , gương mặt tuy thanh tú nhưng bộ đồ vải bông củ đả bạc màu rất nhiều . Tiểu nhị khinh thường trong lòng không hy vọng lắm .
" Nha đầu , ngươi muốn mua vải làm y phục cho ai " Nguyên Thủ Văn hỏi Nguyên Tranh
" Ta muốn mua cho ông bà nội , nương , và hai đệ đệ , phụ thân và nhị thúc nữa , mọi người đều cần quần áo mới , sắp tới năm mới rồi " Nguyên Tranh càng nói tiểu nhị càng mừng rở ,nhiệt tình hướng dẩn loại vải nào tốt và các giá tiền
,Nguyên Tranh mua nhiều vải bông để may đồ ấm cho mọi người , mùa đông vẩn còn thêm vài tháng nữa,mỗi người trong nhàNguyên Tranh đều chuẩn bị cho một người ba bộ y phục mới ,và một khúc vải mềmmay đồ cho tiểu bảo bối trong bụng . Nguyên Tranh còn mua đế giày và loại vải dùng may giày cho mọi người , chỉ thêu cùng chỉ may đồ cũng mua thêm .
Tiểu nhị càng nhìn càng vui vẻ , không ngờ gặp một khách hàng lớn như vậy tuy mặt hàng đều là bình thường nhưng số lượng nhiều như vậy sao hắn không cao hứng nha . Tổng cộng tất cả mất hơn mười lượng ,làm y phục mới cho cả nhà ai cũng không tiếc tiền .
Mua xong vải làm y phục Nguyên Tranh rất vui vẻ , mua thêm năm cân thịt heo có mỡ, một ít xương ống , thêm một ít điểm tâm bánh kẹo cho hai đệ đệ và một hộp trà ngon cho Nguyên Lão , Cuối cùng ba người đều vui vẻ lại chổ gởi xe ngựa .
Vì mua rất nhiều thứ Nguyên Thủ Mộc cùng Nguyên Thủ Văn tay xách nách mang hai túi đồ nặng , Nguyên Tranh chầm chậm đi theo sau hai người . Bổng từ trong hẽm một bóng dáng nhỏ nhắn chạy vọt ra ,băng qua đường lớn đâm sầm và túi đồ của Nguyên Thủ Văn ,lực chạm bất ngờ làm tiểu tửđó ngả xuống , đồ trong tay rớt ra , hắn lồm cồm ngồi dậy nhặt lên chuẩn bị chạy đi , nhưng đả bị một bàn tay to béo bắt lại
" Tên ăn mày thối tha , mày dám trộm bánh của bà hả ? xem ra mày tới số rồi ". một bà phụ nhân tướng ta phốp pháp , gương mặt đanh đá ,vừa nói tay vừa đánh bốp bốp vào mặt tên nhóc khoảng mười tuổi , mới vài cái khóe miệng tên nhóc đả rướm máu , nhưng ánh mắt quật cường tay vẩn nắm chặc hai cái bánh bao , không có ý định bỏ xuống .
" mày còn dám trừng với bà à ,A ! Chỉ thấy thằng nhóc ấy đột nhiên cắn mạnh xuống tay bà mập , bất ngờ bị đau bà mập buông tay ra , thằng nhóc vội lồm cồm chạy lần này lại không may , vì quá vội vàng đâm sầm vào Nguyên Tranh đang đứng sau nhìn nảy giờ
Nguyên Tranh cũng vì quá bất ngờ không kịp tránh , bị đụng một cái làm cô bật ngửa ngã xuống đường , vì nền đường tuyết còn đóng băng làm nàng đau điếng , bán tay chỏi xuống đường bị băng cắt rướm máu .
" Tranh nhi "
" Nha đầu "
Nguyên Thủ Mộc Nguyên thủ Văn hoảng sợ cùng la lên vội buông đồ trong tay xuống chạy tới đở Nguyên Tranh .
" Nha đầu , ngươi không sao chứ " Thấy Nguyên Tranh gương mặt tái xanh , Nguyên Thủ Mộc càng lo lắng run giọng hỏi
" Ta không sao ," Nguyên Tranh vịn tay hai người đứng dậy ,bàn tay bị chảy máu hơi đau , nhưng không nghiêm trọng lắm ,Thằng nhóc thấy người mình đung vào một thai phụ cũng ngở ngàng hoảng sợ quên cả chạy .
" ta xin lổi " Thằng nhóc ngập ngừng nói .
Bà mập phản ứng lại tóm lấy thằng nhóc , " Mày dám cắn bà , còn muốn chạy hả " nói xong lại muốn đánh
" Khoan , nhị nương xin ngừng tay " Nguyên Tranh thấy bà ta sắp động thủ thì vội nói , giọng cô còn đau nên hơi phập phồng
" Không biết, tiểu tử này đả làm gì khiến nhị nương tức giận như vậy?"
