- Này!!! Rốt cuộc là anh bị gì vậy?- Nó mệt nhọc chạy theo anh vào trong nhà, miệng không ngừng gặng hỏi
- Này!!! Làm ơn trả lời tôi đi!!!
- Rốt cuộc cái phong thư đó có cái gì vậy?
- Này!!! Anh…
Chưa để nó nói xong anh đã rút từ trong túi ra cái phong thư đã nhàu nhĩ rồi lạnh lùng nói:
- Cô hãy xem đi!
Nó ngồi xuống, nhặt phong thư lên. Từ từ mở ra.
Đây là…
Những tấm ảnh này là chụp lúc cô ở bệnh viện cùng Nghĩa! Nhưng ai đã chụp những bức ảnh này chứ? Người đó gởi cho anh cái này để làm gì?
Tấm hình này là chụp lúc nó và Nghĩa đang trò chuyện trong phòng. Cái này là lúc nó ngã vào người cậu khi đang tập đi. Tấm này là lúc cậu dìu nó đến phòng của bác sĩ…
Rốt cuộc, ai đã chụp những bức hình này?
- Phong… mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu?- Nó e dè hỏi anh
- Còn không phải. Mọi chuyện đã rõ ràng như vậy! Cô còn muốn chối ư?- Anh nhíu mày nhìn nó tức giận
- Hãy nghe tôi giải thích…
- Tôi không muốn nghe cô giải thích! Tất cả chỉ là ngụy biện! Không ngờ trong thời gian mà cô nói dối tôi đó, cô đã ở bệnh viện cùng tên đó sao?
- Thật sự là… Anh hãy bình tĩnh nghe tôi giải thích đi!
- Giải thích? Tôi không cần! Bạch Tuyết, rốt cuộc người em yêu là ai? Tại sao lại lừa dối tôi?- Anh nắm chặt hai vai nó lắc mạnh
- Ngay cả anh cũng không tin tôi thì tôi cũng hết cách rồi!- Nó nước mắt ngắn dài nhìn anh rồi ngay tức khắc đứng dậy chạy nhanh ra khỏi nhà, có thứ nước gì đó long lanh rơi xuống nền đất mỗi bước chân của nó
Lòng anh đau như có dao cứa. Anh không hiểu tại sao bản thân lại không thể cho nó giải thích. Là do anh quá đau lòng?
Anh khuỵu chân xuống nền nhà. Trong lòng anh thật sự muốn đuổi theo nó, nhưng mà anh không làm được. Cả thế giới bây giờ với anh chỉ đọng lại trong hai từ im lặng, không một tiếng động. Cái không khí này, anh căm ghét chúng! Hóa ra, nó vẫn bỏ rơi, lừa dối anh như người con gái anh yêu đầu tiên.
…
- Thành Phong! Thành Phong!
Có tiếng đập cổng, rồi tiếp theo là tiếng gọi vội vàng của ai đó (Người bí ẩn ơi, có cần phá hoại tài sản như vậy không, có chuông kìa!).
Anh nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa. Trước mặt anh chính là Nghĩa. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Nghĩa lại đến, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Trong lòng anh có chút hụt hẫng khi nhìn thấy người đối diện, lại thêm sự tức giận (Cái này gọi là ghen đấy ông anh!), nhanh chóng túm lấy cổ áo cậu ta mà siết chặt, gằn lên từng chữ:
- Cậu còn đến đây làm gì?!!
Nghĩa thấy thái độ của anh liền biết ngay mọi chuyện là như thế nào. Hôm nay mới về nhà thấy ông quản gia đang run rẩy nhìn tờ báo trong tay rồi đến nhìn cậu, sinh nghi ngờ, cậu giật phắt lấy tờ báo và thấy trên một trang của tờ báo đó, đăng rất nhiều hình ảnh ai đó đã chụp cậu và nó ở bệnh viện, lại còn giật tít: “Con dâu tập đoàn Trần gia dối chồng đi ngoại tình!” với dòng chữ đỏ chót to đùng. Biết ngay nhà nó xảy ra chuyện nên cậu tức tốc chạy đến đây, trên người vẫn chưa thay đổ, cặp sách còn nguyên. Lại gặp phải tình huống như thế này, Nghĩa đành phải dùng đến bạo lực. Cậu giật tay anh ra, túm lại cổ áo của anh:
- Cậu chưa biết rõ đầu đuôi đã hung hăng như vậy? Mọi chuyện đếu có lí do!
Anh vừa túm cổ áo của cậu vừa nói:
- Lý do? Lý do có phải là do hai người đang có một tình yêu vụng trộm?
- Cậu…- Nghĩa quá tức giận, cậu đấm mạnh vào mặt anh, ném cho anh một cái nhìn khó chịu- Tôi nói cho cậu biết, tôi và lớp trưởng chẳng có cái loại tình yêu cớ vẩn gì vả, chúng tôi chỉ xem nhau như bạn bè. Tôi cũng không đê tiện đến mức làm kẻ thứ ba đâu!
Anh đưa tay chùi vệt máu nơi khóe miệng, khẽ nhếch môi:
- Vậy chuyện ở trong bệnh viện? Hai người làm gì ở đó?
- Vào nhà đi! Tôi cũng muốn lớp trưởng cùng giải quyết vụ này!
- Cô ấy… không có nhà đâu!- Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cậu- Cô ấy bỏ đi rồi!
- Cái gì?!! Cậu đã làm gì cô ấy? Sao cậu không đuổi theo cô ấy? Cậu còn ở đây thốt ra mấy chữ đó được sao?
- Chuyện này… cậu quan tâm làm gì?
- Làm sao tôi không quan tâm được! Mấy tấm hình đó đã đăng lên báo rồi!
