Bà Hoàng trông thấy con mình với khuôn mặt bị bỏng một nửa và mắt trái bị băng lại thì vô cùng chua xót. Tại sao cuộc đời có thể đẩy đưa số phận của con gái bà đến cùng cực như vậy chứ? Tại sao người chịu mọi nghiệt cảnh không phải là bà hay một ai khác mà lại là Hạ Vy? Nó đã chịu cảnh mồ côi không mẹ không cha cô độc suốt mười mấy năm ròng rã, suốt mười mấy năm chịu sự khinh miệt của dòng đời, suốt mười mấy năm phải bon chen để tự lập mưu sinh. Vậy mà ngay cả khi nó đã tìm được gia đình, vận mệnh vẫn chưa thôi dày vò đay nghiến cuộc sống nó…
Là do bà, là bà đã có lỗi với đứa con gái tội nghiệp thất lạc mười bảy năm…
Bà Hoàng nghẹn ngào:
- Phong, mẹ muốn ở đây với con bé một mình…
Phong cũng không có ý gì ngăn cản. Anh dìu bà đến ngồi bên giường bệnh, rồi lẳng lặng bước ra khỏi phòng.
---------------
Bạch Tuyết ban đầu định hỏi ba mình là Hạ Vy có nói lý do vì sao lại bị như vậy hay không, nhưng thoáng thấy nét buồn rầu trên mặt ông Hoàng, cô lại thôi. Mặc dù lòng cô nóng như lửa đốt, cứ sờ sợ, sợ mọi chuyện sẽ vỡ lẽ và cuối cùng cô chịu sự ghẻ lạnh từ mọi người, cay nghiệt hơn, có khi cô còn có thể vào tù. Cô khẽ đảo mắt nhìn, bà Nhân, ngay cả ông Nhân và ba cô đều đang có vẻ rất u phiền, sầu não, ai cũng gục mặt xuống, khung cảnh tiêu điều thê lương không một tiếng động, mà nếu có cũng chỉ là tiếng vo ve bé nhỏ của những ruồi những muỗi. Cô còn nhớ rõ như in chuyện lúc trước cô đã định ám hại bà Nhân như thế nào, có vẻ muốn hỏi chuyện bà Nhân, và cả chồng bà ta nữa, cũng không khả thi chút nào. Điệu này đành hỏi anh Phong thôi.
“Cạch!”
Bạch Tuyết giật mình vì nghe có tiếng mở cửa. Có lẽ cũng là do nãy giờ mọi thứ rất yên lặng, cho nên một tiếng động dù nhỏ nhoi cũng đủ để khiến cô giật mình.
- Mẹ, sao mẹ lại… Ủa? Anh Phong, anh không ở trong đó cùng mẹ em sao?- Cô ngạc nhiên
- Mẹ muốn ở một mình.- Anh nhìn cô, có vẻ chẳng vui vẻ gì, liền lạnh lùng đáp
- Anh ngồi đi!- Bạch Tuyết đứng lên chuyển chỗ ngồi sang chiếc ghế trống bên cạnh để nhường cho anh
- Cảm ơn.- Nói là vậy nhưng anh không ngồi ở chỗ đó mà tiến sang chỗ ngồi bên dãy đối ngược
Cô hơi khó chịu. Đối với Hạ Vy, anh Phong bao giờ cũng rất dịu dàng và ấm áp, còn với cô, anh chưa lần nào là không lạnh lùng ít nói. Bạch Tuyết hơi băn khoăn, chắc là anh vẫn còn chưa nguôi giận chuyện lần trước, liệu cô có hỏi được không. Sau một hồi phân vân, cuối cùng cô cũng buộc miệng:
- Anh… anh Phong nè…
Anh đúng là có nghe, nhưng vẫn không thèm đoái hoài gì tới lời nói của Bạch Tuyết.
Cô hỏi tiếp:
- Ừm… ừm… chị Hạ Vy…
- Hạ Vy sao?- Cứ hễ nghe nhắc tới Hạ Vy, là anh lên tiếng ngay
- Ừm… chị ấy… có nói tại sao lại bị như vậy… hay không… vậy anh?- Cô hơi run run, cho nên nói cũng không được trôi chảy
- Có thì sao, mà không có thì sao?
