- Mời hai ba hai mẹ uống nước!- Thành Phong và Hạ Vy chia nhau rót nước mời các bậc phụ huynh lớn tuổi
Bà Nhân vẫn thích châm chọc như thường ngày, vừa hớp một ngụm nước, đã cười gian nhìn anh và nó:
- Hôm nay đôi bạn trẻ của chúng ta lãng mạn tình tử phết! Nào là đi chơi công viên Tình Yêu, lại còn cõng nhau đi về nữa chứ! Thật là… đến cả hai bà già này sống đến từng ấy tuổi mà vẫn chưa được hai ông già kia cõng đến một lần! Thật ghen tị với tụi con quá đi nha!
Phong ngượng chín mặt, lấp liếm:
- Mẹ này, công viên Tình Yêu cái gì chứ! Là công viên Ily-on!
Hạ Vy ngồi cạnh cũng hùa theo:
- Đúng đúng! Là Ily-on!- Nó gật đầu lia lịa
- Mọi người này, Ily có phải viết tắt của I love you không?- Bà Nhân quay sang hỏi “bị vị tôn giả”
Cả bốn cái đầu hai thứ tóc, đồng loạt gật mạnh.
Thấy tình thế hiểm hóc, anh liền cãi:
- Thế “on” là để cảnh à? Phải có ý nghĩa gì chứ!
Bà Nhân tỉnh bơ nói tiếp:
- Chắc người đặt tên lại vẽ chuyện đấy mà! Người ta chỉ quan tâm vế đầu thôi, vế sau “game over” đi!
Hạ Vy lấm lét nhìn sang Phong. Anh đang cố vặn nát óc nghĩ ra cái gì để cãi xối lại, mồ hôi rơi rơi ướt cả mấy sợi tóc mai. Tình thế xem ra bức bách quá rồi, bên phe già tuổi kia có vẻ lanh lợi hơn, đội trẻ này còn chưa nếm sự đời, mồm miệng thua kém nhiều. Có vẻ đánh trống lảng là cao kiến trong tình huống này rồi.
- À… mẹ này… Bạch Tuyết không đi cùng sao?- Hạ Vy đổi chủ đề
Bà Hoàng như sực nhớ ra điều gì, đáp:
- Ừ! Nó bảo hơi mệt nên về nhà trước rồi!
Thành Phong có vẻ chưa nguôi ngoai hờn dỗi, nhăn nhó như khỉ đột:
- Mọi người gọi chúng con về bảo có việc quan trọng mà! Sao chúng con về rồi mà không nói không rằng gì hết vậy?
Ông Nhân ho mấy tiếng, rồi cũng nói:
- À… chúng ta quyết định sẽ tổ chức đám cưới lại cho con và Hạ Vy.
- Tiện thể giới thiệu với công chúng và báo chí Hạ Vy chính là địa tiểu thư tập đoàn Hoàng gia luôn một thể!- Ông Hoàng nói thêm
- Sao ạ?- Thành Phong và Hạ Vy cùng thốt lên, hình như vẫn chưa hiểu rõ ý
Bà Hoàng chỉnh lại giọng, rồi nói:
- Bây giờ trên mặt pháp lý, con với Bạch Tuyết mới là vợ chồng, còn Hạ Vy chỉ như người dưng nước lã. Tổ chức đám cưới lần này, là thông báo hủy hôn ước giữa con và Bạch Tuyết, tuyên bố một cuộc hôn nhân mới, cũng như công khai với công chúng Hạ Vy con chính là đại tiểu thư, là chị gái song sinh của Bạch Tuyết bị thất lạc bao lâu nay!
Bà Nhân nghiêm túc hẳn lên:
- Đúng vậy! Đám cưới lần này là rất cần thiết, không thể không tổ chức!
Hạ Vy đến bây giờ mới lên tiếng:
- Ba mẹ, tụi con chỉ mới kết thúc học kì I thôi mà… Vẫn còn trong năm học sao có thể…
- Cô ấy nói phải. Thực lòng con cũng muốn nhưng để sang hè rồi tổ chức không được à ba mẹ?
Ông Hoàng lắc đầu:
- Không được đâu con! Trong tháng này phải tổ chức thôi! Hạ Vy và Bạch Tuyết đều phải đi học, không lẽ cả hai đều chung một tên mà đến trường?
- Phải làm giấy tờ thủ tục hồ sơ lại cho Hạ Vy. Con bây giờ không còn là Lâm Hạ Vy nữa, mà là Hoàng Hạ Vy, cho nên tất cả hồ sơ đều phải chỉnh sửa lại.- Bà Hoàng đồng tình
Hạ Vy gật gù:
- Chắc phải vậy thôi…
- Nhưng bao giờ sẽ tổ chức vậy ba mẹ?- Thành Phong hỏi
- Cuối tháng này!
