Sao khi bàn bạc với Nguyên Thủ Văn . Nguyên Tranh vốn đang háo hức nhưng bị Nguyên Thủ Văn phán một câu khiến cô buồn bực,
" Chờ a " Ý kiến của Nhị thúc cô là phải đợi thêm một tháng rưỡi nữa tới mùa gặt của Huyện Đông Hà , ở đó mọi người gieo trồng sớm hơn thôn Trường Xuân nên thu hoạch cũng nhanh hơn . Tới lúc đó bọn họ sẽ thuận theo mà bán lương thực sẽ không khiến người khác chú ý .
Ông nội và Phụ Thân có cẩn thận cũng không qua nhị thúc nha ! Nguyên Tranh phát sầu rồi nhưng đành kiên nhẩn chờ vậy .
" Nhị Thúc , ta tính chuyến này bán lương thực , muốn mua một cái máy xây lương thực ,Nhị thúc thấy thế nào "
Nguyên Tranh nói tính toán của mình cho Nguyên Thủ Văn . Lương thực thô trong không gian quá nhiều , nếu nhà bọn họ có máy xây sẽ tiện hơn . sau này bán lương thực thành phẩm giá cũng cao hơn .
" Ừ , Nhưng máy xây lương thực khá đắt . vận chuyển cũng khó khăn " Nguyên thủ Văn băn khoăn nói
" Vận chuyển thì không cần phải lo , ta có thể trực tiếp mang vào không gian nha. " Nguyên Tranh cười thoải mái nói
" Nếu có thể mua máy xây lương thực thì tốt . Nhị Văn con xem nên đặt thợ rèn nơi nào " Nguyên Lão cũng gật đầu nói
" Nhân lúc lên huyện Đông Hà bán lương thực chúng ta sẽ tìm mua máy xây lương thực trên ấy luôn " Nguyên Thủ Văn ngẫm nghỉ nói
Mọi chuyện được bàn bạc xong , cả nhà lại tất bật với những chuyện nhà . Hai huynh đệ của Nguyên Thủ Mộc Thủ Văn hàng ngày ra đồng , Trần thị chăm sóc vườn rau và heo ,gà trong nhà . Vương Thị lo bữa ăn cho cả nhà , Nguyên Tranh vẩn theo phụ giúp và chăm sóc tiểu Bân Bân . Bân Bân nhờ ở trong không gian thường xuyên càng lớn càng lanh lợi đáng yêu . Mới hơn ba tháng đả lật sấp và ưa cong mông lên muốn bò . mỗi lần nhìn cái mông tròn ủm của nhóc cố gắng cong để nhổm lên đáng yêu chết đi được . Nguyên Tranh thường nhìn con cố gắng đổ mồ hôi rất không phúc hậu mà ở bên cười .
Quả nhi thấy chủ nhân như vậy thì rất bất mãn , thường xoay quanh tiểu Bân Bân mà động viên . Tiểu Bân Bân dù bị mẹ cười nhạo nhưng vẩn hồ hởi luyện tập lâu lâu lại nhe hàm nướu cười tới nhiễu nước miếng .
Tới ngày lên thị trấn Đông Hà , sáng sớm Vương Thị thức sớm phụ Trần Thị chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà . Nguyên Tranh cùng cha và Nhị Thúc ăn sáng xong Trần thị gói theo một gói bánh bao gần 10 cái cho ba người đem theo ăn dọc đường . Chuẩn bị xong cả nhà lên xe ngựa chầm chậm ra khỏi thôn . Xe ngựa từ tối hôm qua Nhị thúc lên trấn trên thuê và đánh trở về để sáng nay đi cho sớm .
Dù lên thị trấn Đông Hà lần thứ hai nhưng Nguyên TRanh vẩn rất háo hức . Tiểu Bân được Nguyên Tranh ôm trong lồng ngồi gần cữa sổ , ánh mắt lúng liếng hiếu kì nhìn tới nhìn lui , miệng ê a vài từ không rõ , chốc chốc lại hé miệng cười khiến không khí trong xe thật ấm áp .
Tới thị trấn giống như lần trước , Nguyên Tranh chuyển lương thực ra đầy xe còn mình và Tiểu Bân trốn vào trong không gian . Nguyên Thủ Mộc ở lại trông xe , còn Thủ Văn thì tới cữa hàng Đông Phát Trai , Trần Lão bản gặp Nguyên Thủ Văn thì rất mừng rỡ nhiệt tình tiếp đón.
Lương Thực lần trước mua của họ rất tốt , đem nấu lên hạt cơm vừa trắng vừa thơm lại mềm dù loại lương thực tốt nhất của cữa hàng cũng không bằng . Trần Lão bản đem lên nói cho Đông gia , sau khi Đông gia xem xong đặc biệt ra lệnh giử lại tất cả số lương thực đó . một phần làm giống gieo trồng trong ruộng đất của Đông gia , số còn lại được xây ra và biếu cho nhưng chổ quen biết .
Nhưng kì lạ tất cả số lượng hạt giống gieo trồng năm nay thu hoạch mặc dù năng suất vẩn rất tốt nhưng khi nấu ra hương vị lại không giống, nó cũng như một loại gạo bình thường trong cữa hàng . làm cho Trần lão bản khó hiểu không thôi , chuyện này hắn vẩn chưa thông báo cho Đông gia biết .