Bạch Tuyết khẽ nuốt nước bọt. Có lẽ nào…
- À… à… em chỉ… chỉ hỏi cho biết thôi…- Cô cười trừ
- Bây giờ thì vẫn chưa thể hỏi được gì!- Phong nói- Có lẽ không nên làm Hạ Vy nhớ lại chuyện đã qua.
Cô khẽ thở phào. May mà… Nhưng có điều, nói như anh, sau này có thể họ vẫn hỏi lại… Rốt cuộc, đâu lại hoàn đấy, chỉ là đình trệ một thời gian thôi.
- Mà cô quan tâm tới chuyện này làm gì?- Phong cảm thấy hơi nghi ngờ
- Dạ… dạ… không có gì…
“Cạch!” Âm thanh quen thuộc lại vang lên, thu hút sự chú ý của cả năm con người đang ngồi trên hàng ghế chờ.
- Mẹ, sao mẹ lại không ở bên trong với chị Vy nữa?- Bạch Tuyết thấy bà Hoàng bước ra liền hỏi
- Mẹ nghĩ nên để con bé có không gian yên tĩnh một mình.- Bà Hoàng trả lời
- Mọi người về nhà trước đi, cũng đã tối rồi. Một mình con ở đây chăm sóc cho cô ấy là được rồi.- Phong nói
- Thôi, cứ để mẹ ở đây. Mẹ muốn chăm sóc cho con bé…- Bà Hoàng lắc đầu
Ông Hoàng đi lại bên cạnh vợ mình, khuyên răn:
- Bà à, thằng Phong nói đúng đó bà.
- Chị xui, chúng ta về. Chị cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi lấy sức cho khỏe.- Bà Nhân đồng tình
- Đúng đó mẹ. Chúng ta về thôi.- Bạch Tuyết đỡ vai mẹ mình
- Mẹ về đi mẹ. Con cũng chăm sóc cô ấy được mà.- Phong cũng lo lắng không kém
Bà Hoàng đến bên anh, nắm lấy bàn tay anh, rưng rưng:
- Cảm ơn con!
Anh cười cười:
- Cảm ơn cái gì chứ! Cô ấy là vợ con, con có trách nhiệm phải chăm sóc và bảo vệ cô ấy mà! Ơn nghĩa gì mẹ!
- Ừ. Thôi mẹ về nha!- Bà cười hiền, rồi tạm biệt anh
- Ba mẹ về nha con!
- Chào anh em về!- Bạch Tuyết cúi đầu
- Mọi người cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai rồi hãy đến đây.- Anh nói với theo
Mọi người đều về hết, chỉ còn anh ngồi trên hàng ghế chờ. Ngồi được một lúc, anh mới nhớ ra mình để quên điện thoại ở trong phòng.
---------------
Hạ Vy nằm trong phòng, sau khi mẹ mình ra ngoài thì nhanh chóng ngồi dậy. Cô đưa mắt ngắm nhìn những tia sáng le lói nơi chân trời khi màn đêm sắp sửa bao trùm lấy vạn vật. Những ánh sáng yếu ớt, tựa như pha lê, rất mong manh, rất dễ vỡ. Dòng người vẫn ồn ào huyên náo ngoài đường phố, như hoàn toàn tách biệt với căn phòng yên tĩnh mà nó đang ngồi.
Bất giác, nó cảm thấy thật buồn…
Những giọt nước trong suốt chua chát chảy ra từ hốc mắt bên phải, lăn dài xuống gò má xanh xao. Nó đưa tay lên sờ nửa mặt bên trái mình, chạm vào miếng băng bên mắt trái, rồi tự mình cảm thấy bản thân thật kì dị. Mọi người ở lớp, khi gặp nó, chắc chắn sẽ nhìn nó bằng ánh mắt ghê tởm, rồi kì thị, rồi là khiêng dễ, mỉa mai.
