Hạ Vy thật ra đã tỉnh lại từ lúc ông ta nói khẩu súng đó là hàng giả, nhưng thấy tình thế không ổn nên vẫn giả vờ đã ngất xỉu để không làm ông ta chú ý đến mà dễ bề tìm cách đối phó. Sau khi nghe hai người nói chuyện, nó phần nào hiểu ra được mọi sự việc. Thấy lão đầu trâu mặt ngựa tàn ác kia sắp bắn Bạch Tuyết mà cô lại hằn học như muốn thêm dầu vào lửa, nó bất an vô cùng. Không nghĩ ngợi gì thêm được nữa, nó đành chạy đến mà đỡ đạn cho em. Dù sao Hạ Vy sống trên đời này cũng đã nếm trải cả hạnh phúc và đắng cay khi trong hai tình cảnh nghèo nàn và giàu có, ba mẹ có đủ, người yêu thương nhất cũng có đủ, cuộc sống luôn mỉm cười dang tay chào đón nó, thì hà cớ gì phải bận tâm không cứu em gái mình? Vả lại, cứ coi như là một lần trải nghiệm của bản thân, và cho Bạch Tuyết được sống tiếp để cảm nhận những thứ mới mẻ trong tương lai sáng lạng phía trước.
Nó ngã xuống sau phát súng của gã đầu sỏ vụ bắt cóc. Vì không muốn Bạch Tuyết lo lắng nên dẫu đau đớn đến bao nhiêu nó cũng kiềm nén cảm xúc không kêu la một lời nào. May mắn là vẫn còn chút sức lực cỏn con, Hạ Vy vẫn có cơ hội giải thoát cho em gái mình…
- M* Kiế*!!! Con điên này chưa chết sao?!! Dám phá hỏng kế hoạch của tao!!!- Ông ta gào lên trong ngọn lửa tức giận.
Bạch Tuyết chồm đến lay lay Hạ Vy. Cứ ngỡ ánh hy vọng cuối cùng đã vụt tắt thì nó bỗng mở mắt nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô, hơi thở hối hấp, dồn dập, tay nắm chặt tay cô như muốn nhắn nhủ điều gì đó. Mặc dầu đôi mắt đó có hàm chứa sự đau đớn về thể xác và bàn tay đã trở nên run run tự bao giờ nhưng qua ánh mắt ấy, cử chỉ ấy, Bạch Tuyết đã hiểu chị gái cô muốn nói lên điều gì.
Cô lắc đầu không cam tâm, không muốn Hạ Vy phải liều mạng vì bản thân mình…
Nó dù biết Bạch Tuyết không đồng ý làm cái việc nguy hiểm như vậy, nhưng nếu không làm thì còn cách nào khác? Thà một lần làm liều, còn hơn để hai chị em cùng chết, như vậy mọi người chắc hẳn sẽ rất đau lòng. Nó không chắc sẽ giữ được tính mạng cho mình nhưng vì Bạch Tuyết, Hạ Vy có thể bất chấp tất cả mọi thứ.
- Tụi mày liếc mắt đưa tình đủ rồi chứ?!!- Ở đây còn có ông ta, hiển nhiên mọi điệu bộ cử chỉ của hai chị em từng chút từng chút một đều thu vào tầm mắt của gã.
Hạ Vy buông tay Bạch Tuyết ra, mặc cho sự níu kéo của em gái mình.
Ông Từ lên đạn, giơ súng lên cao, chuẩn bị cho phát đạn thứ 3. Và hướng mà nòng súng nhắm vào chính là thủ tiêu bộ óc của Bạch Tuyết.
Bất ngờ, nó chồm tới ôm chầm lấy một chân của ông ta khiến gã ngã nhào xuống đất. Viên đạn một lần nữa lại không hoàn thành tốt nhiệm vụ như mong muốn.
Hạ Vy ôm chặt lấy chân ông ta, không cho ông ta nhúc nhích di chuyển đi đâu. Mồ hôi nó ngày càng nhễ nhại trên trán, máu ở bụng không ngừng túa ra nhuộm đỏ cả bộ váy trắng dành cho cô dâu trong ngày thành thân. Nó đã bị thương nặng ở bên trong, lại phải tốn bao công sức để giữ chặt lấy cái chân đang không ngừng giãy giụa của ông ta, Hạ Vy càng lúc càng kiệt sức. Nhưng vì nghĩ đến em mình, nó lại vực dậy mình trong chính hố đen của tử thần.
- Má nó!!! Con kia mày bỏ tao ra!!!- Ông Từ bực bội hét lên.
- Đi… đi…- Hạ Vy thở hổn hển, nói với Bạch Tuyết
- Chị… Em sẽ không bỏ chị tại nơi này mà đi về một mình đâu!
- Đi đi!!!- Nó dồn hết sức hối thúc em gái mình, nếu không, để thêm một giây phút nào nũa, chắc nó sẽ không còn sức lực để níu chân tên này.