Nguyên Thủ Văn thấy Trần lão bãn nồng nhiệt như vậy , có chút ngượng ngùng ,Trần lão bản thật đúng là nơi buôn bán tốt . Sau khi thương lượng gia cả vẩn như củ , nhưng lần này số lương thực mà huynh đệ họ bán ra nhiều gần gấp đôi . Đây là Nguyên Tranh cố chấp muốn bán , vốn là Nguyên Thủ Văn vẩn không muốn làm người khác chú ý chỉ muốn bán một số lượng nhỏ như lần đầu , nhưng không chịu nổi Nguyên Tranh mè nheo nên đành chịu thua .
Trần lão bản nghe họ bán nhiều như vậy thì rất cao hứng nhìn sơ qua lương thực giống như lần đầu càng mừng rỡ . mặc dù rất tò mò vì sao cùng một loại giống lúa nhưng vì sao lương thực họ làm ra lại khác như vậy . Dù rất muốn biết nhưng Trần Lão bản vẩn kiềm nén trong bụng .
Cân hai loại lương thực xong vận chuyển xuống . Lần này cả hai loại mỗi bên gần 5 ngàn cân ,tổng cộng gần ba trăm lượng , Trần lão bản vui vẻ trả cho họ chẳn ba trăm lượng bạc trắng .
" Không biết ba sọt tre trên xe ngựa không biết huynh đệ chở gì ,? " Tò mò Trần lão bản không kìm được hỏi
Nguyên Thủ Văn nhìn thấy liền biết chuyện gì , dù hơi bất ngờ cũng bình tỉnh trả lời
" Đó là một ít trái cây trong vườn nhà mới thu hoạch , tính đem lên đây tìm chổ bán đi "
" Có thể cho ta xem qua không ? "
Nguyên Thủ Văn liếc nhìn đại ca , Nguyên thủ Mộc trên xe ngựa vén tấm bao bố trên ba sọc tre ra , kéo nhẹ ra ngoài cữa cho Trần Lão bản xem . Từng hương thơm trái cây len tới mủi. ánh mắt Trần lão bản sáng lên , nhìn ba sọt trái cây đầy ắp căng tròn sáng bóng mọng nước . Trần lão bản chưa thấy loại trái cây nào lại đẹp và nhìn ngon đến như vậy .Táo . lê , cùng hồng mỗi loại một sọt .
" Hai huynh đệ tính bán như thế nào ? có thể bán cho Đông Phát Trai của ta không ? " Trần lão bản kích động nói
Hai huynh đệ liếc nhau , Nguyên Thủ Văn suy nghỉ một chút ngập ngừng nói
" Thật không giấu gì Trần lão bản ,đây là mùa trái cây đầu tiên của nhà ta thu hoạch , nhìn thấy cũng tốt nên cả nhà quyết định đem đi bán , vì là lần đầu tiên nên ta cũng không biết giá cả như thế nào ? nếu Trần lão bản có hứng thú ngài cứ trả giá , dù sao cũng là chổ quen biết bán cho ngài ta cũng yên tâm hơn "
Trần lão bản thấy Nguyên thủ Văn thành thật như vậy thì rất hài lòng và cảm kích . Hắn dám chắc trong nguyên thị trấn Đông Hà này cũng chưa thấy loại trái cây nào ngon như vậy . nếu Đông Phát Trai bán ra chắc chắn sẽ được mọi người đua nhau mà mua .
" Hai huynh đệ ta thật cảm kích hai huynh đệ tin tưởng Trần lão ta ,Đông Phát Trai chúng ta cũng không thể xấu hổ mà chèn ép hai người. Táo và lê ở đây mọi người vẩn bán ra nhiều , Hồng thì có chút quý , Nhưng trái cây huynh đệ trồng ra rất ngon và đẹp mắt . như vậy đi , ở đây Táo và lê cữa hàng bán ra là ba mươi văn một cân . Hồng thì 50 cân một văn . Nhưng vì trái cây của hai huynh đệ rất tốt ta sẽ trả cho cả ba loại đều là 45 văn một cân , hai huynh đệ thấy thế nào ? "
Trần lão bản suy tính nói . mặc dù trái cây của họ nhìn rất tốt , nhưng táo và lê cũng không quý lắm , người dân ở đây cũng thường mua ăn . Cũng không thể bán ra quá đắt . Nhưng hắn tin tưởng trái cây này mặc dù giống nhưng chắc chắn sẽ ngon hơn . Nên hắn vẩn quyết định mua vào với giá cao hơn một phần vì cũng chiếu cố hai huynh đệ thật thà này một phần cũng giử ấn tượng tốt để sau này còn mua bán với họ . Không biết sao Trần lão bản rất tin tưởng hai huynh đệ này sẽ cho hắn thật nhiều kinh hỉ đây .
Nguyên Thủ Mộc cùng Nguyên Thủ Văn giật mình , không ngờ loại trái cây này còn đắt hơn gạo trắng và bột mỳ , cũng đúng thôi quanh năm họ có khi nào có tiền mua loại trái xa xỉ này ăn nên không biết giá của nó ra sao .
Thế là cả hai bên thuận mua vừa bán vui vẻ cân từng sọt trái cây tính tiền . mỗi sọt gần 50 cân , ba sọt đều nhau . 150 cân một cân là 45 văn , cầm thêm gần bảy mươi lượng tiền bán trái cây , cả hai huynh đệ chào tạm biệt Trần lão bản ra về , Trước khi đi Nguyên Thủ Văn hỏi thăm chổ nào có bán máy xây lương thực . Trần lão bản nhiệt tình chỉ dẩn . cả hai người cảm tạ hướng xưỡng rèn lớn nhất ở thị trấn mà đi.
