Nó thừ người ra một lúc rồi cũng mang giày cao gót vào và không quên xách theo túi xách đi xuống trước nhà, nơi chiếc xe BMW của ba mẹ đã chờ sẵn.
Nó vừa đi ra thì anh thư kí của ba nó mở cửa xe và đưa tay mời nó vào trong. Nó mỉm cười cảm ơn rồi nhanh chóng yên vị trên ghế sau của chiếc xế hộp sang trọng này. Mẹ nó quay đầu hỏi:
- Con làm gì mà lâu thế?
- À. Không có gì đâu mẹ ạ. Con thấy hơi nhức đầu thôi. Chắc tại hôm qua con thức khuya quá!
- Hừm. Con gái thức khuya không tốt đâu. Con cũng lấy lại sức sống đi. Trước mặt anh chị xui mà ủ rũ thế thì sẽ mất thiện cảm lắm đấy!
- Vâng. Con biết rồi.
Ba nó giờ mới lên tiếng:
- Hai mẹ con thắt dây an toàn vào! Đừng tám chuyện lung tung nữa!
Nó chề môi, nhưng rồi cũng làm theo lời ba. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.
10 phút sau...
---Sân thượng Highest Building-tòa nhà cao nhất thành phố---
Nó tựa người vào chiếc lan can dài và cao, ngước mắt lên nhìn trời, nhìn đất, nhìn khắp thành phố. Một thành phố biển xinh tươi phô bày trước mắt nó như một thiên đàng. Những công trình khác nhô lên giữa những chùm nhà hai tầng thấp bé, như khoa trương cái nét đẹp độc đáo của kiến trúc. Những bãi biển xanh biếc với những gợn sóng lăn tăn thi nhau xô vào bãi cát trắng, nhìn từ trên xuống cứ như một thảm lụa khổng lồ. Những rặng dừa nghiêng nghiêng theo chiều gió càng tôn thêm vẻ thơ mộng của thành phố. Nắng... gió... mây... tất cả hòa quyện cùng với thanh âm của sóng biển và tiếng xe cộ tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.
Cả nhà nó ngồi trên chiếc bàn trắng quyền quý đặt ngay trung tâm sân thượng, đối diện với bọn họ là gia đình nhà anh ta. Sau cái bắt tay đầy thân mật với gia đình bên kia, ba nó niềm nở bắt chuyện:
- Hôm nay tôi mời anh chị tới đây cũng là muốn bàn bạc một số chuyện. Chuyện kết hôn của tụi nhỏ...
Trần phu nhân ngắt lời:
- Có gì mà nghiêm trọng thế anh? Anh cứ vào thẳng vấn đề.
- À vâng. Thật ra vợ chồng chúng tôi thấy rằng tụi nhỏ đã khá là thân thiết. Chúng làm thân với nhau chỉ trong vòng 1, 2 tuần. Chẳng phải đó là thiên duyên tiền định hay sao. Vả lại giờ cũng mới là nghỉ hè, nếu kết hôn thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến chuyện học hành. Đây là dịp tốt để...
- Chẳng nhẽ anh muốn hai tụi nó kết hôn sao?
Câu nói đó của ông Nhân làm cho anh ta giật nảy mình, riêng nó thì vẫn bình thản không có biểu hiện gì. Nó đã biết thừa ba sẽ nói như vậy mà.
Ba tôi mỉm cười:
- Đúng vậy. Chúng tôi đã bàn bạc với cháu nhà và nó cũng đồng ý rồi ạ!
Lại thêm một câu nói nữa làm cho Phong ngạc nhiên. Anh ta sửng sốt nhìn nó, hóa ra bấy lâu nay nó thích anh sao. Còn nó, nó làm mặt xấu nhăn nhó như muốn nói rằng: “Tôi không yêu anh thật đâu mà nhìn tôi chằm chằm như vậy!”. Nhưng rồi nó cũng giấu đi gương mặt đó. Nếu mà lộ ra thì sẽ như bị trừ điểm của mình trong mắt ba mẹ anh ta, như vậy thì nó cũng bị trừ tiền lương. Ngu gì mà để bị trừ chứ! Nó quý tiền hơn cả mạng sống mà! Nó ngó lơ, phớt lờ ánh mắt sững sờ của anh, đôi mắt mông lung vô định nhìn về phía chân trời...
