Bạch Tuyết nhắm mắt lại, thực sự lúc này, cô đang cố gắng hoàn thành kế hoạch xoay ngược tình thế mà cô đã nhọc công vạch ra trong những lúc ông ta sơ hở chỉ biết nói điêu.
Cô hé mắt hờ để xét lại tình hình lúc này. Ông già họ Từ kia đang chuẩn bị bóp cò, đồng nghĩa với việc một luồng đạn với độ sát thương cực lớn đang lăm le xuyên thẳng vào bộ não cô hòng đoạt lấy mạng sống vốn bé nhỏ này. Nòng súng kia, chỉ là một loại vũ khí sử dụng công nghệ tiên tiến, thoạt nhiên làm sao có thể điều chỉnh được hướng đạn theo ý ông ta khi viên đạn đã rời tầm ngắm. Còn những gì thuộc quyền kiểm soát của cô trên cơ thể này, chẳng bao giờ nó sẽ thoát khỏi sự chỉ định phương hướng mà Bạch Tuyết đã đặt ra. Chỉ cần cô biết lợi dụng thời cơ đúng lúc mà đánh mạnh vào khuyết điểm kia, thì thế mạnh sẽ chuyển sang cô trong gang tấc.
Tuy nhiên, đó dù sao vẫn chỉ là sự suy tính, tựa như một lý thuyết suông chưa được áp dụng. Có làm được hay không, đó là vấn đề cần được quan tâm nhiều nhất lúc này!
Kế hoạch này đòi hỏi sự khéo léo và tập trung cao độ của Bạch Tuyết. Bởi lẽ chỉ cần cô chênh lệch một chút, không khéo hướng đạn lại chuyển sang nơi Hạ Vy đang nằm. Mà cô thì hoàn toàn không mong muốn điều đó xảy ra chút nào.
Bạch Tuyết nhìn chằm chặp vào những ngón tay đang chuyển động của ông ta đang ve vởn bên tay cầm súng. Ngón tay trỏ kia dần dần đẩy vào phía cò…
3…
2…
1…
Bạch Tuyết tung chân đạp đổ tư thế đứng của ông ta. Bị tấn công bất ngờ không kịp phòng thủ, ông Từ nhanh chóng ngã huỵch xuống nền đất. Nòng súng vì không giữ đúng tư thế đã khiến viên đạn chệch hướng bắn vào tường.
Cô nhào đến chộp ngay khẩu súng đang lăn lông lốc trên đất. May thay ông ta đã không còn giữ được cây súng trên tay nên việc cướp vũ khí được thực hiện vô cùng dễ dàng. Bạch Tuyết cố thủ chắc chắn, quay sang khống chế tên bắt cóc bằng cách uy hiếp nhờ khẩu súng ngắn của đối phương mà cô lấy được.
- Đứng yên!!! Không được cử động!!!- Cô hét lên ra lệnh, nòng súng dí mạnh vào thái dương ông ta để cảnh cáo- Lấy điện thoại của tôi ra!!!
Ông ta sợ hãi không dám làm trái lại lời của Bạch Tuyết. Đơn giản vì tính mạng của ông ta đang nằm gọn trong tay của cô. Chỉ cần một chút không ưng ý, cô ta vì thù hằn nãy giờ có thể không ngần ngại mà bóp cò. Sự cùm kẹp như lúc này khiến ông không thể nào thực hiện kế hoạch trả thù cho hai đứa con đáng thương đã phải chết ở cái tuổi thanh xuân đầy hoài bão và mộng mơ.
- Mày muốn gì?!!- Ông lôi chiếc điện thoại của Bạch Tuyết mà lúc nãy đã lấy ra, vặn vẹo hỏi lại ý định lúc này của cô.
- Vào danh bạ, gọi cho mẹ tôi!!!
- Tại sao tao phải làm như vậy?!!- Ông ta bất chợt nhìn thẳng vào mắt cô không chút lo sợ, thản nhiên nói như một lời thách thức đầy tự tin.