" A, Tên ăn mày này dám trộm bánh của ta , hắn còn mới đụng vào ngươi đấy , ngươi yên tâm ta sẽ cho hắn biết tay " Bà mập hùng hổ nói ,ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống tên nhóc
" Nhị nương , là hắn không đúng , vậy đi bánh của Nhị nương bao nhiêu tiền, đây năm mươi văn , người cầm lấy , Nhị Nương thiện tâm bỏ qua cho hắn đi " Nguyên Tranh cười ngọt ngào nói , tay cầm xâu tiền dúi vào tay bà mập
Bà mập giật mình nhìn xâu tiền trong tay , hai mắt sáng rở , hai cái bánh bao của bà ta chỉ có ba văn một cái , còn xâu tiền này hơn bà ta bán một ngày tiền lời nha.
" Tiểu nương tử đả nói như vậy ta cũng không làm khó , xem như tiểu tử ngươi gặp may ,tha cho ngươi lần này . sau này còn dám tới cửa hàng ta trộm nữa thì biết tay bà " Bà mập hăm dọa xong cầm tiền vui vẻ phủi mông đi
Nguyên Tranh đở tên nhóc đứng dậy phủi tuyết dính trên người tên nhóc , Ánh mắt tên nhóc trốn tránh cúi xuống nhặt lấy hai cái bánh bao dính đầy bụi bẩn , đây là thức ăn cho hắn và muội muội , không thể bỏ được .
" Đả bẩn rồi , bỏ đi " Nguyên Tranh mềm mỏng nói
" Không sao , còn ăn được , đa tạ tỷ tỷ " Tên nhóc cuời nói
Nguyên Tranh nhìn tên nhóc bằng tuổi hai đệ đệ của mình ,nhưng gầy gò hơn , bộ đồ rách rưới bờ môi tím lại vì lạnh , duy nhất có đôi mắt rất sáng , ánh mắt ấy không có buồn bả tuyệt vọng chỉ có vui vẻ vì hôm nay đả có thức ăn . Nguyên Tranh cảm thấy bùi ngùi không biết sao cảm thấy có bệnh tương liên với tên nhóc .
"đây tacho đệ , để dành mua thức ăn, sau này đừng liều lĩnh trộm thức ăn nữa , không may bắt được sẽ rất khổ " Nguyên Tranh nhét hai lượng vào trong lòng bàn tay tên nhóc , dịu dàng nói
" Cái này , tỷ tỷ nhiều quá " Tiểu tử kích động không dám nhận
" Ngươi hãy cầm lấy đi .chúng ta còn có việc ,hãy cố gắng sống tốt " Nguyên Thủ văn nói
" Đa tạ tỷ tỷ , đa tạ thúc thúc" Tên Nhóc cuối xuống dập đầu với ba người
" Tỷ Tỷ , ta tên Vương Kiệt , hy vọng có ngày báo đáp ân tình của tỷ" Tên nhóc nói xong đứng lên chào ba người xoay người vội vàng đi
Nguyên Tranh nhìn bóng dáng Vương Kiệt khuất sao con hẽm thở dài
" Cha , nhị thúc , Tên ấy làm ta nhớ tới Thủ Khang và Thủ Bình " Nguyên Tranh sợ họ trách nàng đem tiền cho Vương Kiệt
" Nha đầu ,yên tâmta với nhị thúc ngươi không có ý kiến gì" Nguyên Thủ Mộc cười hiền nói , nữ nhi hắn tốt bụng như vậy hắn làm sao nở trách , nếu là trước đây hai lượng đối với hắn mà nói là rất lớn , hắn sẽ đau lòng , nhưng bây giờ thì không sao , tên nhóc ấy cũng rất đáng thương .
Ba người quyết định không đem chuyện vừa rồi trong lòng , cả ba đều mong nhanh về Thôn Trường Xuân , cả nhà chắc đang lo lắng lắm đây .
Trên lầu hai khách sạn Đông Tửu Lâu lớn nhất trong huyện Đông Hà
" Ba người Nguyên Gia vừa bán lương thực cho Đông Phát Trai của chúng ta . Nghe nói số lượng không ít . Một sai vặt bẩm báo lại cho Lâm Khiêm
" Ta biết rồi "
" Đông gia , người đó là Nguyên cô nương "
Lâm Khiêm nhìn Đông Vủ Mặc đứng bên cữa sổ , bóng dáng cao ngất gương mặt lạnh lùng không biểu tình , khiến Lâm Khiêm không biết Hắn đang nghỉ gì . Cả Tháng nay hắn đi làm nhiệm vụ của Đông Vủ Mặc giao cho. Mới trở lại ngày hôm qua , không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp được gia đình Nguyên Gia ở Đông Hà , Lâm Khiêm đối với người đang mang tiểu chủ tử của hắn vẩn rất quan tâm , nhìn thấy bụng của cô nương ấy càng ngày càng to , thần sắc khỏe mạnh hồng hào Lâm Khiêm có thể tưởng tượng được tiểu chủ tử của mình sẽ bụi bẩm đáng yêu , nghỉ tới đó tâm trạng hắn vui vẻ còn hơn là con của mình .