Tuy nó tỏ vẻ không quan tâm tới cuộc đối thoại giữ hai đôi vợ chồng già nhưng thực chất nó đang vểnh tai lên cố nghe rõ mồn một từng câu từng chữ.
- Ô vậy tốt quá rồi còn gì! Cháu nó biết nghĩ vậy thì tốt!- Trần phu nhân hớn hở
Ông Nhân lắc đầu thở dài tiếp lời cửa vợ:
- Chẳng bù cho thằng Phong nhà tôi! Nó cứng đầu lắm!
- Haha- Ba nó bật cười- Người xưa có câu “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó” thì thằng Phong phải làm theo chứ? Chắc chỉ tại nó chưa có đủ tinh thần thôi. Ta cứ để hai tụi nó thêm chút thời gian, tuần sau nữa tổ chức đám cưới.
- Sớm vậy liệu có ổn không?
- Ổn. Tôi sẽ nói thư kí riêng cho thuê mọi người trang hoàng nhà hàng và cả thánh đường, chuẩn bị mọi thủ tục đám cưới, và đáp ứng các nhu cầu cần có như sân khấu, các nam nữ ca sĩ, thức ăn, váy cưới,...
- Thôi nhà tôi là đàn trai cứ để mọi chuyện tôi lo.-Ông Nhân nói
- Không sao đâu mà anh đừng khách sáo. Ta cũng sắp làm xui gia với nhau rồi còn gì!
- Ưm... thôi vậy đi. Chúng ta chia ra mỗi người một phần.........
Bốn người vẫn nói chuyện. Nó thì quá chán nản. Hồi nãy giờ nó có làm gì được đâu. Chán là phải. Nó lại khẽ nhìn anh ta. Anh ngủ gật rồi. Nhưng làm trò gớm. Bày đặt xoay đâu qua bên kia rồi làm như mình đang nhìn về phía khác, nhưng thực chất là đang ngủ. Nhưng nhìn kĩ thì... khuôn mặt anh lúc ngủ... cũng lãng tử ghê!
Nó thừ người ra một lúc rồi cũng mang giày cao gót vào và không quên xách theo túi xách đi xuống trước nhà, nơi chiếc xe BMW của ba mẹ đã chờ sẵn.
Nó vừa đi ra thì anh thư kí của ba nó mở cửa xe và đưa tay mời nó vào trong. Nó mỉm cười cảm ơn rồi nhanh chóng yên vị trên ghế sau của chiếc xế hộp sang trọng này. Mẹ nó quay đầu hỏi:
- Con làm gì mà lâu thế?
- À. Không có gì đâu mẹ ạ. Con thấy hơi nhức đầu thôi. Chắc tại hôm qua con thức khuya quá!
- Hừm. Con gái thức khuya không tốt đâu. Con cũng lấy lại sức sống đi. Trước mặt anh chị xui mà ủ rũ thế thì sẽ mất thiện cảm lắm đấy!
- Vâng. Con biết rồi.
Ba nó giờ mới lên tiếng:
- Hai mẹ con thắt dây an toàn vào! Đừng tám chuyện lung tung nữa!
Nó chề môi, nhưng rồi cũng làm theo lời ba. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.
10 phút sau...
---Sân thượng Highest Building-tòa nhà cao nhất thành phố---
Nó tựa người vào chiếc lan can dài và cao, ngước mắt lên nhìn trời, nhìn đất, nhìn khắp thành phố. Một thành phố biển xinh tươi phô bày trước mắt nó như một thiên đàng. Những công trình khác nhô lên giữa những chùm nhà hai tầng thấp bé, như khoa trương cái nét đẹp độc đáo của kiến trúc. Những bãi biển xanh biếc với những gợn sóng lăn tăn thi nhau xô vào bãi cát trắng, nhìn từ trên xuống cứ như một thảm lụa khổng lồ. Những rặng dừa nghiêng nghiêng theo chiều gió càng tôn thêm vẻ thơ mộng của thành phố. Nắng... gió... mây... tất cả hòa quyện cùng với thanh âm của sóng biển và tiếng xe cộ tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.