Bạch Tuyết nước mắt ngắn dài, bặm môi thật chặt chạy đến nhặt chiếc điện thoại rơi lúc nãy trên nền đất.
- Bà mẹ nó!!! Con kia đứng lại cho tao!!! Mày định làm cái gì đó?!! Còn mày bỏ tao ra!!!- Ông ta đạp mạnh vào cằm của Hạ Vy khiến miệng nó bắt đầu chảy máu.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Nhận thấy Bạch Tuyết đang chạy gần đó, dường như đang tìm chỗ nấp, ông ta liên tục bắn mấy phát đạn lần theo đường đi của cô. Nhưng kĩ thuật xạ thủ của ông chỉ thuộc mức nghiệp dư, làm sao có thể bắn trúng đối tượng đang chạy nhanh thoăn thoắt. Lại nói, kẻ vướng víu dưới chân kia khiến ông hết lần này đến lần khác đổ vỡ mọi kế hoạch.
Bạch Tuyết nhanh chóng nấp sau những thùng hàng cũ đã bám bụi chất cao một đống gần đó, cầm lấy điện thoại mà gọi cho mẹ mình, bà Hoàng.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng…”
Cô tắt máy, mọi hoạt động trở nên bối rối và lúng túng.
“Đoàng!” Bạch Tuyết giật thót tim vì tiếng động lớn vừa nãy. Hóa ra ông ta đang nhắm vào những thùng hàng mà bắn, hên xui sẽ trúng cô. Nhưng may mà cô ngồi ở chính giữa, còn ông ta bắn lệch qua một bên, nên chỉ sượt qua vai một chút.
Cùng quẫn quá, cô đành gọi vào thuê bao của anh rể cô. Nhịp tim của cô càng ngày càng đập mạnh, kèm theo nỗi sợ hãi đã đến cực điểm: cô lo lắng tính mạng của Hạ Vy sẽ không được bảo toàn. An nguy của cả hai chị em cô đều đặt hết cho cuộc gọi lần này.
May mắn thay, ông trời vẫn còn thương Bạch Tuyết và Hạ Vy…
“A lô!” Tiếng Thành Phong từ đầu dây bên kia vang lên khiến cô vui mừng khôn cùng.
“ Anh… Anh Phong… Đến… đến đây… cứu… cứu em… và chị Vy… với…” Bạch Tuyết thở dồn dập, vì lo sợ quá nên giọng nói cũng trở nên ngập ngừng không trôi chảy.
“Cái… Cái gì?!! Hai người bị… Tút… tút… tút…”
Cô nhìn vào màn hình điện thoại, thảng thốt: máy cô đã hết tiền. Trong lúc cấp bách như vậy, chưa kịp nói địa điểm cho anh Phong mà lại hết tiền điện thoại. Ông trời sao lại thích trêu ngươi người khác như vậy chứ? Chỉ e là số phận của hai chị em cô đã không còn hạnh phúc diễm lệ như trước kia. Đúng là trong gian nan mới biết được lòng người. Thời gian trước đây sóng yên biển lặng mà chính bản thân cô lại tự tạo nghiệp chướng cho gia đình mình mà không biết gìn giữ hạnh phúc đang có, bây giờ nguy hiểm gần kề mới cảm thấy mình thật ngu ngốc biết bao…
- M* Kiế*!!! Hết đạn rồi!!! Xui thấy mẹ!!!- Ông ta bực mình lên đạn liên tực khẩu súng nhưng đã hết thì vô cùng bực mình.
Hạ Vy đã dần dần mất đi sức lực. Nó đã không còn có thể chống chịu được nữa. Nó ngã gục xuống đất, vòng tay cũng dần nới lỏng ra…
---------------
“A lô?!! A lô?!! Bạch Tuyết!!! Bạch Tuyết!!!” Phong nghe hết sức lo lắng. Bạch Tuyết nói như vậy là ám chỉ điều gì?
- Sao rồi con? Nó nói gì?- Bà Nhân hỏi
- Em ấy cúp máy rồi mẹ ơi!
- Mẹ e là đã xảy ra chuyện không hay.- Bà Hoàng cũng lo sợ không kém
- Con bé có nói nó đang ở đâu không?- Ông Hoảng dồn dập hỏi
- Không ba ạ. Bây giờ… con cũng không biết phải làm sao nữa…
- Con đưa điện thoại đây cho ba, ba có cách xác định địa điểm cuộc gọi.- Ông Nhân đăm chiêu suy nghĩ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng- Chỉ cần xâm nhập mạng lưới sóng điện thoại quốc gia là được.