" Đông gia , xem ra Nguyên Cô nương thần sắc rất tốt, tiểu chủ tử chắc cũng sẽ khỏe mạnh , người đừng lo !
" Ngươi nhiều chuyện quá " Giọng Đông Vũ Mặc nhàn nhạt vang lên .
" Cha ,Nhị thúc , lương thực trong đây nhiều như vậy , ta nghỉ nên bán một ít , hai người thấy sao ?"
Nguyên Thủ Mộc và Nguyên Thủ Văn nhìn đống lương thực đầy ấp trước mắt , bây giờ nhà bọn họ không lo thiếu lương thực ăn , mỗi ngày đều ăn cơm trắng thơm mềm dù ăn với rau đơn giản cũng thấy như mỹ vị , hai huynh đệ cũng từng nghỉ nên bán lương thực đổi tiền vì trong nhà còn cần nhiều thứ mua bằng tiền nha .
" Tối nay cha cùng nhị thúc con bàn với ông nội xem sao " Nguyên Thủ Mộc quyết định
" Phụ Thân người nghỉ thế nào ?" Buổi tối mọi người quay quần trên phòng khách đại phòng thương lượng việc bán lương thực . Nguyên Thủ Mộc hỏi ý kiến của Nguyên Lão" Ta nghỉ nếu bán thì không nên bán ở thị trấn Trường xuân , vì nơi đó sẽ gặp người quen , chúng ta chịu khó đi lên huyện Đông Hà bán thì sẽ tốt hơn " Nguyên Thủ Văn đưa ra ý kiến .
" Nhưng Huyện Đông Hà nếu đi xe ngựa mất khoảng nữa ngày đường , chúng ta làm sao vận chuyển lương thực đây " Nguyên Lão lo lắng
" Ông nội , cái này thì dể , con sẽ đi theo cha cùng nhị thúc , đến lúc gần tới nơi ,sẽ chuyển lương thực ra ngoài thì rất dể . cũng không bị người ta dòm ngó " Nguyên Tranh vui vẻ nói , thật ra nàng cũng muốn đi ra ngoài một chuyến , mấy tháng nay ở thế giới này nàng chưa từng đi đâu ra khỏi thôn, lần này không đi biết tới khi nào nha.
" Nhưng ngươi bây giờ cơ thể bất tiện, đi xa như vậy ta không yên tâm " Trần thị lo lắng .
" Nương , ta rất khỏe , vả lại ngồi xe ngựa sẽ không có việc gì , có Cha và nhị thúc chiếu cố ta , Người đừng lo lắng , nếu ta không theo cùng , chúng ta không thể chở lương thực ra khỏi thôn nha ." Nguyên Tranh trấn an nàng
" Cứ làm theo ý của Tranh nha đầu đi , cẩn thận một chút , còn xe ngựa làm thế nào?"
" Ta cùng đại ca làm công trên thị trấn có quen một tiểu bằng hữu nhà hắn có một chiếc xe ngựa dùng để chở thuêtrong thị trấn , ta nghỉ thuê một ngày chắc không sao "
" Tốt , vậy tính khi nào thì đi " Nguyên Lão thở phào nhẹ nhõm
" Ta nghỉ ngày mai liền xuất phát, tranh thủ bán lương thực càng sớm càng tốt , Tranh nha đầu cơ thể một ngày càng khó khăn , không nên trì hoãn"
" Ừ , vậy tối nay hai ngươi chuẩn bị đi "
Cả nhà bắt tay vào chuẩn bị đóng bao lương thực , Trần Thị đem tất cả bao bì không trong nhà để mọi người cho lương thực vào , Một bao lương thực tầm năm mươi cân , cả nhà bận rộn trong không gian tới khuya mới nghỉ ngơi .nhưng ai cũng vui vẻ hy vọng bán lương thực sẽ thuận lợi .