Cả nhà nó ngồi trên chiếc bàn trắng quyền quý đặt ngay trung tâm sân thượng, đối diện với bọn họ là gia đình nhà anh ta. Sau cái bắt tay đầy thân mật với gia đình bên kia, ba nó niềm nở bắt chuyện:
- Hôm nay tôi mời anh chị tới đây cũng là muốn bàn bạc một số chuyện. Chuyện kết hôn của tụi nhỏ...
Trần phu nhân ngắt lời:
- Có gì mà nghiêm trọng thế anh? Anh cứ vào thẳng vấn đề.
- À vâng. Thật ra vợ chồng chúng tôi thấy rằng tụi nhỏ đã khá là thân thiết. Chúng làm thân với nhau chỉ trong vòng 1, 2 tuần. Chẳng phải đó là thiên duyên tiền định hay sao. Vả lại giờ cũng mới là nghỉ hè, nếu kết hôn thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến chuyện học hành. Đây là dịp tốt để...
- Chẳng nhẽ anh muốn hai tụi nó kết hôn sao?
Câu nói đó của ông Nhân làm cho anh ta giật nảy mình, riêng nó thì vẫn bình thản không có biểu hiện gì. Nó đã biết thừa ba sẽ nói như vậy mà.
Ba tôi mỉm cười:
- Đúng vậy. Chúng tôi đã bàn bạc với cháu nhà và nó cũng đồng ý rồi ạ!
Lại thêm một câu nói nữa làm cho Phong ngạc nhiên. Anh ta sửng sốt nhìn nó, hóa ra bấy lâu nay nó thích anh sao. Còn nó, nó làm mặt xấu nhăn nhó như muốn nói rằng: “Tôi không yêu anh thật đâu mà nhìn tôi chằm chằm như vậy!”. Nhưng rồi nó cũng giấu đi gương mặt đó. Nếu mà lộ ra thì sẽ như bị trừ điểm của mình trong mắt ba mẹ anh ta, như vậy thì nó cũng bị trừ tiền lương. Ngu gì mà để bị trừ chứ! Nó quý tiền hơn cả mạng sống mà! Nó ngó lơ, phớt lờ ánh mắt sững sờ của anh, đôi mắt mông lung vô định nhìn về phía chân trời...
Tuy nó tỏ vẻ không quan tâm tới cuộc đối thoại giữ hai đôi vợ chồng già nhưng thực chất nó đang vểnh tai lên cố nghe rõ mồn một từng câu từng chữ.
- Ô vậy tốt quá rồi còn gì! Cháu nó biết nghĩ vậy thì tốt!- Trần phu nhân hớn hở
Ông Nhân lắc đầu thở dài tiếp lời cửa vợ:
- Chẳng bù cho thằng Phong nhà tôi! Nó cứng đầu lắm!
- Haha- Ba nó bật cười- Người xưa có câu “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó” thì thằng Phong phải làm theo chứ? Chắc chỉ tại nó chưa có đủ tinh thần thôi. Ta cứ để hai tụi nó thêm chút thời gian, tuần sau nữa tổ chức đám cưới.
- Sớm vậy liệu có ổn không?
- Ổn. Tôi sẽ nói thư kí riêng cho thuê mọi người trang hoàng nhà hàng và cả thánh đường, chuẩn bị mọi thủ tục đám cưới, và đáp ứng các nhu cầu cần có như sân khấu, các nam nữ ca sĩ, thức ăn, váy cưới,...
- Thôi nhà tôi là đàn trai cứ để mọi chuyện tôi lo.-Ông Nhân nói
- Không sao đâu mà anh đừng khách sáo. Ta cũng sắp làm xui gia với nhau rồi còn gì!
- Ưm... thôi vậy đi. Chúng ta chia ra mỗi người một phần.........
Bốn người vẫn nói chuyện. Nó thì quá chán nản. Hồi nãy giờ nó có làm gì được đâu. Chán là phải. Nó lại khẽ nhìn anh ta. Anh ngủ gật rồi. Nhưng làm trò gớm. Bày đặt xoay đâu qua bên kia rồi làm như mình đang nhìn về phía khác, nhưng thực chất là đang ngủ. Nhưng nhìn kĩ thì... khuôn mặt anh lúc ngủ... cũng lãng tử ghê!