Một năm mới lại đến, một mùa xuân nữa lại quay gót trở về. Tiết trời se se lạnh như còn vương vấn chút hơi thở của mùa đông hòa quyện cùng với cái ấm áp của ngày đầu năm tạo nên một không gian tràn ngập bao xao xuyến. Xuân sang, là lúc những đứa con xa quê trở về đoàn tụ với gia đình. Tết đến, là khi ta xúng xính trong các bộ quần áo mới tinh tươm, về nhà ông bà chúc tết, rồi du xuân khắp nơi nơi. Năm mới, là thời gian tất cả 7 tỷ người trên hành tinh này cùng chung một lời nói “Happy New Year”.
Tại một thánh đường nào đó, hàng loạt chiếc xe con sang trọng đỗ xịch ven đường, những lớp người quý phái lần lượt tiến vào bên trong. Giáo xứ hôm nay, không còn ảm đạm như những mùa xuân khác, một đám cưới đặc biệt sẽ được diễn ra ngay dưới sự chứng kiến của chúa.
- Chào cháu! Chà, lâu rồi mới gặp lại cháu chững chạc quá ha! Chúc hai cháu trăm năm hạnh phúc!- Đôi vợ chồng già đến bắt tay Phong, rồi quay sang mỉm cười với ông Nhân- Con trai các vị thật là đẹp trai! Chẳng bù cho thằng con trời đánh của tôi!
Ông Nhân cười đáp lễ:
- Anh cứ nói đùa! Thằng Phong nó mà đẹp nỗi gì? Dù sao cũng cảm ơn sự góp mặt của hai anh chị!
Các khách tham dự đám cưới đều là những người có tên tuổi trong doanh nghiệp, hầu hết đều là đại diện các tập đoàn lớn nhỏ trong thành phố. Một số ít khác là cánh nhà báo và giới truyền thông đến để đưa tin, kịp nắm bắt một sự kiện không hề nhỏ của hai tập đoàn rất phát triển trên cả nước.
---------------
Phòng trang điểm…
- Chị xui, anh xui, Hạ Vy nói bao giờ nó tới?- Bà Nhân đang được chuyên viên trang điểm làm tóc, quay sang hỏi đôi vợ chồng bên cạnh
- Con bé đang được chuyên viên đặc cách trang điểm và giúp thay trang phục ở nhà. Nó bảo một lát nữa trước 30 phút khi hôn lê diễn ra nó sẽ đến.- Bà Hoàng trả lời
- Mà con Bạch Tuyết không đi cùng anh chị sao?- Bà Nhân nhìn ngang nhìn dọc, chẳng thấy Bạch Tuyết đâu, không giấu được nỗi thắc mắc liền hỏi tiếp
Ông Hoàng chỉnh lại bộ vest trên người rồi vừa vuốt keo lại tóc vừa đáp:
- Con bé bảo nó sẽ sang nhà chị trang điểm cùng Hạ Vy rồi đi cùng luôn. Dù sao nó cũng là phù dâu hôm nay mà.
---------------
Bạch Tuyết chán chường đăng xuất facebook sau khi chuông đồng hồ điểm 8h. Hôm nay 9h sẽ tổ chức đám cưới, 8h như thế này cô phải đi sang nhà Hạ Vy trang điểm và thay váy dành cho phù dâu. Thật tình cô chẳng muốn đi dự hôn lễ này chút nào.
Cô vươn vai, khẽ hít một hơi dài. Bắt đầu bận rộn rồi đây!
Năm mới mà không có thời gian đi chơi đây đó, lại phải làm phù dâu cho đám cưới của bà chị đáng ghét kia, cô thật sự không thích cái cảnh này gì cả. Phù dâu đơn giản chỉ là làm một nhân vật phụ, làm cái nền cho cô dâu chú rể, chẳng khác nào đè ép cô thành một kẻ lớp dưới quyền hèn kém. Thà ở nhà cày phim lên facebook còn đỡ hơn phải đi làm cái công việc đày đọa như vậy.
Cô uể oải với lấy bộ váy trên tủ đã chuẩn bị sẵn hôm qua, lếch thếch bước ra khỏi phòng. Khẽ đặt chân vào đôi giày converse đế cao đầy năng động, cô đưa tay lên miệng che cái ngáp rồi mở cửa. Bà Năm đã đi chợ từ lâu, bây giờ vẫn chưa về. Thật là, cô phải tự phục vụ cho mình rồi.