Bạch Tuyết cảm thấy hơi kì lạ. Mới vừa ban nãy ông ta còn sợ sệt ra mặt, chân tay bủn rủn, mặt mày tái mét mà bây giờ đã quay sang thách thức ngược lại người mà có thể giết chết mình trong một phút bóp cò, giọng điệu lại vô cùng bình thản, không có vẻ gì giống như một kẻ sợ chết bởi chính giờ đây tính mạng của ông ta đang nằm gọn trong tay người khác. Chính cô còn không thể hiểu nỗi cái tên đầu trâu mặt ngựa này đang nghĩ gi. Thái độ của ông ta, vì sao lại khó thấu hiểu như vậy?
- Ông muốn chết?!!- Bạch Tuyết dí sát nòng súng vào thái dương của ông Từ kia, lên giọng hăm dọa.
Ông ta hất hàm tự đắc:
- Mày cứ bóp cò tự nhiên.- Đôi mắt không chút đắn đo kia nhìn thẳng vào mắt cô mà nhếch môi khiêu khích- Tao đếch sợ!
Bạch Tuyết đưa ngón trỏ tay sát vào cò súng, cố ý làm tạo ra tiếng động để khuất phục kẻ không biết sợ kia. Cô thật sự không muốn giết người, không muốn đôi tay này vấy máu bất kì ai, không muốn ngồi tù, không muốn có tiền án… Cô không muốn…
- Tôi cho ông một cơ hội nữa!!! Hoặc là ông làm theo chỉ đạo của tôi, cái mạng ch* của ông còn nguyên vẹn, hoặc là ông sẽ chết ở nơi này!!!
- Bóp cò đi bóp cò đi! Súng đồ chơi tao đếch sợ!!!- Ông ta vẫn với cái giọng khiêu chiến đó mà thách đố người cầm súng
Bạch Tuyết mắt tròn mắt dẹt thất thần một hồi: súng này là súng đồ chơi ư? Chưa kịp để thông tin kịp vào não phân tích và xử lý thì bất ngờ ông ta giật mạnh khẩu súng trên tay cô thừa cơ lúc cô sơ hở, Bạch Tuyết vì thế mà ngã huỵch xuống đất. Ông chuyển đổi tình thế, chĩa súng vào đầu cô, nhưng ở khoảng cách xa hơn, tránh trường hợp cô gái thông minh kia lại hành động như lúc nãy, nhếch môi khinh bỉ:
- Mày dại quá con ạ! Súng giả sao hồi nãy nó lại nhả đạn vào tường kia?!! Đồ ngu xuẩn!!!
- Ông… Ông lừa tôi?!!- Cô lồm cồm bò dậy, nhưng chỉ có thể ngồi bệt xuống nền đất
- Có trách thì hãy trách mày đần độn đi!!! Trứng mà bày đặt khôn hơn vịt hả mày?!! Lại còn dám chĩa súng vào tao!!! Mày chán sống rồi phải không?!!- Ông ta sừng cộ lên, có vẻ rất tức giận.
Bạch Tuyết cũng đang tức giận với chính mình. Chuyện vớ vẩn như thế mà cũng tin cho được, đúng là cô quá ngu dốt mà. Thế mạnh đã nằm trong tay mà để hụt mất, cô quả thật vô cùng vô dụng. Chị gái mình mà còn không cứu được, lại để liên lụy đến, là cô bất tài, bất tài, siêu bất tài. Bạch Tuyết cô còn thiết sống chết gì nữa?
- Muốn giết tôi thì giết nhanh lên!! Chần chừ gì nữa!!- Cô đã không còn sợ đối diện với ranh giới sinh tử, thẳng thừng thách thức
- Mày muốn thì tao chiều!!!
Dứt lời, ngón tay ông tưởng như đã bóp cò thì bất ngờ một bóng người nhanh như cắt chạy đến chắn trước mặt Bạch Tuyết đễ đỡ đạn cho cô. Viên đạn thoát ra từ đầu súng rồi nhắm thẳng vào bụng của người kia.
“Đoàng!!!” Một âm thanh lớn phát ra, tiếp đó là tiếng hét thất thanh của Bạch Tuyết:
- CHỊ!!!!!