Sau khi mua được xong máy xây lương thực , cả hai huynh đệ đều cao hứng đỏ bừng mặt . Trong thôn mấy ai mua riêng cho gia đình máy xây này , bởi nó rất đắt và quý , Cả thôn Trường xuân chỉ có Trương Lăng có máy xây lương thực tuy nhỏ nhưng cũng là khá giả nhất nhì trong thôn .
Sau nhờ sự giúp sức cho vài người trong xưởng rèn mọi người khiêng máy lên xe ngựa . Nguyên Thủ Văn đánh xe ngựa hướng cổng thành đi . Nguyên Tranh bước ra từ không gian , nhân lúc không ai để ý đem máy xây toàn bộ thu vào không gian . Kêu nhị thúc dừng xe ngựa cột ven đường ,nàng muốn đi mua đồ nha . Nguyên Thủ Văn bất đắc dĩ lắc đầu , còn Nguyên Thủ Mộc ánh mắt chứa ý cười sủng nịnh nhìn nữ nhi
" Được rồi , ta ở đây trông chừng xe ngựa . Ngươi và nhị thúc đi xem và mua những thứ cần mua đi . "
Nói xong đem tất cả tiền bán lương thực hôm nay còn lại giao cho nàng , Nguyên Tranh hớn hở , để một ít trong túi áo còn bao nhiêu đều cất vào không gian , ôm Bân Bân cùng với nhị thúc hướng chổ náo nhiệt cữa hàng đi tới
" Tú Mai bị bắt làm thiếp " Chuyện gì xảy ra nha . Trần thị kinh ngạc muốn tìm hiểu , thì Trương Thị đả hấp tấp chạy tới , không kịp vào nhà mà đứng trước cữa rào nói những gì mình biết .
Số là Tú Mai mỗi tháng vẩn lên thị trấn hốt thuốc cho phụ thân vài lần . Vì Triệu Lâm bị thương ở chân động gân cốt lâu lành , trời lạnh vẩn thường đau nhức . nên phải uống thuốc thường xuyên .
Tú Mai lớn lên cũng xinh đẹp vì vóc dáng giống nương mình Trần Tú . Nhưng từ khi Trần Tú làm ra chuyện gièm pha , Tú Mai tình tình cũng thay đổi , tự ti rụt rè , nói chuyện cũng nhút nhát , chỉ chăm lo việc trong nhà và chăm sóc cho Phụ thân, y phục cũng không để ý quanh năm mặc vài bộ đồ sờn vai , mái tóc luôn che cả nữa gương mặt , nói chuyện hay cuối đầu , bộ dáng không đặc sắc nên không ai chú ý .
Ai biết vẻ ngoài không có gì xinh đẹp lại tình cờ bị người để ý . Kim Bao Tiến là một chủ cữa hàng bán tạp hóa lương thực trên Thị Trấn Trường Xuân . Hắn ta năm nay cũng gần ba mươi tuổi đả cưới nương tử hơn mười năm nhưng vẩn chưa có nhi tử . Nương Tử hắn là Lã Thị người khôn khéo lợi hại , nhà mẹ đẻ cũng buôn bán nên về là Kim gia giúp Kim Bao Tiến khống ít , dù chưa sanh con nhưng cũng không ai dám nói nặng nhẹ nàng ta .
Hai lão Kim gia cũng nôn nóng ôm tôn tử không ít lần nhắc nhở ,Thời gian qua lâu , Lã Thị cũng không thể kêu ngạo nữa , phải biết thời đại này nữ tử cưới về nhiệm vụ quan trọng là sanh con cho trượng phu nói dõi , Nàng ta cùng Kim Bao Tiến xem đại phu mới biết là cơ thể nàng ta không thể có thai được . Lúc này Kim gia mới lo lắng oán hận , đòi thôi Lã Thị để nhi tử mình cưới vợ khác . Nhưng Kim Bao Tiến là một người nhát gan , làm ăn lại không biết , mấy năm naychuyện làm ăn đều một tay Lã Thị lo liệu , hắn thì chỉ sung sướng ăn ngon mặt đẹp đả quen, nên e ngại cũng không muốn buông tay Lã Thị .
Cả nhà Kim gia bàn bạc , Lã Thị chấp nhận cho chồng mình nạp thiếp để sanh con cho Kim gia . Lã Thị chú ý tìm kiếm tình cờ mới phát hiện ra Tú Mai ,vì cữa hàng nhà Kim gia đối diện với nhà thuốc Tú Mai thường mua.
Tú Mai năm nay cũng gần mười bảy tuổi , vóc dáng cũng không gầy gò lắm , phát triển cũng đầy đủ của người thiếu nữ cần có , mãnh mai mà đầy đặn . Lã Thị thăm dò cũng không khó khăn để biết gia cãnh nhà Tú Mai , Nàng ta rất hài lòng , một người như vậy rất dể bị nàng ta nắm trong tay , lại giỏi giang chịu khó làm không ít việc , càng nghỉ càng vừa lòng nên bàn bạc với chồng mình .