Hạ Vy ôm mặt khóc, nhưng cố để không phát ra tiếng động lớn. Nó không hề biết rằng, anh đang đứng đó, tựa lưng vào bức tường, lặng lẽ nhìn người con gái mình yêu khóc mà lòng như có ngàn con dao cứa sâu…
---------------
Phong ra ngoài, chạy đi tìm phòng của vị bác sĩ đã giải phẫu giúp Hạ Vy ban chiều. Sau khi hỏi các cô y tá, anh biết được phòng của vị bác sĩ ấy nằm ở tầng năm. Vì thang máy đã chật kín người, một số khác thì đã đi mất, cho nên anh đành đi thang bộ vì đang rất gấp. Mãi một lúc sau mới tới nơi. Anh gõ cửa, rồi không đợi người trong phòng cho phép, nhanh chóng mở cửa vào.
- Bác sĩ, hãy lấy mắt tôi!
Chàng bác sĩ đang giải quyết một số văn kiện và hồ sơ trên bàn, nghe tiếng nói, liền ngẩng đầu lên nhìn.
- Cậu là…- Anh bác sĩ kia thấy chàng thanh niên kia trông rất quen, cố nhớ rõ đây là ai
- Tôi là chồng của cô gái bác sĩ đã giải phẫu vào chiều nay. Tên cô ấy là Hạ Vy.
Chàng bác sĩ nhấc gọng kính, rồi gật gù:
- À… tôi nhớ rồi. Cậu có việc gì sao? Cậu ngồi đi.
Phong đến chiếc ghế trống, ngồi lên, vẻ mặt có chút gấp gáp:
- Bác sĩ, hãy lấy một mắt của tôi cấy ghép vào mắt của Hạ Vy.- Anh đinh ninh- Tôi tự nguyện.
- Chắc chứ?
- Ừ.- Anh khăng khăng gật đầu chắc nịch.
- Theo tôi.
Vị bác sĩ dẫn anh đến một phòng khác, nhanh chóng tiến hành việc cần làm. Một khối thiết bị tinh vi được đặt lên đầu anh, rất nặng.
- Bắt đầu.- Có tiếng ai đó vang lên
Anh cảm nhận được tiếng động cơ đang vang lên xung quanh mình.
~ Đôi lời ~
Hôm qua tớ ốm không đăng chap được, cho tớ xin lỗi nhé!
Bà Hoàng trông thấy con mình với khuôn mặt bị bỏng một nửa và mắt trái bị băng lại thì vô cùng chua xót. Tại sao cuộc đời có thể đẩy đưa số phận của con gái bà đến cùng cực như vậy chứ? Tại sao người chịu mọi nghiệt cảnh không phải là bà hay một ai khác mà lại là Hạ Vy? Nó đã chịu cảnh mồ côi không mẹ không cha cô độc suốt mười mấy năm ròng rã, suốt mười mấy năm chịu sự khinh miệt của dòng đời, suốt mười mấy năm phải bon chen để tự lập mưu sinh. Vậy mà ngay cả khi nó đã tìm được gia đình, vận mệnh vẫn chưa thôi dày vò đay nghiến cuộc sống nó…
Là do bà, là bà đã có lỗi với đứa con gái tội nghiệp thất lạc mười bảy năm…
Bà Hoàng nghẹn ngào:
- Phong, mẹ muốn ở đây với con bé một mình…
Phong cũng không có ý gì ngăn cản. Anh dìu bà đến ngồi bên giường bệnh, rồi lẳng lặng bước ra khỏi phòng.
---------------
Bạch Tuyết ban đầu định hỏi ba mình là Hạ Vy có nói lý do vì sao lại bị như vậy hay không, nhưng thoáng thấy nét buồn rầu trên mặt ông Hoàng, cô lại thôi. Mặc dù lòng cô nóng như lửa đốt, cứ sờ sợ, sợ mọi chuyện sẽ vỡ lẽ và cuối cùng cô chịu sự ghẻ lạnh từ mọi người, cay nghiệt hơn, có khi cô còn có thể vào tù. Cô khẽ đảo mắt nhìn, bà Nhân, ngay cả ông Nhân và ba cô đều đang có vẻ rất u phiền, sầu não, ai cũng gục mặt xuống, khung cảnh tiêu điều thê lương không một tiếng động, mà nếu có cũng chỉ là tiếng vo ve bé nhỏ của những ruồi những muỗi. Cô còn nhớ rõ như in chuyện lúc trước cô đã định ám hại bà Nhân như thế nào, có vẻ muốn hỏi chuyện bà Nhân, và cả chồng bà ta nữa, cũng không khả thi chút nào. Điệu này đành hỏi anh Phong thôi.