Bạch Tuyết nhắm mắt lại, thực sự lúc này, cô đang cố gắng hoàn thành kế hoạch xoay ngược tình thế mà cô đã nhọc công vạch ra trong những lúc ông ta sơ hở chỉ biết nói điêu.
Cô hé mắt hờ để xét lại tình hình lúc này. Ông già họ Từ kia đang chuẩn bị bóp cò, đồng nghĩa với việc một luồng đạn với độ sát thương cực lớn đang lăm le xuyên thẳng vào bộ não cô hòng đoạt lấy mạng sống vốn bé nhỏ này. Nòng súng kia, chỉ là một loại vũ khí sử dụng công nghệ tiên tiến, thoạt nhiên làm sao có thể điều chỉnh được hướng đạn theo ý ông ta khi viên đạn đã rời tầm ngắm. Còn những gì thuộc quyền kiểm soát của cô trên cơ thể này, chẳng bao giờ nó sẽ thoát khỏi sự chỉ định phương hướng mà Bạch Tuyết đã đặt ra. Chỉ cần cô biết lợi dụng thời cơ đúng lúc mà đánh mạnh vào khuyết điểm kia, thì thế mạnh sẽ chuyển sang cô trong gang tấc.
Tuy nhiên, đó dù sao vẫn chỉ là sự suy tính, tựa như một lý thuyết suông chưa được áp dụng. Có làm được hay không, đó là vấn đề cần được quan tâm nhiều nhất lúc này!
Kế hoạch này đòi hỏi sự khéo léo và tập trung cao độ của Bạch Tuyết. Bởi lẽ chỉ cần cô chênh lệch một chút, không khéo hướng đạn lại chuyển sang nơi Hạ Vy đang nằm. Mà cô thì hoàn toàn không mong muốn điều đó xảy ra chút nào.
Bạch Tuyết nhìn chằm chặp vào những ngón tay đang chuyển động của ông ta đang ve vởn bên tay cầm súng. Ngón tay trỏ kia dần dần đẩy vào phía cò…
3…
2…
1…
Bạch Tuyết tung chân đạp đổ tư thế đứng của ông ta. Bị tấn công bất ngờ không kịp phòng thủ, ông Từ nhanh chóng ngã huỵch xuống nền đất. Nòng súng vì không giữ đúng tư thế đã khiến viên đạn chệch hướng bắn vào tường.
Cô nhào đến chộp ngay khẩu súng đang lăn lông lốc trên đất. May thay ông ta đã không còn giữ được cây súng trên tay nên việc cướp vũ khí được thực hiện vô cùng dễ dàng. Bạch Tuyết cố thủ chắc chắn, quay sang khống chế tên bắt cóc bằng cách uy hiếp nhờ khẩu súng ngắn của đối phương mà cô lấy được.
- Đứng yên!!! Không được cử động!!!- Cô hét lên ra lệnh, nòng súng dí mạnh vào thái dương ông ta để cảnh cáo- Lấy điện thoại của tôi ra!!!
Ông ta sợ hãi không dám làm trái lại lời của Bạch Tuyết. Đơn giản vì tính mạng của ông ta đang nằm gọn trong tay của cô. Chỉ cần một chút không ưng ý, cô ta vì thù hằn nãy giờ có thể không ngần ngại mà bóp cò. Sự cùm kẹp như lúc này khiến ông không thể nào thực hiện kế hoạch trả thù cho hai đứa con đáng thương đã phải chết ở cái tuổi thanh xuân đầy hoài bão và mộng mơ.
- Mày muốn gì?!!- Ông lôi chiếc điện thoại của Bạch Tuyết mà lúc nãy đã lấy ra, vặn vẹo hỏi lại ý định lúc này của cô.
- Vào danh bạ, gọi cho mẹ tôi!!!
- Tại sao tao phải làm như vậy?!!- Ông ta bất chợt nhìn thẳng vào mắt cô không chút lo sợ, thản nhiên nói như một lời thách thức đầy tự tin.