- Này!!! Rốt cuộc là anh bị gì vậy?- Nó mệt nhọc chạy theo anh vào trong nhà, miệng không ngừng gặng hỏi
- Này!!! Làm ơn trả lời tôi đi!!!
- Rốt cuộc cái phong thư đó có cái gì vậy?
- Này!!! Anh…
Chưa để nó nói xong anh đã rút từ trong túi ra cái phong thư đã nhàu nhĩ rồi lạnh lùng nói:
- Cô hãy xem đi!
Nó ngồi xuống, nhặt phong thư lên. Từ từ mở ra.
Đây là…
Những tấm ảnh này là chụp lúc cô ở bệnh viện cùng Nghĩa! Nhưng ai đã chụp những bức ảnh này chứ? Người đó gởi cho anh cái này để làm gì?
Tấm hình này là chụp lúc nó và Nghĩa đang trò chuyện trong phòng. Cái này là lúc nó ngã vào người cậu khi đang tập đi. Tấm này là lúc cậu dìu nó đến phòng của bác sĩ…
Rốt cuộc, ai đã chụp những bức hình này?
- Phong… mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu?- Nó e dè hỏi anh
- Còn không phải. Mọi chuyện đã rõ ràng như vậy! Cô còn muốn chối ư?- Anh nhíu mày nhìn nó tức giận
- Hãy nghe tôi giải thích…
- Tôi không muốn nghe cô giải thích! Tất cả chỉ là ngụy biện! Không ngờ trong thời gian mà cô nói dối tôi đó, cô đã ở bệnh viện cùng tên đó sao?
- Thật sự là… Anh hãy bình tĩnh nghe tôi giải thích đi!
- Giải thích? Tôi không cần! Bạch Tuyết, rốt cuộc người em yêu là ai? Tại sao lại lừa dối tôi?- Anh nắm chặt hai vai nó lắc mạnh
- Ngay cả anh cũng không tin tôi thì tôi cũng hết cách rồi!- Nó nước mắt ngắn dài nhìn anh rồi ngay tức khắc đứng dậy chạy nhanh ra khỏi nhà, có thứ nước gì đó long lanh rơi xuống nền đất mỗi bước chân của nó
Lòng anh đau như có dao cứa. Anh không hiểu tại sao bản thân lại không thể cho nó giải thích. Là do anh quá đau lòng?
Anh khuỵu chân xuống nền nhà. Trong lòng anh thật sự muốn đuổi theo nó, nhưng mà anh không làm được. Cả thế giới bây giờ với anh chỉ đọng lại trong hai từ im lặng, không một tiếng động. Cái không khí này, anh căm ghét chúng! Hóa ra, nó vẫn bỏ rơi, lừa dối anh như người con gái anh yêu đầu tiên.
…
- Thành Phong! Thành Phong!
Có tiếng đập cổng, rồi tiếp theo là tiếng gọi vội vàng của ai đó (Người bí ẩn ơi, có cần phá hoại tài sản như vậy không, có chuông kìa!).
Anh nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa. Trước mặt anh chính là Nghĩa. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Nghĩa lại đến, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Trong lòng anh có chút hụt hẫng khi nhìn thấy người đối diện, lại thêm sự tức giận (Cái này gọi là ghen đấy ông anh!), nhanh chóng túm lấy cổ áo cậu ta mà siết chặt, gằn lên từng chữ:
- Cậu còn đến đây làm gì?!!
Nghĩa thấy thái độ của anh liền biết ngay mọi chuyện là như thế nào. Hôm nay mới về nhà thấy ông quản gia đang run rẩy nhìn tờ báo trong tay rồi đến nhìn cậu, sinh nghi ngờ, cậu giật phắt lấy tờ báo và thấy trên một trang của tờ báo đó, đăng rất nhiều hình ảnh ai đó đã chụp cậu và nó ở bệnh viện, lại còn giật tít: “Con dâu tập đoàn Trần gia dối chồng đi ngoại tình!” với dòng chữ đỏ chót to đùng. Biết ngay nhà nó xảy ra chuyện nên cậu tức tốc chạy đến đây, trên người vẫn chưa thay đổ, cặp sách còn nguyên. Lại gặp phải tình huống như thế này, Nghĩa đành phải dùng đến bạo lực. Cậu giật tay anh ra, túm lại cổ áo của anh:
- Cậu chưa biết rõ đầu đuôi đã hung hăng như vậy? Mọi chuyện đếu có lí do!
Anh vừa túm cổ áo của cậu vừa nói:
- Lý do? Lý do có phải là do hai người đang có một tình yêu vụng trộm?
- Cậu…- Nghĩa quá tức giận, cậu đấm mạnh vào mặt anh, ném cho anh một cái nhìn khó chịu- Tôi nói cho cậu biết, tôi và lớp trưởng chẳng có cái loại tình yêu cớ vẩn gì vả, chúng tôi chỉ xem nhau như bạn bè. Tôi cũng không đê tiện đến mức làm kẻ thứ ba đâu!
Anh đưa tay chùi vệt máu nơi khóe miệng, khẽ nhếch môi:
- Vậy chuyện ở trong bệnh viện? Hai người làm gì ở đó?
- Vào nhà đi! Tôi cũng muốn lớp trưởng cùng giải quyết vụ này!
- Cô ấy… không có nhà đâu!- Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cậu- Cô ấy bỏ đi rồi!
- Cái gì?!! Cậu đã làm gì cô ấy? Sao cậu không đuổi theo cô ấy? Cậu còn ở đây thốt ra mấy chữ đó được sao?
- Chuyện này… cậu quan tâm làm gì?
- Làm sao tôi không quan tâm được! Mấy tấm hình đó đã đăng lên báo rồi!