" DL :ta là người việt nên đơn vị tính cân theo vn mình nha 1 cân =100gram"
Buổi sáng ăn sáng xong , Trần Thị dùng bột mỳ làm bánh hành gói đem theo cùng một bình nước cho ba người lên đường , hôm nay Nguyên Tranh được Trần Thị cho Mặc một bộ áo bông lành lặn nhất , bụng nàng đả lớn vì ra ngoài nên cố gắng mặc nhiều một chút nhìn cứ như một quả cầu , chuẩn bị xong ba người cùng nhau chậm rãi đi tới thị trấn Trường Xuân .Từ nhà lên thị trấn nếu là ngày bình thường một người đi nhanh khoảng một canh giờ là tới , nhưng bây giờ mùa đông mặt đường tuyết đóng băng chưa tan hết nên rất khó đi , Nguyên Thủ Mộc cùng Nguyên Thủ Văn lo lắng cho Nguyên Tranh nên đi chậm tới thị Trấn Trường Xuân đả hơn hai canh giờ . Tìm tới nhà vị bằng hửu thuê cổ xe ngựa , lấy tiền Vương Thị trả tiền đặt cọc trước . Nguyên Thủ Văn ngồi trước lái xe ngựa hướng Huyện Đông Hà đi
Thị Trấn Trường Xuân nằm giáp ranh với Huyện Đông Hà , cũng thuộc về Huyện Đông Hà quản lý , Quan Phủ , học đường , tửu lâu , bách hóa tốt nhất đều tập trung ở đây , nơi đây giàu đông đúc . đời sống người dâncũng sung túc hơn , càng vào gần huyện Đông Hà càng thấy nhiều cổ xe ngựa qua lại , người đi đường đều mặc y phục sạch sẽ vải bông hay tơ lụa đều tốt nhất . Nguyên Tranh thò đầu ra ngoài quan sát , rồi nhìn lạiquần áo trên người họ , nàng còn đở , nhưng Cha cùng nhị thúc y phục cũng bị vá vài chổ , nhìn thế nào cũng thấy không được ." Cha , Nhị Thúc , bà nội đưa tiền cho hai người còn lại bao nhiêu nha "
" Còn Khoảng ba lượng , Tranh nhi ngươi muốn mua gì à " Nguyên Thủ Mộc nói . Sáng này Vương Thị đem hết của cãi của bà ra , chỉ chừa lại một lượng phòng hờ đưa cho hắn bốn lượng , thuê xe ngựa một ngày hết một lượng . chỉ còn gần ba lượng , trên đường bọn họ vẩn ăn lương khô của Trần thị chuẩn bị nên ít tốn kém .
" Ta nghỉ mỗi người nên mua một bộ quần áo mới , chúng ta ăn mặc như vầy ta sợ chưa bán được lương thực đả bị người ta đuổi ra nha " Nguyên Tranh dí dỏm nói . Nàng tuy con nhỏ nhưng vẩn biết người ai cũng xem trọng vẻ bề ngoài , nàng còn nhớ mỗi lần có mạnh thường quân hay hội từ thiện ghé Viện thăm , là các sơ đều mặc đồ mới cho nàng và các bạn . ai cũng thiện cảm với một người ăn mặt đẹp mà ." Tranh nha đầu nói đúng , Lương thực chúng ta bán là lương thực tốt , nếu bộ dáng này khó bán được giá cao " Nguyên Thủ Văn lo ngại nói , chẳng phải người xưa có câu " Quen xét dạ , lạ xét bộ đồ sao ? "" DL: câu này cũng là tục ngử vn nha"" Vậy tìm một y phường mua y phục vậy " Nguyên Thủ Mộc sảng khoái nói .Cả ba người cột xe ngựa vào một góc khuất Nguyên Tranh ở lại trên xe ngựa chờ , còn hai người Nguyên Thủ Mộc và Nguyên Thủ Văn thì tìm y phường bán quần áo .Ở trong xe nhàn rỗi Nguyên Tranh bước xuống xe ngựa đứng nhìn xung quanh , hơi lạnh ập tới nàng vội xoa tay đưa lên miệng thổi . Khí trời như vậy , nhưng ở nơi đây cũng không bị ảnh hưỡng , mọi người vẩn tấp nập buôn bán , khách sạn quán ănkế bên thổi từng hương vị đồ ăn bay ra làm Nguyên Tranh hít một ngụm , bụng bổng có cảm giác đói . Nhìn người ra vào khách sạn không quý thì cũng sang quần áo chỉnh tề sạch sẽ chứng tỏ khách sạn này người nghèo không vào ăn nổi . Nguyên Tranh thầm nhủ khi nào bán lương thực có tiền nhất định sẽ vào đây ăn một lần .
Khoảng nữa canh giờ hai người Nguyên Thủ Mộc và Nguyên Thủ Văn trở lại , trên người đều là y phục mới , cả hai đều là trường sam màu xanh đậm , chất vải cũng bình thường nhưng vì mới mặc vào cả người đều có tinh thần sáng sủa không ít .
" Cha , nhị Thúc hai người thật khác nha " Nguyên Tranh vui vẻ khen ngợi
Nguyên Thủ Văn cười cười còn Nguyên Thủ Mộc mặt đỏ lên bàn tay chà chà vào quần áo , lần đầu tiên được nữ nhi khen ngợi , hắn có chút ngượng ngùng .