Bao Kim Tiến thấy vóc dáng trẻ trung mềm mại của Tú Mai từ xa thì cũng vừa bụng , tuy rằng không nhìn thấy gương mặt . Một lần vô ý đụng chạm thấy lần da trắng nõn ánh mắt đen láy thì Hắn ta thấy rụt rịt , quyết định chọn Tú Mai làm thiếp ." Triệu lão gia huynh , ta biết ngài chỉ có một khuê nữ , trong lòng luyến tiếc , nhưng nữ nhi lớn đều phải gả cho người nha . May mắn Khuê nữ nhà ngươi được lọt vào mắt Bao Kim gia , Chủ tạp hóa lương thực lớn nhất nhì trấn Trường Xuân , dù chỉ là thiếp nhưng chỉ cần sanh cho ngài ấy một tôn tử béo mập thì lo gì không được Kim gia coi trọng . Khuê nữ ngài được gả vào nhà phú quý Triệu lão gia cũng được thơm lây .
Triệu Lâm tức giận hai nắm tay run run nhìn bà mai không ngừng khua môi múa mép .
Ánh mắt Triệu Lâm lạnh lẽo nhìn bà mai , rồi chuyện qua nữ nhi đang đứng cuối gằm mặt . Triệu Lâm nén tức giân gằn giọng hỏi
" Nữ nhi của ta quanh năm đều quanh quẩn trong thôn , không biết tại sao lại được Bao gia nhìn trúng ?
" Ta nói cũng là nhân duyên lão thiên định nha . Tú Mai cô nương lên trấn hốt thuốc đều đi ngang qua cữa hàng Bao gia , Bao lão gia nhìn thấy Tú Mai cô nương đoan trang hiền thục , nên mới để trong lòng " Bà mai nói tới đây thì lấy khăn che miệng cười mập mờ nhìn Tú Mai
Tú Mai trong lòng vừa thẹn vừa giận, nàng nhớ tới gương mặt nham nhở đáng khinh củaBao Kim Tiến và ánh mắt sắc bén của vợ hắn ta mỗi khi nàng đi ngang qua thì rùng mình .
Tú Mai ngước cặp mắt trong mong cầu xin Triệu Lâm từ chối , nàng không muốn làm thiếp , càng không muốn bỏ lại phụ thân một mình.
Triệu Lâm bắt gặp ánh mắt nữ nhi , gương mặt ấy khiến cho hận ý trong lòng dâng lên . Ánh mắt lạnh lẽo lữa giận bùng lên . Tú Mai thấy thì run sợ vội cuối đầu xuống
" Ta cần vài ngày suy nghỉ, ngươi hãy về trước đi " Triệu Lâm lạnh nhạt đuổi khách
Bà mai nghe giọng điệu hờ hững của Triệu Lâm thì cụt hứng , tính nói thêm vài câu , nhìn thấy gương mặt âm trầm của Triệu Lâm thì hơi sợ , giã lã cười nói
" Được , được Triệu lão gia từ từ suy nghỉ , ta xin về trước vậy , Bao Kim gia có dặn Tú Mai cô nương khi nào lên trấn nhớ ghé cữa hàng Bao gia ,ngài ấy rất mong Tú Mai cô nương đâu " Bà mai nói xong liếc nhìn Tú Mai một cáicười âm hiễm lắc mông ra khỏi Triệu gia .Trong phong không khí bổng xuống thấp Tú Mai rùng mình nổi sợ trong lòng dâng lên . Cô cảm nhận Phu thân đang rất tức giận
Từ khi nương rời đi , tính tình của phụ thân cô trở nên thất thường , luôn hằn học tức giận vô cớ .Tú Mai luôn luôn làm cho mình ítxuất hiện trước mặt phụ thân .Tránh ông nhìn thấy gương mặt cô mà tức giân.
Tú Mai sờ tới gương mặt mình chua xót .Đả từng cô rất vui vẻ hạnh phúc vì có gương mặt giống nương .Nhưng bây giờ cô chỉ muốn giấu đi càng ít người thấy càng tốt . Không khiến người khác cũng như phụ thân nhớ tới người đàn bà đó .
Người đàn bà khiến cho Tú Mai căm hận nhưng luôn luôn không thể quên được . Chắc Phụ thân cũng như vậy đi ...
" rầm "
Một tàn thuốc làm từ cây bay thẳng qua xướt ngang qua mặt cô đau nhói . Tú Mai giật mình đau đớn ôm má ánh mắt không thể tin hoảng sợ nhìn phụ thân
" Ngươi muốn đi , bây giờ tới ngươi cũng muốn đi " Triệu Lâm âm lãnh nói
Tú Mai ánh mắt rưng rưng hốt hoảng không hiểu
" Tú Mai ngươi muốn giống nương ngươi , cảm thấy ta là gánh nặng . Muốn đi làm thiếp cho Bao Kim gia ,đúng là mẹ nào con đấy , đều tiện như nhau . "
Triêu Lâm tức giận tàn nhẩn nói
Tú Mai mặt đẫm nước mắtkhông ngừng lắc đầu
"Cha , không phải như vậy , nữ nhi không có "
" Còn không thừa nhận, tại sao trên trấn bao nhiêu người.sao Bao Kim gia lại để ý tới ngươi . Nhưng rất tiếc một khi người còn là Triệu Lâm ta nữ nhi , thì ngươi đừng mong làm những chuyện vô liêm sĩ như nương của ngươi trước mặt ta "
Triêu Lâm giận giữ hét lên , ném tất cả đồ gần kề xuống dưới đấtTú Mai nhìn phụ thân đang điên cuồng tức giận , gương mặt cô bi thương Trong lòng lạnh lẽo . Trong mắt của Phụ thân cô không phải là nữ nhi của ông ta càng giống một kẻ thù hơn. Tú Mai tuyệt vọng chạy ra khỏi nhà .Tú Mai nhảy sông !