---------------
Thấy lon bia ai uống xong vứt bừa bãi trên vỉa hè, Hạ Vy tiện chân đá mạnh cái lon bia xấu số sang một bên. Nó vì không muốn nghe các vị phụ huynh và anh chàng chồng của mình hàn thuyên ba cái chuyện luật luật pháp pháp phức tạp rắc tối gì đó nên viện cớ sang nhà chơi với Bạch Tuyết để đỡ chán. Ban nãy ngồi nhìn năm con người cứ nói chuyện với nhau, không biết nó đã ngáp ngắn ngáp dài hết bao nhiêu lần. Cho nên, tới chơi với em gái mình vẫn là vui nhất.
Hạ Vy không thích không khí ngột ngạt trên xe hơi nữa. Lúc nó mới lên thành phố, nó thích đi xe, phải nói là rất thích. Nhưng giờ đi quen rồi, sinh ra chán ngán, nên hôm nay được dịp cuốc bộ cho khỏe người.
Tiết trời đông lành lạnh sắp chuyển sang xuân có mang sắc màu tươi sáng hơn hẳn. Những cơn gió bấc bất chợt ùa về làm nó không khỏi rùng mình, vài chiếc lá trên đường bị gió thổi bay ra xa. Những tia nắng vẫn không đủ ấm áp để xoa dịu cái rét, tuy nhiên nhiệt độ hôm nay đã nhỉnh hơn một chút, cũng không đến nỗi làm nó tê cóng chân tay. Trên cành cây, những chồi lá chúm chím mới mọc như đang báo hiệu một mùa xuân rộn rã náo nhiệt sắp tràn về nơi phố thị.
Đột nhiên, nó chợt nghĩ mình nên thông báo trước cho Bạch Tuyết biết mình sắp đến.
“A lô, ai đấy?” Đầu dây bên kia sau một hồi lâu cũng bắt máy
“Bạch Tuyết, là chị, Hạ Vy đây!” Nó trả lời
“Chị gọi tôi có việc gì?” Giọng nói không có chút gì là tôn trọng kiêng nể người cùng đối thoại, lạnh lùng vang lên
“Chị sắp qua nhà em.”
“Làm gì chứ?” Bên kia bỗng cáu lên khó chịu
“Ừ thì… chị muốn sang chơi với em không được à?”
“Có cần thế không? Bộ chị không có nhà chắc!”
“Thôi mà… cho chị vô chơi với em đi… Một chút thôi… nha!” Nó nài nỉ
“Tôi chúa ghét kiểu nhì nhèo mè nheo như vậy! Thôi được rồi, qua đi!” Nói xong, cô không đợi cho Hạ Vy nói thêm lời nào, nhanh chóng gác máy.
- Mời hai ba hai mẹ uống nước!- Thành Phong và Hạ Vy chia nhau rót nước mời các bậc phụ huynh lớn tuổi
Bà Nhân vẫn thích châm chọc như thường ngày, vừa hớp một ngụm nước, đã cười gian nhìn anh và nó:
- Hôm nay đôi bạn trẻ của chúng ta lãng mạn tình tử phết! Nào là đi chơi công viên Tình Yêu, lại còn cõng nhau đi về nữa chứ! Thật là… đến cả hai bà già này sống đến từng ấy tuổi mà vẫn chưa được hai ông già kia cõng đến một lần! Thật ghen tị với tụi con quá đi nha!
Phong ngượng chín mặt, lấp liếm:
- Mẹ này, công viên Tình Yêu cái gì chứ! Là công viên Ily-on!
Hạ Vy ngồi cạnh cũng hùa theo:
- Đúng đúng! Là Ily-on!- Nó gật đầu lia lịa
- Mọi người này, Ily có phải viết tắt của I love you không?- Bà Nhân quay sang hỏi “bị vị tôn giả”
Cả bốn cái đầu hai thứ tóc, đồng loạt gật mạnh.
Thấy tình thế hiểm hóc, anh liền cãi:
- Thế “on” là để cảnh à? Phải có ý nghĩa gì chứ!
Bà Nhân tỉnh bơ nói tiếp:
- Chắc người đặt tên lại vẽ chuyện đấy mà! Người ta chỉ quan tâm vế đầu thôi, vế sau “game over” đi!Hạ Vy lấm lét nhìn sang Phong. Anh đang cố vặn nát óc nghĩ ra cái gì để cãi xối lại, mồ hôi rơi rơi ướt cả mấy sợi tóc mai. Tình thế xem ra bức bách quá rồi, bên phe già tuổi kia có vẻ lanh lợi hơn, đội trẻ này còn chưa nếm sự đời, mồm miệng thua kém nhiều. Có vẻ đánh trống lảng là cao kiến trong tình huống này rồi.
- À… mẹ này… Bạch Tuyết không đi cùng sao?- Hạ Vy đổi chủ đề
Bà Hoàng như sực nhớ ra điều gì, đáp:
- Ừ! Nó bảo hơi mệt nên về nhà trước rồi!
Thành Phong có vẻ chưa nguôi ngoai hờn dỗi, nhăn nhó như khỉ đột:
- Mọi người gọi chúng con về bảo có việc quan trọng mà! Sao chúng con về rồi mà không nói không rằng gì hết vậy?