" y phụcở đây thật mắc , bộ y phục bình thường của hai người chúng ta cũng hết một trăm tám mươi văn rồi ," Đả gần hai lượng, Nguyên Thủ Mộc xót tiền đau lòng nói
" Cha , không quan trọng , đợi chúng ta bán được lương thực sẽ có tiền, bây giờ tìm nơi nào để bán lương thực "
" Trên đường đến y phường , ta cũng có nhìn xung quanh , nơi đây bách hóa rất nhiều nhưng chỉ có hai cửa hàng lớn nhất , Một là Vạn Phát Trai , cùng Đông Phát Trai ta nghỉ nên bán cho một trong hai cữa hàng đó "
" Ừ đệ có đi hỏi giá lương thực thô "Là chưa xây ra thành phẩm" Lúa nước xấu một cân mười tám văn , loại tốt thì hai mươi hai văn , còn mỳ thì hai mươi văn xấu còn hai mươi lăm văn một cân lúa mỳ tốt " Nguyên Thủ Văn
Nguyên thủ Văn hiểu biết nói .xem ra ở đây mua lương thực đắt hơn ở thị trấn trường xuân khoảng một hai văn một cân .
Sau khi biết giá cả ba người quyết định đi tới cữa hàng bán . Nguyên Tranh lẳng lặng vào xe ngựa chắc hết tất cả lương thực chuẩn bị ra , ba người đánh xe ngựa chầm chậm đi tới . Giữa con phố rộng lớn nhộn nhịp nhất Đông Hà , Đông phát Trai cùng Vạn Phát Trai nổi bật nhất , đồng thời hai cữa hiệu cũng nằm đối diện nhau .
Nguyên Thủ Mộc đang tần ngần nên vào bên nào trước , Thì có một tiểu nhị từ Đông Phát Trai đi ra niềm nở .
" Khách quan lão huynh không biết dừng xe ngựa ở đây cần mua gì ? nếu cần gì thì xin mời vào xem "
" Cái này ! Ta cùng đại ca có ít lương thực thô cần bán , nhờ tiểu ca hỏi lão bản dùm "
" A! ta sẽ vào chuyển lời ngay , mời huynh theo ta vào trong " Tiểu nhị nghe xong thì vội vàng nói , thái độ cởi mở tận tình khiến người ta thấy thiện cảm .
Nguyên Thủ Mộc cùng Nguyên Thủ Văn bước vào theo sao tiểu nhị , Nguyên Tranh vẩn ngồi trên xe , nàng không tiện bước xuống , vẩn là yên phận ngồi chờ vậy .
Lão bản của Đông Phát Trai họ Trần tầm hơn bốn mươi tuổi , người khôn khéo ,nhìn thấy hai huynh đệ thì mĩm cười mời ngồi , kêu người đem trà lên .
" Ta nghe người nói hai vị huynh đệ bán lương thực thô , nơi này ta có mua , không biết hai vị bán lương thực loại nào , tốt hay xấu , khoảng bao nhiêu ? " Trần lão bản không hổ là người kinh doanh , vừa tiếp chuyện đả vào thẳng đề tài buôn bán rỏ ràng dứt khoát lại không khiến người ta phản cảm .
" Ta có hai loại lúa nước và mỳ , đều là lương thực tốt , không nhiều lắm mỗi loại khoảng hai ngàn năm trăm cân . " Nguyên Thủ Văn bình tĩnh nói , Lương thực trong không gian của Tranh nha đầu rất nhiều nhưng một lần không thể bán nhiều quá , tránh rắc rối không cần thiết .
Lão bản hơi giật mình , bây giờ là mùa đông mọi người đả vẩn chưa gieo trồng , không ngờ họ lại còn nhiều lương thực thô dự trữ như vậy . Ngạc nhiên qua mau Trần lão bản cười nói ,
" Có thể cho ta xem lương thực không , nếu là tốt bao nhiêu Đông Phát Trai ta cũng mua hết "
Nguyên Thủ Mộc đứa hai gói hạt giống chuẩn ra cho Trần lão bản . Sau khi xem xong Trần lão bản rất hài lòng
" Lương Thực của hai vị huynh đệ rất tốt , hạt to đều ta lần đầu tiên thấy , được rồi ta sẽ không keo kiệt , nếu tất cả lương thực hai vị bán đều giống như vậy , ta sẽ trả cho hai vị giá lúa nước là hai mươi lăm văn một cân , còn lúa mỳ thì ba mươi văn , hai vị thấy thế nào ?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
" Lương thực của hai vị rất tốt , nếu tất cả lương thực của hai vị bán đều giống như vậy ta sẽ không keo kiệt , một cân lúa nước sẽ hai mươi lăm văn một cân , còn lúa mỳ ba mươi văn một cân , hai vị thấy thế nào ? "
Nguyên Thủ Mộc và Nguyên Thủ Văn đều kinh hỉ , thật ra họ cũng biết lương thực của mình tốt , nhưng lần đầu bán gặp được người mua sảng khoái như vậy ,khiến hai người vui vẻ không thôi .