“Cạch!”
Bạch Tuyết giật mình vì nghe có tiếng mở cửa. Có lẽ cũng là do nãy giờ mọi thứ rất yên lặng, cho nên một tiếng động dù nhỏ nhoi cũng đủ để khiến cô giật mình.
- Mẹ, sao mẹ lại… Ủa? Anh Phong, anh không ở trong đó cùng mẹ em sao?- Cô ngạc nhiên
- Mẹ muốn ở một mình.- Anh nhìn cô, có vẻ chẳng vui vẻ gì, liền lạnh lùng đáp
- Anh ngồi đi!- Bạch Tuyết đứng lên chuyển chỗ ngồi sang chiếc ghế trống bên cạnh để nhường cho anh
- Cảm ơn.- Nói là vậy nhưng anh không ngồi ở chỗ đó mà tiến sang chỗ ngồi bên dãy đối ngược
Cô hơi khó chịu. Đối với Hạ Vy, anh Phong bao giờ cũng rất dịu dàng và ấm áp, còn với cô, anh chưa lần nào là không lạnh lùng ít nói. Bạch Tuyết hơi băn khoăn, chắc là anh vẫn còn chưa nguôi giận chuyện lần trước, liệu cô có hỏi được không. Sau một hồi phân vân, cuối cùng cô cũng buộc miệng:
- Anh… anh Phong nè…
Anh đúng là có nghe, nhưng vẫn không thèm đoái hoài gì tới lời nói của Bạch Tuyết.
Cô hỏi tiếp:
- Ừm… ừm… chị Hạ Vy…
- Hạ Vy sao?- Cứ hễ nghe nhắc tới Hạ Vy, là anh lên tiếng ngay
- Ừm… chị ấy… có nói tại sao lại bị như vậy… hay không… vậy anh?- Cô hơi run run, cho nên nói cũng không được trôi chảy
- Có thì sao, mà không có thì sao?
Bạch Tuyết khẽ nuốt nước bọt. Có lẽ nào…
- À… à… em chỉ… chỉ hỏi cho biết thôi…- Cô cười trừ
- Bây giờ thì vẫn chưa thể hỏi được gì!- Phong nói- Có lẽ không nên làm Hạ Vy nhớ lại chuyện đã qua.
Cô khẽ thở phào. May mà… Nhưng có điều, nói như anh, sau này có thể họ vẫn hỏi lại… Rốt cuộc, đâu lại hoàn đấy, chỉ là đình trệ một thời gian thôi.
- Mà cô quan tâm tới chuyện này làm gì?- Phong cảm thấy hơi nghi ngờ
- Dạ… dạ… không có gì…
“Cạch!” Âm thanh quen thuộc lại vang lên, thu hút sự chú ý của cả năm con người đang ngồi trên hàng ghế chờ.
- Mẹ, sao mẹ lại không ở bên trong với chị Vy nữa?- Bạch Tuyết thấy bà Hoàng bước ra liền hỏi
- Mẹ nghĩ nên để con bé có không gian yên tĩnh một mình.- Bà Hoàng trả lời
- Mọi người về nhà trước đi, cũng đã tối rồi. Một mình con ở đây chăm sóc cho cô ấy là được rồi.- Phong nói
- Thôi, cứ để mẹ ở đây. Mẹ muốn chăm sóc cho con bé…- Bà Hoàng lắc đầu
Ông Hoàng đi lại bên cạnh vợ mình, khuyên răn:
- Bà à, thằng Phong nói đúng đó bà.
- Chị xui, chúng ta về. Chị cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi lấy sức cho khỏe.- Bà Nhân đồng tình
- Đúng đó mẹ. Chúng ta về thôi.- Bạch Tuyết đỡ vai mẹ mình
- Mẹ về đi mẹ. Con cũng chăm sóc cô ấy được mà.- Phong cũng lo lắng không kém
Bà Hoàng đến bên anh, nắm lấy bàn tay anh, rưng rưng:
- Cảm ơn con!