May mắn được người bắt gặp vớt lên từ sông Hà Giang , thôn trường xuân oanh động Mọi người tấp nập đứng trược Triệu gia hiếu kìbàn tán
" may là được cứu kịp thời , thân mình bịnhiễm lạnh, tạm thời uống vài thang thuốc giữ ấm cơ thể , sẽ không sao " đại phu bắt mạch xong viết đơn thuốc đưa choTriệu Lâm
Triệu Lâm cầm lấy , trả tiền cho đại phu , từ khi ông ta hay tin nữ nhi tự tử tới được người cứu đem về nhà luôn trầm mặc
Tú Mai vẩn đang mê man . Trương thị cùng mấy phụ nhân chạy qua chăm sóc cho Tú Mai .
" đứa nhỏ này ,cókhổ gì mà đến nổi không thiết sống như vậy " vừa lau người cho Tú Mai bằng nước ấm Trương Thị đau lòng nói
" Triệu Lâm ! đệ đừng trách ta nhiều chuyện . đứa nhỏ Tú Mai này ta cũng nhìn nàng lớn lên , ngoan ngoan hiền lành lại hiếu thảo . Trong nhà ngươi lại đơn chiếc , có chuyện gì không giải quyết được đến nổi đứa nhỏ ngoan như vậy phải tìm chết "
Mặc xong bộ đồ khô ráo cho Tú Mai đắp chăn giử ấm Trương Thị bước ra bức xúc nói
" Trương Tẩu đả làm phiền rồi . Triệu Lâm ta xin cám ơn , Triệu Lâm khách sáo nói không để ý Trương Thị chất vấn" Lâm đệ ta cũng nghe chuyện bà mai đến nhà hỏi Tú Mai , đệ trăm ngàn lần đừng đáp ứng nha , Tú Mai là nữ nhi tốt đệ nên để tâm nhiều hơn " Trương thị ngập ngừng một hồi lâu không nhịn được nói
" Ta biết " sắc mặt Triệu Lâm khó coi nhưng vẩn trả lời
Trương Thị thấy Triệu Lâm không kiên nhẩn , cũng ngượng ngùng không nhắc tới nữa , dù sao là chuyện nhà người ta , bà dù thương tiếc cho Tú Mai cũng xen vào được .
Nguyên gia cũng nghe tin . Trần Thị thở dài nhắc lại chuyện trước đây với Vương thị
" Nàng talà một đứa bé ngoan , nếu kết với Thủ Văn cũng không tệ , không ngờ lại xảy ra chuyện , hy vọng là tai qua nạn khỏi " Vương Thị thương tiếc nói .
Đối với bà chọn nàng dâu chỉ cần là người thật thà chịu khó , tính nết khôngđanh đáchua ngoa . Nguyên gia chỉ có hai đứa con trai , sẽ không ra riêng nênbà cần một nàng dâu như Trần Thị vợ lão đại . Có như vậy gia đình mới êm ấm vui vẻ .
Đó là lý do tại sao bà không thích Triệu ngọc Dung nhà Liễu thị .Từ đầu xuân vừa ăn tết xong Liễu thị lại đánh tiếng bà mai tới Vương thị lần này chấp nhận gả nữ nhi yêu quý của Mụ ta qua làm dâu Nguyên gia , thêm ba mẩu ruộng tốt làm của hồi môn theo . Vương thị dở khóc dở cười khéo léo từ chối , bản tính bà hiền lành ít tranh chấp với ai , nhưng cũng không chịu nổi người da mặt dày như vậy .
Liễu thị trong mấy tháng nay vẩn luôn nhờ bà mối chiêu con rể , nhưng người mụ ta chọn thì không đồng ý ở rể , còn người chịu ở rể thị mụ lại chướng mắt , sắp thấy nữ nhi đang gần hai mươi , thanh danh vì chuyện lần trước cũng không được tốt , làm mụ cũng lo lắng không thôi .
Đùng một cái Nguyên gia phất lên , xây nhà mua đất làm ai cũng thèm muốn ghen tỵ .
Liễu thị từ xa nhìn thấy ngôi nhà mới khang trang cùng mười mấy mẩu ruộng tốtcủa Nguyên gia , lại nhìn tới Thủ Văn tuấn tú lịch sựchưa cưới nàng dâu , làm mụ lại nổi tâm
Mụ cứ nghỉ nữ nhi nhà mình tướng mạo không kém lại cho nhiều của hồi môn một chút , Nguyên gia lần trước từ chối vì không chịu nhi tử ở rể , lần này mụ chấp nhận gả con gái qua , Nguyên gia lý nào lại từ chối.
Nhưng làm cho mụ ta tức giận không thôi vì Vương thị một lần nữa từ chối .____
__Tú Mai tỉnh lại vào nữa đêm , thấy một bóng người ngồi lặng lẽ trên đầu nhìn thì giật mình , nhìn thấy rõ gương mặt phụ thân thì hốc mắt chua xót nước mắt không kìm được từng giọt rơi xuống , cố nén tiếng khóc thành những âm thanh vỡ vụn nghẹn ngào .