Hai bên thỏa thuận rất nhanh , Trần lão bản kêu người làm trong Đông Phát Trai giúp đở đem lương thực trên xe ngựa xuống , sau khi kiểm tra chất lượng và cân tổng số cân lương thực , Trần lão bản hài lòng thanh toán tiền cho hai người
" Lúa nước hai ngàn năm trăm cân , một cân hai mươi lăm văn , tổng cộng sáu mươi hai lượng năm mươi văn lúa mỳ hai ngàn cân thêm sáu mươi lượng , tổng công một trăm hai mươi tư lượng năm mươi văn , ta sẽ trả cho hai người chẳn một trăm hai mươi lăm lượng "
" đa tạ Trần lão bản chiếu cố " Nguyên Thủ Văn không khách khí cảm ơn
" Hy vọng lần sau có muốn bán lương thực hai vị huynh đệ nhớ tới Đông Phát Trai củata " Trần lão bản đưa tờ ngân phiếu một trăm lượng với hai mươi lăm thỏi bạc trắng cười nói
Nguyên Thủ Mộc run run tay cầm lấy bạc , lần đầu tiên hắn thấy tiền nhiều như vậy .
" Trần lão bản nhờ người đổi ngân phiếu thành bạc trắng . huynh đệ ta ở nông thôn sử dụng bạc trắng sẽ tiện hơn " Nguyên Thủ Văn bình tĩnh hơn đại ca của mình dù y cũng đang rất kích động .
" Được," Trần lão bản dể chịu đáp ứng
Hai huynh đệra khỏi Đông Phát Trai bước chân lâng lâng , túi bạc nặng trĩu khiến cả hai mới biết không phải là mơ . Lên xe ngựa Nguyên Tranh vui vẻ đón hai người .
" Cha , nhị thúc hai người đả trở lại , thuận lợi chứ ạ "
" Thuận lợi tới mức ta cứ nghỉ là không thật , Lão bản Đông Phát Trai rất vừa lòng với lương thực của chúng ta , còn ra giá cao hơn năm văn một cân , thật may mắn " Nguyên Thủ Mộc hồ hởi khoe với nữ nhi
" Thật tốt quá , " Nguyên Tranh cũng mừng
" Tranh nhi , bạc này ngươi hãy để vào không gian cất đi , chúng ta cầm nhiều bạc như rất không an toàn " Nguyên Thủ Văn nói
" Đúng , đúng , nha đầu , ngươi hãy giử đi , nảy giờ ta cầm bạc vẩn thấy khẩn trương ,lo lắng nha" Nguyên Thủ Mộc gật đầu ,mặc dùbạc nhiều rất thíchnhưng hắn cảm thấy như cầm một quả pháo sắp nổ nha
" Nhiều như vậy , Cha , nhị thúc có tiền rồi ,ta muốn đi mua sắm một ít thứ về làm quà cho mọi người đi " Nguyên Tranh cười tủm tĩm nói
" Được , nha đầu ngươi thích gì thì cứ mua " Nguyên Thủ Văn sủng nịnh nói , Nguyên Thủ Mộc cũng vui vẻ đồng ý ,lần đầu kiếm được nhiều tiền như vậyhắn cũng muốn mua quà về cho nương tử và hai nhi tử nhỏ ở nhà .
Cả ba người gởi xe vào một khách sạn nhỏ , cho tiểu nhị một ít tiền nhờ hắn trông xe ngựa dùm, cả ba ngườiđi dạo từng cữa hàng , đầu tiên Nguyên Tranh muốn mua vải cho Trần thị làm y phục mới cho cả nhà ,.
Bước vào cữa hàng bán vải , tiểu nhị bước ra chào đónba người , và đánh giá khách hàng mới ,hai người đàn ông dù y phục mới nhưng nhìn ra được chất vải bình thường , còn một thai phụ trẻ thì khỏi nói , gương mặt tuy thanh tú nhưng bộ đồ vải bông củ đả bạc màu rất nhiều . Tiểu nhị khinh thường trong lòng không hy vọng lắm .
" Nha đầu , ngươi muốn mua vải làm y phục cho ai " Nguyên Thủ Văn hỏi Nguyên Tranh
" Ta muốn mua cho ông bà nội , nương , và hai đệ đệ , phụ thân và nhị thúc nữa , mọi người đều cần quần áo mới , sắp tới năm mới rồi " Nguyên Tranh càng nói tiểu nhị càng mừng rở ,nhiệt tình hướng dẩn loại vải nào tốt và các giá tiền
,Nguyên Tranh mua nhiều vải bông để may đồ ấm cho mọi người , mùa đông vẩn còn thêm vài tháng nữa,mỗi người trong nhàNguyên Tranh đều chuẩn bị cho một người ba bộ y phục mới ,và một khúc vải mềmmay đồ cho tiểu bảo bối trong bụng . Nguyên Tranh còn mua đế giày và loại vải dùng may giày cho mọi người , chỉ thêu cùng chỉ may đồ cũng mua thêm .