Anh cười cười:
- Cảm ơn cái gì chứ! Cô ấy là vợ con, con có trách nhiệm phải chăm sóc và bảo vệ cô ấy mà! Ơn nghĩa gì mẹ!
- Ừ. Thôi mẹ về nha!- Bà cười hiền, rồi tạm biệt anh
- Ba mẹ về nha con!
- Chào anh em về!- Bạch Tuyết cúi đầu
- Mọi người cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai rồi hãy đến đây.- Anh nói với theo
Mọi người đều về hết, chỉ còn anh ngồi trên hàng ghế chờ. Ngồi được một lúc, anh mới nhớ ra mình để quên điện thoại ở trong phòng.
---------------
Hạ Vy nằm trong phòng, sau khi mẹ mình ra ngoài thì nhanh chóng ngồi dậy. Cô đưa mắt ngắm nhìn những tia sáng le lói nơi chân trời khi màn đêm sắp sửa bao trùm lấy vạn vật. Những ánh sáng yếu ớt, tựa như pha lê, rất mong manh, rất dễ vỡ. Dòng người vẫn ồn ào huyên náo ngoài đường phố, như hoàn toàn tách biệt với căn phòng yên tĩnh mà nó đang ngồi.
Bất giác, nó cảm thấy thật buồn…
Những giọt nước trong suốt chua chát chảy ra từ hốc mắt bên phải, lăn dài xuống gò má xanh xao. Nó đưa tay lên sờ nửa mặt bên trái mình, chạm vào miếng băng bên mắt trái, rồi tự mình cảm thấy bản thân thật kì dị. Mọi người ở lớp, khi gặp nó, chắc chắn sẽ nhìn nó bằng ánh mắt ghê tởm, rồi kì thị, rồi là khiêng dễ, mỉa mai.
Hạ Vy ôm mặt khóc, nhưng cố để không phát ra tiếng động lớn. Nó không hề biết rằng, anh đang đứng đó, tựa lưng vào bức tường, lặng lẽ nhìn người con gái mình yêu khóc mà lòng như có ngàn con dao cứa sâu…
---------------
Phong ra ngoài, chạy đi tìm phòng của vị bác sĩ đã giải phẫu giúp Hạ Vy ban chiều. Sau khi hỏi các cô y tá, anh biết được phòng của vị bác sĩ ấy nằm ở tầng năm. Vì thang máy đã chật kín người, một số khác thì đã đi mất, cho nên anh đành đi thang bộ vì đang rất gấp. Mãi một lúc sau mới tới nơi. Anh gõ cửa, rồi không đợi người trong phòng cho phép, nhanh chóng mở cửa vào.
- Bác sĩ, hãy lấy mắt tôi!
Chàng bác sĩ đang giải quyết một số văn kiện và hồ sơ trên bàn, nghe tiếng nói, liền ngẩng đầu lên nhìn.
- Cậu là…- Anh bác sĩ kia thấy chàng thanh niên kia trông rất quen, cố nhớ rõ đây là ai
- Tôi là chồng của cô gái bác sĩ đã giải phẫu vào chiều nay. Tên cô ấy là Hạ Vy.
Chàng bác sĩ nhấc gọng kính, rồi gật gù:
- À… tôi nhớ rồi. Cậu có việc gì sao? Cậu ngồi đi.
Phong đến chiếc ghế trống, ngồi lên, vẻ mặt có chút gấp gáp:
- Bác sĩ, hãy lấy một mắt của tôi cấy ghép vào mắt của Hạ Vy.- Anh đinh ninh- Tôi tự nguyện.
- Chắc chứ?
- Ừ.- Anh khăng khăng gật đầu chắc nịch.
- Theo tôi.
Vị bác sĩ dẫn anh đến một phòng khác, nhanh chóng tiến hành việc cần làm. Một khối thiết bị tinh vi được đặt lên đầu anh, rất nặng.
- Bắt đầu.- Có tiếng ai đó vang lên
Anh cảm nhận được tiếng động cơ đang vang lên xung quanh mình.
~ Đôi lời ~
Hôm qua tớ ốm không đăng chap được, cho tớ xin lỗi nhé!