- Vay tiền để giải quyết chuyện công ty sao?-Nó nhìn chị- Tại sao chị lại giấu em? Chẳng phải em đã nói là có chuyện gì khó khăn chị phải nói cho em sao? Không lẽ chị không coi em là em của chị?
- Không, ý chị không phải như vậy! Chị biết em rất yêu mến chị, vì vậy... chị không muốn em phải bận tâm vì chị!
- Này chị gì ơi!-Anh nhân viên gọi-Rốt cuộc chị có vay không để tôi còn tiếp người khác!
Uyên Hy đang định nói thì nó nhanh nhảu:
- Không ạ! Anh cứ tiếp người khác đi!-Rồi nó quay sang anh- Dịch câu nói của em cho anh nhân viên biết đi, hẹn gặp nhau ở tiệm café trước ngân hàng nhé!-Nó kéo tay chị- Đi theo em!
_Lee Joo café trước ngân hàng_
- Chị cầm 5 tỷ won này mà giải quyết chuyện công ty của chị đi! Không cần khách sáo! Coi như em biếu chị!-Nó đẩy xấp tiền sang phía chị
Chị xua tay:
- Chị không nhận đâu! Em giữ lấy đi! Sao chị có thể cầm tiền của em được!
- Chị phải cầm lấy! Chị không cầm thì em với chị coi như không có quan hệ gì hết!
- Bạch Tuyết à...Thôi thì... coi như cái này là chị mượn của em vậy! Khi nào chị có tiền chị sẽ trả!
- Vậy cũng được!
- Chị cảm ơn em nhiều lắm!
- Chị em mà khách sáo quá!
- Chị, gia đình chị và cả tập đoàn nhà chị sẽ xem em là một ân nhân lớn. Cảm ơn em!
- Aizz, có chút chuyện mấy mà! Đổi lại khi xong chuyện chị phải khao em một chầu tôm hùm no nê nhé!
- Ừ!-Chị cười hiền- Em muốn ăn bao nhiêu cũng được!
- Nhớ nhé!-Nó nhìn ra chiếc kính trong suốt nhìn thấu được bên ngoài đường phố- Anh Thành Phong đến rồi, em cũng phải về rồi. Thôi tạm biệt chị nhé! À mà, chị có muốn quá giang một đoạn không?
- Thôi được rồi! Chị có đi xe! Hai em đi chơi vui vẻ nhé!
- Vâng. Bye chị!-Nó vẫy tay chào rồi nhanh chóng ra xe
Nó mở cửa bước vào.
- Ủa, không phải cô cầm tiền sao?
- Tôi cầm. Nhưng tôi cho chị Uyên Hy mượn rồi.
- Ờ. Có vẻ cô rất quý chị ấy nhỉ?
- Ừm.-Nó cười
- Mà sao trước mặt chị ấy cô xưng anh em với tôi vậy. Nghe sến thí mồ!
Nó chống nạnh, hất mặt:
- Đừng có mà tưởng bở! Chẳng qua trước mặt người khác tôi làm vậy để họ không nghi ngờ chuyện chúng ta chỉ kết hôn vì bị ép, nếu lỡ mà lộ ra thì sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến danh dự tập đoàn hai bên đó!
- Ờ cũng có lí. Mà giờ không có tiền chúng ta biết làm sao giờ?
- Ăn bám ông thư kí kia!
- Chúng ta lấy hết sạch tiền của ông ta rồi, ông ta còn tiền đâu nữa?
- Khờ quá! Xích lại đây nghe tôi nói nè, chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch như thế này.... bla... bla... OK chưa?
- Hôm nay cô thông minh đột xuất đấy chứ nhỉ?-Anh với nó nhìn nhau cười gian xảo
- Mà mấy giờ rồi ấy nhỉ?-Nó giơ tay lên định xem đồng hồ thì- Úi tôi để quên đồng hồ đeo tay 1 tỷ rưỡi ở nhà mất rồi. Đồng hồ đó nạm kim cương, làm từ vàng nguyên chất đó!
- Cô đang định quảng cáo sản phẩm hả?
- Không. Thôi yên lặng tôi gọi cho mẹ tìm giúp tôi đồng hồ đã.