Ông Nhân ho mấy tiếng, rồi cũng nói:
- À… chúng ta quyết định sẽ tổ chức đám cưới lại cho con và Hạ Vy.
- Tiện thể giới thiệu với công chúng và báo chí Hạ Vy chính là địa tiểu thư tập đoàn Hoàng gia luôn một thể!- Ông Hoàng nói thêm
- Sao ạ?- Thành Phong và Hạ Vy cùng thốt lên, hình như vẫn chưa hiểu rõ ý
Bà Hoàng chỉnh lại giọng, rồi nói:
- Bây giờ trên mặt pháp lý, con với Bạch Tuyết mới là vợ chồng, còn Hạ Vy chỉ như người dưng nước lã. Tổ chức đám cưới lần này, là thông báo hủy hôn ước giữa con và Bạch Tuyết, tuyên bố một cuộc hôn nhân mới, cũng như công khai với công chúng Hạ Vy con chính là đại tiểu thư, là chị gái song sinh của Bạch Tuyết bị thất lạc bao lâu nay!
Bà Nhân nghiêm túc hẳn lên:
- Đúng vậy! Đám cưới lần này là rất cần thiết, không thể không tổ chức!
Hạ Vy đến bây giờ mới lên tiếng:
- Ba mẹ, tụi con chỉ mới kết thúc học kì I thôi mà… Vẫn còn trong năm học sao có thể…
- Cô ấy nói phải. Thực lòng con cũng muốn nhưng để sang hè rồi tổ chức không được à ba mẹ?
Ông Hoàng lắc đầu:
- Không được đâu con! Trong tháng này phải tổ chức thôi! Hạ Vy và Bạch Tuyết đều phải đi học, không lẽ cả hai đều chung một tên mà đến trường?
- Phải làm giấy tờ thủ tục hồ sơ lại cho Hạ Vy. Con bây giờ không còn là Lâm Hạ Vy nữa, mà là Hoàng Hạ Vy, cho nên tất cả hồ sơ đều phải chỉnh sửa lại.- Bà Hoàng đồng tình
Hạ Vy gật gù:
- Chắc phải vậy thôi…
- Nhưng bao giờ sẽ tổ chức vậy ba mẹ?- Thành Phong hỏi
- Cuối tháng này!
---------------
Thấy lon bia ai uống xong vứt bừa bãi trên vỉa hè, Hạ Vy tiện chân đá mạnh cái lon bia xấu số sang một bên. Nó vì không muốn nghe các vị phụ huynh và anh chàng chồng của mình hàn thuyên ba cái chuyện luật luật pháp pháp phức tạp rắc tối gì đó nên viện cớ sang nhà chơi với Bạch Tuyết để đỡ chán. Ban nãy ngồi nhìn năm con người cứ nói chuyện với nhau, không biết nó đã ngáp ngắn ngáp dài hết bao nhiêu lần. Cho nên, tới chơi với em gái mình vẫn là vui nhất.
Hạ Vy không thích không khí ngột ngạt trên xe hơi nữa. Lúc nó mới lên thành phố, nó thích đi xe, phải nói là rất thích. Nhưng giờ đi quen rồi, sinh ra chán ngán, nên hôm nay được dịp cuốc bộ cho khỏe người.
Tiết trời đông lành lạnh sắp chuyển sang xuân có mang sắc màu tươi sáng hơn hẳn. Những cơn gió bấc bất chợt ùa về làm nó không khỏi rùng mình, vài chiếc lá trên đường bị gió thổi bay ra xa. Những tia nắng vẫn không đủ ấm áp để xoa dịu cái rét, tuy nhiên nhiệt độ hôm nay đã nhỉnh hơn một chút, cũng không đến nỗi làm nó tê cóng chân tay. Trên cành cây, những chồi lá chúm chím mới mọc như đang báo hiệu một mùa xuân rộn rã náo nhiệt sắp tràn về nơi phố thị.
Đột nhiên, nó chợt nghĩ mình nên thông báo trước cho Bạch Tuyết biết mình sắp đến.
“A lô, ai đấy?” Đầu dây bên kia sau một hồi lâu cũng bắt máy
“Bạch Tuyết, là chị, Hạ Vy đây!” Nó trả lời
“Chị gọi tôi có việc gì?” Giọng nói không có chút gì là tôn trọng kiêng nể người cùng đối thoại, lạnh lùng vang lên
“Chị sắp qua nhà em.”
“Làm gì chứ?” Bên kia bỗng cáu lên khó chịu
“Ừ thì… chị muốn sang chơi với em không được à?”
“Có cần thế không? Bộ chị không có nhà chắc!”
“Thôi mà… cho chị vô chơi với em đi… Một chút thôi… nha!” Nó nài nỉ
“Tôi chúa ghét kiểu nhì nhèo mè nheo như vậy! Thôi được rồi, qua đi!” Nói xong, cô không đợi cho Hạ Vy nói thêm lời nào, nhanh chóng gác máy.