Bạch Tuyết đi ra mở cổng. Nếu thư ký Đình không vì chuyện đám cưới vớ vẩn kia phải đến giáo xứ sớm để chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ phục vụ cho hôn lễ thì hôm nay cô đã có tài xế riêng phục tùng.
Cô đứng bên vỉa hè trước nhà, giơ tay ra đón taxi. Giá lúc trước nghe lời ba mẹ đi tập lái xe thì bây giờ cô đã không phải cực nhọc đi bắt taxi như vậy.
Nhưng mà, hình như đoạn đường trước nhà hơi khuất so với đường chính, bắt taxi là việc không dễ dàng gì. Bạch Tuyết đành phải cuốc bộ đến xa lộ mới mong có xe đi.
Không hiểu sao hồi nãy đến giờ cô luôn có cảm giác có ai đó đang đi theo mình, nhưng khi quay lại đều chỉ thấy đoạn đường vắng tanh, dường như chỉ có bóng của cô đổ dài trên nền đường nhựa. Tuy có hơi bất an nhưng Bạch Tuyết vẫn tặc lưỡi cho qua, chắc chỉ là do cô ảo giác.
Phút chốc, cô đã đến đường lớn. Đang định giơ tay ra vẫy bắt taxi thì bỗng có ai đó từ phía sau bịt kín miệng cô bằng một chiếc khăn mùi soa. Bạch Tuyết giãy nãy chống đối cật lực, dùng hết sức có thể để quay lại nhìn tận mặt kẻ xấu xa kia: là một người không rõ nam hay nữ nhưng vóc dáng có vẻ rất cường tráng và toàn bộ cơ thể đều bị che lại bởi áo quần và các phụ kiện đi kèm, tất cả đều màu đen. Bạch Tuyết bắt đầu cảm thấy choáng váng, hình như trong chiếc khăn tay kia có tẩm thuốc mê. Những động tác vùng vẫy cũng vì vậy trở nên chậm lại, không còn trụ nổi nữa, đôi mắt cô nhắm dần, rồi cả người theo đà ngã xuống đường.
----------------
Hạ Vy đang được các chuyên viên giúp thay váy cưới trong phòng WC. Vì bộ váy này được thiết kế khá công phu và rườm rà nên việc mặc vào cũng không phải một chốc một lát là xong.
“Cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo là tiếng gọi của ông Hoàng có vẻ khá sốt sắng:
- Hạ Vy! Con có trong đó không?
Hạ Vy biết rõ ba đến đây vì cái gì. Còn 30 phút nữa sẽ đến giờ tổ chức đám cưới mà cô còn đang mặc đồ thế này, chắc chắn sẽ khiến cho mọi người bận tâm. Vì đang thay trang phục nên nó không tiện ra tiếp ba, đành nhờ một chuyên viên nói hộ.
Cánh cửa phòng bật mở, một nam nhân trung niên bước vào trước sự cung kính chào đón của các chuyên viên.
- Con gái tôi đâu?- Ông Hoàng đút tay vào túi quần, nhàn nhã hỏi
- Dạ, tiểu thư đang thay váy cưới.- Một cô gái dáng dấp thon thả, cúi đầu đáp lễ
- Bao giờ xong?
- Dạ, có lẽ mất khá lâu. Tiểu thư nhờ tôi gửi lời với chủ tịch là người cứ đi trước, lát nữa tiểu thư sẽ đến sau, không phiền ngài mất công chờ đợi.
- Vậy à? Nhớ nhắc con bé đến sớm kẻo trễ như lúc trước thì không tốt đâu.- Ông hạ giọng dặn dò
“Tít… tít… tít…” Điện thoại của ông đổ chuông ngay vừa khi ông dứt lời.
“A lô! Ai đấy?”
“Ông ơi, ông giám đốc của Nehon đến chúc phúc cho thằng Phong với con Vy kìa! Ông về nhanh đón tiếp kẻo lại mất lòng đối tác!” Tiếng bà Hoàng vang lên vừa gấp rút vừa dồn dập hối thúc ông
Ông Hoàng gác máy, chào mọi người rồi nhanh chóng bước ra ngoài, điệu bộ rất khẩn trương. Nhưng ông không hề mảy may để ý rằng, trong lúc vội vàng ấy, chiếc điện thoại vì bị bỏ vào túi một cách quá nhanh làm nó bắt đầu chệch đầu ra và rơi xuống đất.