- Vay tiền để giải quyết chuyện công ty sao?-Nó nhìn chị- Tại sao chị lại giấu em? Chẳng phải em đã nói là có chuyện gì khó khăn chị phải nói cho em sao? Không lẽ chị không coi em là em của chị?
- Không, ý chị không phải như vậy! Chị biết em rất yêu mến chị, vì vậy... chị không muốn em phải bận tâm vì chị!
- Này chị gì ơi!-Anh nhân viên gọi-Rốt cuộc chị có vay không để tôi còn tiếp người khác!
Uyên Hy đang định nói thì nó nhanh nhảu:
- Không ạ! Anh cứ tiếp người khác đi!-Rồi nó quay sang anh- Dịch câu nói của em cho anh nhân viên biết đi, hẹn gặp nhau ở tiệm café trước ngân hàng nhé!-Nó kéo tay chị- Đi theo em!
_Lee Joo café trước ngân hàng_
- Chị cầm 5 tỷ won này mà giải quyết chuyện công ty của chị đi! Không cần khách sáo! Coi như em biếu chị!-Nó đẩy xấp tiền sang phía chị
Chị xua tay:
- Chị không nhận đâu! Em giữ lấy đi! Sao chị có thể cầm tiền của em được!
- Chị phải cầm lấy! Chị không cầm thì em với chị coi như không có quan hệ gì hết!
- Bạch Tuyết à...Thôi thì... coi như cái này là chị mượn của em vậy! Khi nào chị có tiền chị sẽ trả!
- Vậy cũng được!
- Chị cảm ơn em nhiều lắm!
- Chị em mà khách sáo quá!
- Chị, gia đình chị và cả tập đoàn nhà chị sẽ xem em là một ân nhân lớn. Cảm ơn em!
- Aizz, có chút chuyện mấy mà! Đổi lại khi xong chuyện chị phải khao em một chầu tôm hùm no nê nhé!
- Ừ!-Chị cười hiền- Em muốn ăn bao nhiêu cũng được!
- Nhớ nhé!-Nó nhìn ra chiếc kính trong suốt nhìn thấu được bên ngoài đường phố- Anh Thành Phong đến rồi, em cũng phải về rồi. Thôi tạm biệt chị nhé! À mà, chị có muốn quá giang một đoạn không?
- Thôi được rồi! Chị có đi xe! Hai em đi chơi vui vẻ nhé!
- Vâng. Bye chị!-Nó vẫy tay chào rồi nhanh chóng ra xe
Nó mở cửa bước vào.
- Ủa, không phải cô cầm tiền sao?
- Tôi cầm. Nhưng tôi cho chị Uyên Hy mượn rồi.
- Ờ. Có vẻ cô rất quý chị ấy nhỉ?
- Ừm.-Nó cười
- Mà sao trước mặt chị ấy cô xưng anh em với tôi vậy. Nghe sến thí mồ!
Nó chống nạnh, hất mặt:
- Đừng có mà tưởng bở! Chẳng qua trước mặt người khác tôi làm vậy để họ không nghi ngờ chuyện chúng ta chỉ kết hôn vì bị ép, nếu lỡ mà lộ ra thì sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến danh dự tập đoàn hai bên đó!
- Ờ cũng có lí. Mà giờ không có tiền chúng ta biết làm sao giờ?
- Ăn bám ông thư kí kia!
- Chúng ta lấy hết sạch tiền của ông ta rồi, ông ta còn tiền đâu nữa?
- Khờ quá! Xích lại đây nghe tôi nói nè, chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch như thế này.... bla... bla... OK chưa?
- Hôm nay cô thông minh đột xuất đấy chứ nhỉ?-Anh với nó nhìn nhau cười gian xảo
- Mà mấy giờ rồi ấy nhỉ?-Nó giơ tay lên định xem đồng hồ thì- Úi tôi để quên đồng hồ đeo tay 1 tỷ rưỡi ở nhà mất rồi. Đồng hồ đó nạm kim cương, làm từ vàng nguyên chất đó!
- Cô đang định quảng cáo sản phẩm hả?
- Không. Thôi yên lặng tôi gọi cho mẹ tìm giúp tôi đồng hồ đã.