Bạch Tuyết cảm thấy hơi kì lạ. Mới vừa ban nãy ông ta còn sợ sệt ra mặt, chân tay bủn rủn, mặt mày tái mét mà bây giờ đã quay sang thách thức ngược lại người mà có thể giết chết mình trong một phút bóp cò, giọng điệu lại vô cùng bình thản, không có vẻ gì giống như một kẻ sợ chết bởi chính giờ đây tính mạng của ông ta đang nằm gọn trong tay người khác. Chính cô còn không thể hiểu nỗi cái tên đầu trâu mặt ngựa này đang nghĩ gi. Thái độ của ông ta, vì sao lại khó thấu hiểu như vậy?
- Ông muốn chết?!!- Bạch Tuyết dí sát nòng súng vào thái dương của ông Từ kia, lên giọng hăm dọa.
Ông ta hất hàm tự đắc:
- Mày cứ bóp cò tự nhiên.- Đôi mắt không chút đắn đo kia nhìn thẳng vào mắt cô mà nhếch môi khiêu khích- Tao đếch sợ!
Bạch Tuyết đưa ngón trỏ tay sát vào cò súng, cố ý làm tạo ra tiếng động để khuất phục kẻ không biết sợ kia. Cô thật sự không muốn giết người, không muốn đôi tay này vấy máu bất kì ai, không muốn ngồi tù, không muốn có tiền án… Cô không muốn…
- Tôi cho ông một cơ hội nữa!!! Hoặc là ông làm theo chỉ đạo của tôi, cái mạng ch* của ông còn nguyên vẹn, hoặc là ông sẽ chết ở nơi này!!!
- Bóp cò đi bóp cò đi! Súng đồ chơi tao đếch sợ!!!- Ông ta vẫn với cái giọng khiêu chiến đó mà thách đố người cầm súng
Bạch Tuyết mắt tròn mắt dẹt thất thần một hồi: súng này là súng đồ chơi ư? Chưa kịp để thông tin kịp vào não phân tích và xử lý thì bất ngờ ông ta giật mạnh khẩu súng trên tay cô thừa cơ lúc cô sơ hở, Bạch Tuyết vì thế mà ngã huỵch xuống đất. Ông chuyển đổi tình thế, chĩa súng vào đầu cô, nhưng ở khoảng cách xa hơn, tránh trường hợp cô gái thông minh kia lại hành động như lúc nãy, nhếch môi khinh bỉ:
- Mày dại quá con ạ! Súng giả sao hồi nãy nó lại nhả đạn vào tường kia?!! Đồ ngu xuẩn!!!
- Ông… Ông lừa tôi?!!- Cô lồm cồm bò dậy, nhưng chỉ có thể ngồi bệt xuống nền đất
- Có trách thì hãy trách mày đần độn đi!!! Trứng mà bày đặt khôn hơn vịt hả mày?!! Lại còn dám chĩa súng vào tao!!! Mày chán sống rồi phải không?!!- Ông ta sừng cộ lên, có vẻ rất tức giận.
Bạch Tuyết cũng đang tức giận với chính mình. Chuyện vớ vẩn như thế mà cũng tin cho được, đúng là cô quá ngu dốt mà. Thế mạnh đã nằm trong tay mà để hụt mất, cô quả thật vô cùng vô dụng. Chị gái mình mà còn không cứu được, lại để liên lụy đến, là cô bất tài, bất tài, siêu bất tài. Bạch Tuyết cô còn thiết sống chết gì nữa?
- Muốn giết tôi thì giết nhanh lên!! Chần chừ gì nữa!!- Cô đã không còn sợ đối diện với ranh giới sinh tử, thẳng thừng thách thức
- Mày muốn thì tao chiều!!!
Dứt lời, ngón tay ông tưởng như đã bóp cò thì bất ngờ một bóng người nhanh như cắt chạy đến chắn trước mặt Bạch Tuyết đễ đỡ đạn cho cô. Viên đạn thoát ra từ đầu súng rồi nhắm thẳng vào bụng của người kia.
“Đoàng!!!” Một âm thanh lớn phát ra, tiếp đó là tiếng hét thất thanh của Bạch Tuyết:
- CHỊ!!!!!