" Tại sao lại làm như vậy ? , vì ta không cho ngươi làm thiếp Bao Kim gia sao ? " giọng Triệu Lâm khàn khàn mệt mõi
Tú Mai trong bóng tốinức nở không ngừng lắc đầu , Triệu Lâm không thấy chỉ thở dài mang đậm bi thương đứng lên
" Thôi tùy ngươi , muốn làm gì thì làm "
" Cha ,người thật sự không cần nữ nhi nữa sao?" Tú Mai âm thanh mủi nghẹn ngào hỏi
Triệu Lâm bóng lưng cứng lại
" Từ khi nương đi , người đả không cần ta , dù ta luôn luôn ở bên cạnh, người cũng không quan tâm , ta luôn cố tự an ủi mình chỉ cần luôn cố gắng có một ngày phụ thân cũng sẽ như ngày xưa mà yêu thương ta .
phụ thân dù nương không cần nữ nhi, nhưng ta không sao vì ta luôn nghỉ ta còn phụ thân, Nhưng nếu cả phụ thân cũng chán ghét ta, nữ nhibiết làm thế nào ?" Tú Mai đau lòng khóc nấc lên
Triệu Lâm nghe tiếng khóc của nữ nhi gương mặt thống khổ ánh mắt chua xót .
Ông bổng nhớ tới ngày nương tử ông sanh ra Tú Mai , nhìn con gái nhỏ nhắn đáng yêu ông nâng niu yêu thương như báo vật , rồi Tú Mai củaông biết bò biết đi , lần đầu tiên ngọng nghịu gọi phụ thân, hay những buổi chiều ông đi săn về trước cữa luôn có bóng dáng nhỏ nhắn đứng đón ,vừa nhìn thấy mặt phụ thân đả chạy ra mừng líu ríu gọi . Khi đó ông thật hạnh phúc , nương tử xinh đẹp nữ nhi ngoan ngoãn .
Từ lúc nào mà cuộc sống của ông lại trở nên như vậy , nhìn một chân đả mất của mình , lại nhìn tới Tú Mai đang nức nở .bao lâu rồi ông chưa từng thật tâm quan tâm tới .Nữ nhi của ông đả lớn nhưng không có nét tươi vui của thiếu nữ đang xuân thì , mà gầy gò xanh xao ánh mắt nhìn ông lúc nào cũng lấy lòng nhưng lại sợ hãi , khát vọng tình thương nhưng không dám tới gần.Mấy năm nay ông luôn sống trong nổi oán hận vì sự phản bội . Ông trút tất cả hận ý tuyệt vọng lên người nhỏ bé của nữ nhi ông. Hôm nay nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng của Tú Mai chạykhỏi nhà , hay thân thể lạnh giá sắc mặt tái nhợt được người cứu từ tay tử thần đem lên. Triệu Lâm bổng tỉnh ngộ , hoảng sợ lo lắng cùng áy náy trăm cảm xúc giày vò khiến một đêm nay ông không thể ngủ được , lẳng lặng ngồi đầu giường mà nhìn nữ nhi đang ngủ .
Hít một hơi thở sâu ngăn bao cảm xúc phức tạp trong lòng , Triệu Lâm cất giọng khàn khàn âm thanh như nghẹn lại
" con là nữ nhi của ta !"
" Phụ thân , ta không muốn gả đi , càng không muốn làm thiếp , Người đừng gả ta đi . Nữ nhi còn muốn ở bên chăm sóc cho người"
Tú Mai đang hoảng hốt căn bản không nghe được Phụ Thân nói gì chỉ biết lẩm bẩm cầu xinTriệu Lâm nhìn thấy nữ nhi hoảng sợ chỉ biết bám víu cầu xin ông . Đau lòng tự trách lại cuồn cuộn dâng lên trong lòng . Triệu Lâm ông có xứng đáng làm một phụ thân
" Ngươi hãy nằm nghỉ ngơi . Yên tâm nếu không muốn thì không sẽ không gả "
Triệu Lâm dịu giọng nhẹ nhàng nói xong lại bước khập khiểng ra khỏi phòng .
Tú Mai ngơ ngác một lúc không kịp phản ứng . Sau lại nở nụ cười vui sướng nước mắt lại rớt xuống .Chuyện Tú Mai làm thiếp bị ngừng lạiBao kim Tiến nghe tin Tú Mai không chịu làm thiếp mà tự sát ,làm hắn ta hoảng sợ không thôi . Có nhiều người trong thôn đồn đãi nhà hắn ỷ thế cưỡng ép dân nữ nhà lành . Nhiều người khinh bỉ không ghé mua đồ ở cữa hàng nhà hắn . Bao Kim hai Lão gia cũng lo lắng không thôi , vội mời bà mai cùng lễ vật đến bồi tội với Triệu gia , lại bị Triệu Lâm ngăn ở cữa . Triêu Lâm tuyên bố cho dù nữ nhi của hắn có gả cho cữa nhỏ nhà nghèo nông thôn cũng không làm thiếp cho người . bà mối đành xám xịt trở về . Bao kim gia cũng đành ngậm miệng mà lo cho sinh ý của cữa hàng .Qua chuyện của Tú Mai thôn Trường Xuân lại yên bình .Tiểu Bân nhi của Nguyên gia đả ra tháng , bộ dáng càng ngày càng trắng trẻo mập mạp , ánh mắt lanh lợi gặp ai cũng nhoẻn miệng cười khoe hàm nứu hồng ra .Thật sự là tâm cang bảo bối của Nguyên gia .
" Cha . người mới về uông ly nước cho đở mệt " Nguyên Tranh đưa ly trà ấm cho Phụ thân cười nói
Mấy ngày nay mọi người đang bận rộn gánh phân bón ruộng . Nguyên gia năm nay ruộng nhiều nên cần phân cũng nhiều hơn . Ngoài Phân người Trần Thị còn gom tất cả Phân heo để dành lại cùng bón cho ruộng . Chỉ có Nguyên Thủ Mộc cùng Thủ Văn vừa gánh vừa bón . Nguyên Lão cũng muốn phụ nhưng mọi người cản , ông cũng lớn tuổi rồi ai cũng không nở cho ông làm chuyện nặng nhọc .
