Xong xuôi đâu ra đấy, nó nhanh chóng kì cọ sạch sẽ hết khuôn mặt anh ta. Vì sao ư? Vì nếu để y vậy sang ra anh ta sẽ hét lên và mọi người sẽ biết tỏng thủ phạm đích thị chính là nó. Mà nếu như vậy thì sẽ mất hình tượng rồi. Vì vậy nó buộc phải rửa sạch hết những dấu tích trên gương mặt anh ta.
Sau đó nó ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
8h sáng. Biết anh ta đã dậy. Nó nhắn tin, kèm theo là những bức ảnh bất hủ mà nó đã chụp được: “Haha. Bổn tiểu thư ta đã có được những bức ảnh có 1-0-2 của ngươi.”
Nhận được ảnh, anh vô cùng sửng sốt. Anh chạy vội vào toilet soi gương. Nếu nhìn kĩ lắm mới thấy được những vết mực đen mờ mờ trên gò má và trán. Nhưng cô ta đã vào phòng anh khi nào cơ chứ?
Anh ra ăn điểm tâm như thường lệ khi nghe tiếng mời của cô giúp việc.
- Này cô Sáu!- Trần phu nhân vừa kéo ghế ra vừa hỏi- Ban sáng có ai vào nhà ta à? Tôi nghe tiếng chuông.
- Vâng. Là Hoàng tiểu thư ạ.
Nghe đoạn đối thoại kia, anh ta nhảy dựng lên:
- Cô ta đến đây làm gì?
- Phụ tôi dọn nhà và làm bữa sáng ạ. Tiểu thư cũng là người đã dọn phòng cho cậu chủ.- Cô giúp việc sợ hãi
Hóa ra tranh thủ lúc vào dọn dẹp phòng cô ta đã lén chụp hình anh. Anh ta không buồn ăn cơm chạy ngay vào phòng. Gọi cho cô:
“Cô muốn gì?”
“Hehe. Up lên facebook.”
“Xin cô, đừng. Cô muốn gì cứ nói tôi sẽ làm cho nhưng đừng up lên face.” Anh khẩn khoản
“Ưm... Vậy ai đã bỏ con chuột hôi hám vào túi xách tôi thế nhỉ?” Nó vẻ ngạo mạn có đôi phần tức giận
“Xin lỗi là tôi. Nhưng xin cô đừng up lên face. Cô muốn gì tôi sẽ làm ngay?”
“Haha. Vậy tôi bảo anh up mấy tấm ảnh lên face anh dám làm không?”
“Đừng có đùa. Như vậy cũng bằng không.”
Nó đắn đo một hồi rồi tiếp.
“Vậy thì 1 ngày làm osin cho tôi. OK?”
Anh chần chừ một hồi rồi đáp lại.
“OK.”
Nó mãn nguyện cười tự đắc.
“Haha. Vậy ngày mai đúng 6h có mặt tại nhà tôi bắt đầu công việc.”
“Hừm... OK.”
Anh ngồi xuống ghế, gập máy, mặt hầm hầm như sát thủ, trên đầu khói nghi ngút. Dám lợi dụng mấy tấm ảnh vớ vẩn kia để bóc lột sức lao động à? Dám chơi xỏ xiên tôi à? Cô thích thì tôi chiều.
Xong xuôi đâu ra đấy, nó nhanh chóng kì cọ sạch sẽ hết khuôn mặt anh ta. Vì sao ư? Vì nếu để y vậy sang ra anh ta sẽ hét lên và mọi người sẽ biết tỏng thủ phạm đích thị chính là nó. Mà nếu như vậy thì sẽ mất hình tượng rồi. Vì vậy nó buộc phải rửa sạch hết những dấu tích trên gương mặt anh ta.
Sau đó nó ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
8h sáng. Biết anh ta đã dậy. Nó nhắn tin, kèm theo là những bức ảnh bất hủ mà nó đã chụp được: “Haha. Bổn tiểu thư ta đã có được những bức ảnh có 1-0-2 của ngươi.”
Nhận được ảnh, anh vô cùng sửng sốt. Anh chạy vội vào toilet soi gương. Nếu nhìn kĩ lắm mới thấy được những vết mực đen mờ mờ trên gò má và trán. Nhưng cô ta đã vào phòng anh khi nào cơ chứ?
Anh ra ăn điểm tâm như thường lệ khi nghe tiếng mời của cô giúp việc.
- Này cô Sáu!- Trần phu nhân vừa kéo ghế ra vừa hỏi- Ban sáng có ai vào nhà ta à? Tôi nghe tiếng chuông.
- Vâng. Là Hoàng tiểu thư ạ.Nghe đoạn đối thoại kia, anh ta nhảy dựng lên:
- Cô ta đến đây làm gì?
- Phụ tôi dọn nhà và làm bữa sáng ạ. Tiểu thư cũng là người đã dọn phòng cho cậu chủ.- Cô giúp việc sợ hãi
Hóa ra tranh thủ lúc vào dọn dẹp phòng cô ta đã lén chụp hình anh. Anh ta không buồn ăn cơm chạy ngay vào phòng. Gọi cho cô:
“Cô muốn gì?”
“Hehe. Up lên facebook.”
“Xin cô, đừng. Cô muốn gì cứ nói tôi sẽ làm cho nhưng đừng up lên face.” Anh khẩn khoản
“Ưm... Vậy ai đã bỏ con chuột hôi hám vào túi xách tôi thế nhỉ?” Nó vẻ ngạo mạn có đôi phần tức giận
“Xin lỗi là tôi. Nhưng xin cô đừng up lên face. Cô muốn gì tôi sẽ làm ngay?”
“Haha. Vậy tôi bảo anh up mấy tấm ảnh lên face anh dám làm không?”
“Đừng có đùa. Như vậy cũng bằng không.”
Nó đắn đo một hồi rồi tiếp.
“Vậy thì 1 ngày làm osin cho tôi. OK?”
Anh chần chừ một hồi rồi đáp lại.
“OK.”
Nó mãn nguyện cười tự đắc.
“Haha. Vậy ngày mai đúng 6h có mặt tại nhà tôi bắt đầu công việc.”
“Hừm... OK.”
Anh ngồi xuống ghế, gập máy, mặt hầm hầm như sát thủ, trên đầu khói nghi ngút. Dám lợi dụng mấy tấm ảnh vớ vẩn kia để bóc lột sức lao động à? Dám chơi xỏ xiên tôi à? Cô thích thì tôi chiều.