Tiểu nhị càng nhìn càng vui vẻ , không ngờ gặp một khách hàng lớn như vậy tuy mặt hàng đều là bình thường nhưng số lượng nhiều như vậy sao hắn không cao hứng nha . Tổng cộng tất cả mất hơn mười lượng ,làm y phục mới cho cả nhà ai cũng không tiếc tiền .
Mua xong vải làm y phục Nguyên Tranh rất vui vẻ , mua thêm năm cân thịt heo có mỡ, một ít xương ống , thêm một ít điểm tâm bánh kẹo cho hai đệ đệ và một hộp trà ngon cho Nguyên Lão , Cuối cùng ba người đều vui vẻ lại chổ gởi xe ngựa .
Vì mua rất nhiều thứ Nguyên Thủ Mộc cùng Nguyên Thủ Văn tay xách nách mang hai túi đồ nặng , Nguyên Tranh chầm chậm đi theo sau hai người . Bổng từ trong hẽm một bóng dáng nhỏ nhắn chạy vọt ra ,băng qua đường lớn đâm sầm và túi đồ của Nguyên Thủ Văn ,lực chạm bất ngờ làm tiểu tửđó ngả xuống , đồ trong tay rớt ra , hắn lồm cồm ngồi dậy nhặt lên chuẩn bị chạy đi , nhưng đả bị một bàn tay to béo bắt lại
" Tên ăn mày thối tha , mày dám trộm bánh của bà hả ? xem ra mày tới số rồi ". một bà phụ nhân tướng ta phốp pháp , gương mặt đanh đá ,vừa nói tay vừa đánh bốp bốp vào mặt tên nhóc khoảng mười tuổi , mới vài cái khóe miệng tên nhóc đả rướm máu , nhưng ánh mắt quật cường tay vẩn nắm chặc hai cái bánh bao , không có ý định bỏ xuống .
" mày còn dám trừng với bà à ,A ! Chỉ thấy thằng nhóc ấy đột nhiên cắn mạnh xuống tay bà mập , bất ngờ bị đau bà mập buông tay ra , thằng nhóc vội lồm cồm chạy lần này lại không may , vì quá vội vàng đâm sầm vào Nguyên Tranh đang đứng sau nhìn nảy giờ
Nguyên Tranh cũng vì quá bất ngờ không kịp tránh , bị đụng một cái làm cô bật ngửa ngã xuống đường , vì nền đường tuyết còn đóng băng làm nàng đau điếng , bán tay chỏi xuống đường bị băng cắt rướm máu .
" Tranh nhi "
" Nha đầu "
Nguyên Thủ Mộc Nguyên thủ Văn hoảng sợ cùng la lên vội buông đồ trong tay xuống chạy tới đở Nguyên Tranh .
" Nha đầu , ngươi không sao chứ " Thấy Nguyên Tranh gương mặt tái xanh , Nguyên Thủ Mộc càng lo lắng run giọng hỏi
" Ta không sao ," Nguyên Tranh vịn tay hai người đứng dậy ,bàn tay bị chảy máu hơi đau , nhưng không nghiêm trọng lắm ,Thằng nhóc thấy người mình đung vào một thai phụ cũng ngở ngàng hoảng sợ quên cả chạy .
" ta xin lổi " Thằng nhóc ngập ngừng nói .
Bà mập phản ứng lại tóm lấy thằng nhóc , " Mày dám cắn bà , còn muốn chạy hả " nói xong lại muốn đánh
" Khoan , nhị nương xin ngừng tay " Nguyên Tranh thấy bà ta sắp động thủ thì vội nói , giọng cô còn đau nên hơi phập phồng
" Không biết, tiểu tử này đả làm gì khiến nhị nương tức giận như vậy?"
" A, Tên ăn mày này dám trộm bánh của ta , hắn còn mới đụng vào ngươi đấy , ngươi yên tâm ta sẽ cho hắn biết tay " Bà mập hùng hổ nói ,ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống tên nhóc
" Nhị nương , là hắn không đúng , vậy đi bánh của Nhị nương bao nhiêu tiền, đây năm mươi văn , người cầm lấy , Nhị Nương thiện tâm bỏ qua cho hắn đi " Nguyên Tranh cười ngọt ngào nói , tay cầm xâu tiền dúi vào tay bà mập
Bà mập giật mình nhìn xâu tiền trong tay , hai mắt sáng rở , hai cái bánh bao của bà ta chỉ có ba văn một cái , còn xâu tiền này hơn bà ta bán một ngày tiền lời nha.