" Thủ Mộc mới về à . ta đang làm bánh áp chảo cũng gần xong , ăn một ít chút nữa lại đem cho Thủ Văn vài cái " Vương Thị trong bếp nói vọng ra . Bây giờ lương thực bột mỳ đều không thiếu nên Vương Thị thường xuyên xuống bếp trổ tài làm bánh cho cả nhà ăn .Vương thị thường bẳt Nguyên Tranh đi theo mìnhđể học làm . Cháu gái ngày xưa ngốc nghếch không tính , bây giờ đả bình thường lại xinh xắn nữ nhi nhà nông phải biết nấu ăn cùng châm tuyến . Nên rất ra sức dạy cho cháu gái của mình
Nguyên Tranh không lo rãnh rỗi . hàng ngày học nấu ăn , rãnh rỗi lại cùng Trần Thị học may vá . Còn Tiểu Bân nhi của chúng ta đau khổ bị Nương cho ăn xong lại quăng vào không gian với Quả Nhi .Còn mình thì vui vẻ học làm khuê nữ .
" Vâng , Nương , Ta vội về là có việc bàn với phụ thân " Nguyên Thủ Mộc cười nói
" Có chuyện gì " Nguyên Lão đang nghỉ trưa trong phòng nghe tiếng đang nhi tử bước ra
" Hôm nay ta gặp Thôn Trưởng , ngài ấy nói tính bàn bạc với cả thôn tính xây một học đường nhỏ trông thôn , để trẻ con trong thôn có điều kiện đi học . Hỏi nhà chúng ta có ý đính cho Thủ Bình và Thủ Khang đến trường không ?"
Nguyên Thủ Mộc hưng phấn nói" Chuyện tốt a , nhưng kinh phí xây Trường thì thế nào ? "Nguyên Lao cao hứng nhưng cũng lo lắng hỏi , cho dù xây nhỏ , nhưng vật tư bàn ghế cũng không ít , Bạc cũng không thể ít nha
" Ta cũng hỏi , Thôn Trưởng nói sẽ đi hỏi thăm nhưng nhà có con muốn cho đi học thì góp mỗi người một ít cùng nhau xây trường , Còn tiên sinh Thôn Trưởng sẽ mời một tú tài trên thị trấn về dạy "
" Biết là như vậy , Trong thôn trẻ nhỏ nhiều nhưng gia cảnh trong thôn đều khó khăn , Có thể góp bao nhiêu nha . " Nguyên Lão suy nghỉ thấu đáo nói
Nguyên Thủ Mộc cũng trầm mặc . Đúng là như vậy , trong thôn lo mỗi ngày ăn no là đả khó khăn rồi , Hơn Trăm họ gia đình chỉ có vài hộ là khá giả có tý ruộng đất nhiều hơn thôi . Cho nên mười mấy năm nay trong thôn chưa có đứa trẻ nào được đi học . Chỉ có nhi tử lớn của Thôn Trưởng ở trên thị Trấn mới cho tiểu nhỉ tử của mình học ở Trường trên thị trấn trường xuân. Ngay cả Trương Lăng cũng xem là ăn uống dư dả cũng chưa có thể cho hai nhi tử mình học nổi . Trường Tư Thục duy nhất trên Thị Trấn Trường Xuân vừa xa học phí lại đắt đỏ , Mỗi một học trò hàng tháng phí đều hơn một lượng bạc ., Cái này sao mà trả nổi nha." Ông nội , cha ,nếu trong thôn xây được trường học thì hay quá , sau này tất cả mọi người đều được đi học , hai đệ đệ cũng vậy . Ta vốn dĩ nghỉ sau này có tiền sẽ cho hai đệ ấy lên thị trấn học . Nhưng trường trên ấy xa quá đi về cũng vất vả , bây giờ có một Trường ở trong thôn chúng ta thì còn gì bằng "
Nguyên Tranh cũng vui vẻ nói , Cô nhớ tới không khí đi học mấy năm của mình ở thời đại . Không biết ở đây như thế nào , dù sao cho hai đệ đệ đi học cũng rất tốt nha" Nếu được vậy thì rất tốt , nhưng theo ta nghỉ kinh phí xây trường cũng hơn trăm lượng , trong thôn chúng ta mọi người sao lo nổi nha " Nguyên Lão thở dài nói
" Ông nội , ai có nhiều thì góp nhiều có ít góp ít , cũng không thể ép mọi người được . Hay nhà ta góp nhiều một tý , chuyện xây trường chắc được mà "
" Nhà ta làm gì còn tiền nha , Góp vài lượng thì được chứ nhiều hơn thì không đủ đâu" Vương Thị đem dĩa bánh nóng hổi ra đặt trên bàn , buồn rầu nói
Nguyên Tranh đứng lên châm bình trà mới đem ra cho mọi người ăn bánh có uống . Trần Thị mới cho heo ăn xong dọn chuồng bước vào thấy gương mặt mọi người có điều suy nghỉ thì hỏi
" Cha đứa nhỏ đả về !. Cha, Nương ,có chuyện gì sao?"
Nguyên Thủ Mộc nói mọi chuyên cho nương tử của mình nghe
" Nếu cho Thủ Bình cùng Thủ Khang đến trường học thì ta không còn mong muốn gì hơn " Trần Thị kích động có chút cảm khái nói
Bản Thân bà chỉ có ba đứa con , ngày xưa lo ăn lo mặc không đủ , đâu dam hy vọng nhi tử mình được đi học chữ nghĩa với người ta . Nhưng trong tận sâu tấm lòng của người làm nương luôn muốn cho con mình được tốt nhất . Bây giờ cả nhà đả tốt hơn nhìn hai nhi tử thông minh ngoan ngoãn nếu biết được chử nghĩa không mong có công danh chỉ cần như vậy bà đả rất thỏa mãn .
" Ông nội , cha , trong không gian của ta , lương thực cùng trái cây vài thứ đả rất nhiều . Ta nghỉ nên lên thị trấn bán một chuyến , lấy tiền đó phụ với Trưởng Thôn xây trường học . Việc tốt như vậy nếu không đủ bạc mà không thành thì rất tiếc " Nguyên Tranh làm như suy nghỉ thật lâu nói
Thật ra khi nghe Vương Thị nói không đủ tiền thì cô đả nghỉ ngay tới đống lương thực đầy ấp trong không gian rồi . Bây giờ cách mấy ngày Nguyên Tranh mới thu hoạch lương thực một lần . Vì lương thực dự trử quá nhiều . Trái cây cũng chất đầy vài sọt đầy ấp , Cũng may là Không gian để bao lâu thực phẩm cũng tươi như mới hái .
" Nếu chúng ta góp nhiều bạc không biết có phô trương quá không , Ta sợ mọi người chú ý " Nguyên lão lo âu nói
" Ta cũng nghỉ giống phụ thân " Nguyên Thủ Mộc cảm thấy cả nhà bây giờ đả rất tốt , có ruộng có đất chỉ cần từ từ làm cả nhà sẽ khấm khá lên thôi . Không cần sử dụng không gian kì diệu kia , Hắn lo lắng cho nữ nhi nha
Nguyên Tranh biết mọi người lo lắng cho mình , trong lòng ấm áp , nhưng cũng cảm thấy đau đầu không thôi . Thật là rỏ ràng có một đống tiền nhưng vì cái gì không sử dụng được nha , lại vì tiền bạc mà lo âu .
" Ông nội , Cha , Ta nghỉ chúng ta cũng đả mấy tháng mới bán một lần sẽ không có người chú ý . Còn về phía Thôn Trưởng chỉ cần nhờ ngài ấy giử bị mật về bạc ta góp , ta nghỉ ngài ấy sẽ đồng ý thôi " Nguyên Tranh không cam lòng lại hiến kế ,Dù mọi người cứ nói không cần , Nhưng cô cảm thấy vẩn cần rất nhiều tiền nha .
" À , còn cần tiền để cưới nhị thẩm cho Nhị Thúc nha " Nguyên Tranh thấy vẻ mặt Nguyên Lão giản ra thì làm như vô tình bồi thêm
" Cái này " Lần này thì tới Vương Thị xiêu lòng rồi ngước mắt nhìn Nguyên Lão. Cưới nàng dâu cho nhi tử là nổi lo lớn của bà . Tiền bán lương thực lần trước đả dùng hết . Bây giờ đợi tới mấy tháng nữa thu hoạch lương thực mới có tiền . Dù bây giờ lương thực không lo nhưng cũng cần rất nhiều thứ cần mua . Có một ít bạc trong tay cũng đở lo hơn .
Nguyên Lão nhìn vẻ mặt Vương Thị sao không biết bà ta muốn gì , lại nhìn Nguyên Tranh làm như không có gì ánh mắt lại không che hết đắt ý vui vẻ . Trong lòng ông bất đắt dĩ không thôi ,tức giận trợn mắt nói
" Đợi Thủ Văn về rồi bàn tiếp . Còn nha đầu ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi tính toán gì , Ta đây không phải lo cho ngươi sao ? Ngươi đừng quên bây giờ ngươi còn có Tiểu Bân làm gì cũng phải cẩn thận "
Nguyên Tranh biết Nguyên Lão đả đồng ý vui vẻ chạy ra sao bốp vai cho ông cười hì hì
" Ông nội , ta biết rồi sẽ cẩn thận người đừng lo . Cũng vì Bân Bân và mọi người ta muốn có nhiều tiền để mọi người càng tốt hơn . Lần trước ta mua hộp trà người rất thích , Nhưng đả hết lâu rồi người lại tiếc tiền không mua uống . Ta cũng đau lòng nha "
Nguyên Lão vui vẻ đến cảm động . Thật ra ông rất thích uống trà , nhưng quanh năm chỉ uống được loại trà rẽ vốn không có bao nhiêu mùi thơm .Hộp trà Nguyên Tranh mua cho ông rất thơm lại đậm đà ông rất thích .Hỏi ra một hộp trà chưa được nữa cân mà gần một lượng bạc , trời ạ sao dám mú uống lần thứ hai nha . Uống hết ông vẩn luyến tiếc giử lại cái hộp đổ trà thường dùng vào . không ngờ cháu gái lại để trong lòng làm ông cảm động không thôi .
Nguyên Thủ Mộc nhìn Phụ thân vui vẻ ông yêu thương nhìn nữ nhi . Có một nữ nhi ngoan ngoãn hiếu thảo như vậy , hỏi sao không cảm thấy tự hào
Cả nhà đều vui vẻ ăn bánh áp chảo thơm phức nóng hổi . Gương mặt ai cũng thấp thoáng ý cười