" Tiểu nương tử đả nói như vậy ta cũng không làm khó , xem như tiểu tử ngươi gặp may ,tha cho ngươi lần này . sau này còn dám tới cửa hàng ta trộm nữa thì biết tay bà " Bà mập hăm dọa xong cầm tiền vui vẻ phủi mông đi
Nguyên Tranh đở tên nhóc đứng dậy phủi tuyết dính trên người tên nhóc , Ánh mắt tên nhóc trốn tránh cúi xuống nhặt lấy hai cái bánh bao dính đầy bụi bẩn , đây là thức ăn cho hắn và muội muội , không thể bỏ được .
" Đả bẩn rồi , bỏ đi " Nguyên Tranh mềm mỏng nói
" Không sao , còn ăn được , đa tạ tỷ tỷ " Tên nhóc cuời nói
Nguyên Tranh nhìn tên nhóc bằng tuổi hai đệ đệ của mình ,nhưng gầy gò hơn , bộ đồ rách rưới bờ môi tím lại vì lạnh , duy nhất có đôi mắt rất sáng , ánh mắt ấy không có buồn bả tuyệt vọng chỉ có vui vẻ vì hôm nay đả có thức ăn . Nguyên Tranh cảm thấy bùi ngùi không biết sao cảm thấy có bệnh tương liên với tên nhóc .
"đây tacho đệ , để dành mua thức ăn, sau này đừng liều lĩnh trộm thức ăn nữa , không may bắt được sẽ rất khổ " Nguyên Tranh nhét hai lượng vào trong lòng bàn tay tên nhóc , dịu dàng nói
" Cái này , tỷ tỷ nhiều quá " Tiểu tử kích động không dám nhận
" Ngươi hãy cầm lấy đi .chúng ta còn có việc ,hãy cố gắng sống tốt " Nguyên Thủ văn nói
" Đa tạ tỷ tỷ , đa tạ thúc thúc" Tên Nhóc cuối xuống dập đầu với ba người
" Tỷ Tỷ , ta tên Vương Kiệt , hy vọng có ngày báo đáp ân tình của tỷ" Tên nhóc nói xong đứng lên chào ba người xoay người vội vàng đi
Nguyên Tranh nhìn bóng dáng Vương Kiệt khuất sao con hẽm thở dài
" Cha , nhị thúc , Tên ấy làm ta nhớ tới Thủ Khang và Thủ Bình " Nguyên Tranh sợ họ trách nàng đem tiền cho Vương Kiệt
" Nha đầu ,yên tâmta với nhị thúc ngươi không có ý kiến gì" Nguyên Thủ Mộc cười hiền nói , nữ nhi hắn tốt bụng như vậy hắn làm sao nở trách , nếu là trước đây hai lượng đối với hắn mà nói là rất lớn , hắn sẽ đau lòng , nhưng bây giờ thì không sao , tên nhóc ấy cũng rất đáng thương .
Ba người quyết định không đem chuyện vừa rồi trong lòng , cả ba đều mong nhanh về Thôn Trường Xuân , cả nhà chắc đang lo lắng lắm đây .
Trên lầu hai khách sạn Đông Tửu Lâu lớn nhất trong huyện Đông Hà
" Ba người Nguyên Gia vừa bán lương thực cho Đông Phát Trai của chúng ta . Nghe nói số lượng không ít . Một sai vặt bẩm báo lại cho Lâm Khiêm
" Ta biết rồi "
" Đông gia , người đó là Nguyên cô nương "
Lâm Khiêm nhìn Đông Vủ Mặc đứng bên cữa sổ , bóng dáng cao ngất gương mặt lạnh lùng không biểu tình , khiến Lâm Khiêm không biết Hắn đang nghỉ gì . Cả Tháng nay hắn đi làm nhiệm vụ của Đông Vủ Mặc giao cho. Mới trở lại ngày hôm qua , không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp được gia đình Nguyên Gia ở Đông Hà , Lâm Khiêm đối với người đang mang tiểu chủ tử của hắn vẩn rất quan tâm , nhìn thấy bụng của cô nương ấy càng ngày càng to , thần sắc khỏe mạnh hồng hào Lâm Khiêm có thể tưởng tượng được tiểu chủ tử của mình sẽ bụi bẩm đáng yêu , nghỉ tới đó tâm trạng hắn vui vẻ còn hơn là con của mình .
" Đông gia , xem ra Nguyên Cô nương thần sắc rất tốt, tiểu chủ tử chắc cũng sẽ khỏe mạnh , người đừng lo !
" Ngươi nhiều chuyện quá " Giọng Đông Vũ Mặc nhàn nhạt vang lên .