Hạ Vy thật ra đã tỉnh lại từ lúc ông ta nói khẩu súng đó là hàng giả, nhưng thấy tình thế không ổn nên vẫn giả vờ đã ngất xỉu để không làm ông ta chú ý đến mà dễ bề tìm cách đối phó. Sau khi nghe hai người nói chuyện, nó phần nào hiểu ra được mọi sự việc. Thấy lão đầu trâu mặt ngựa tàn ác kia sắp bắn Bạch Tuyết mà cô lại hằn học như muốn thêm dầu vào lửa, nó bất an vô cùng. Không nghĩ ngợi gì thêm được nữa, nó đành chạy đến mà đỡ đạn cho em. Dù sao Hạ Vy sống trên đời này cũng đã nếm trải cả hạnh phúc và đắng cay khi trong hai tình cảnh nghèo nàn và giàu có, ba mẹ có đủ, người yêu thương nhất cũng có đủ, cuộc sống luôn mỉm cười dang tay chào đón nó, thì hà cớ gì phải bận tâm không cứu em gái mình? Vả lại, cứ coi như là một lần trải nghiệm của bản thân, và cho Bạch Tuyết được sống tiếp để cảm nhận những thứ mới mẻ trong tương lai sáng lạng phía trước.
Nó ngã xuống sau phát súng của gã đầu sỏ vụ bắt cóc. Vì không muốn Bạch Tuyết lo lắng nên dẫu đau đớn đến bao nhiêu nó cũng kiềm nén cảm xúc không kêu la một lời nào. May mắn là vẫn còn chút sức lực cỏn con, Hạ Vy vẫn có cơ hội giải thoát cho em gái mình…
- M* Kiế*!!! Con điên này chưa chết sao?!! Dám phá hỏng kế hoạch của tao!!!- Ông ta gào lên trong ngọn lửa tức giận.
Bạch Tuyết chồm đến lay lay Hạ Vy. Cứ ngỡ ánh hy vọng cuối cùng đã vụt tắt thì nó bỗng mở mắt nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô, hơi thở hối hấp, dồn dập, tay nắm chặt tay cô như muốn nhắn nhủ điều gì đó. Mặc dầu đôi mắt đó có hàm chứa sự đau đớn về thể xác và bàn tay đã trở nên run run tự bao giờ nhưng qua ánh mắt ấy, cử chỉ ấy, Bạch Tuyết đã hiểu chị gái cô muốn nói lên điều gì.
Cô lắc đầu không cam tâm, không muốn Hạ Vy phải liều mạng vì bản thân mình…
Nó dù biết Bạch Tuyết không đồng ý làm cái việc nguy hiểm như vậy, nhưng nếu không làm thì còn cách nào khác? Thà một lần làm liều, còn hơn để hai chị em cùng chết, như vậy mọi người chắc hẳn sẽ rất đau lòng. Nó không chắc sẽ giữ được tính mạng cho mình nhưng vì Bạch Tuyết, Hạ Vy có thể bất chấp tất cả mọi thứ.
- Tụi mày liếc mắt đưa tình đủ rồi chứ?!!- Ở đây còn có ông ta, hiển nhiên mọi điệu bộ cử chỉ của hai chị em từng chút từng chút một đều thu vào tầm mắt của gã.
Hạ Vy buông tay Bạch Tuyết ra, mặc cho sự níu kéo của em gái mình.
Ông Từ lên đạn, giơ súng lên cao, chuẩn bị cho phát đạn thứ 3. Và hướng mà nòng súng nhắm vào chính là thủ tiêu bộ óc của Bạch Tuyết.
Bất ngờ, nó chồm tới ôm chầm lấy một chân của ông ta khiến gã ngã nhào xuống đất. Viên đạn một lần nữa lại không hoàn thành tốt nhiệm vụ như mong muốn.
Hạ Vy ôm chặt lấy chân ông ta, không cho ông ta nhúc nhích di chuyển đi đâu. Mồ hôi nó ngày càng nhễ nhại trên trán, máu ở bụng không ngừng túa ra nhuộm đỏ cả bộ váy trắng dành cho cô dâu trong ngày thành thân. Nó đã bị thương nặng ở bên trong, lại phải tốn bao công sức để giữ chặt lấy cái chân đang không ngừng giãy giụa của ông ta, Hạ Vy càng lúc càng kiệt sức. Nhưng vì nghĩ đến em mình, nó lại vực dậy mình trong chính hố đen của tử thần.
- Má nó!!! Con kia mày bỏ tao ra!!!- Ông Từ bực bội hét lên.
- Đi… đi…- Hạ Vy thở hổn hển, nói với Bạch Tuyết
- Chị… Em sẽ không bỏ chị tại nơi này mà đi về một mình đâu!
- Đi đi!!!- Nó dồn hết sức hối thúc em gái mình, nếu không, để thêm một giây phút nào nũa, chắc nó sẽ không còn sức lực để níu chân tên này.
Bạch Tuyết nước mắt ngắn dài, bặm môi thật chặt chạy đến nhặt chiếc điện thoại rơi lúc nãy trên nền đất.
- Bà mẹ nó!!! Con kia đứng lại cho tao!!! Mày định làm cái gì đó?!! Còn mày bỏ tao ra!!!- Ông ta đạp mạnh vào cằm của Hạ Vy khiến miệng nó bắt đầu chảy máu.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Nhận thấy Bạch Tuyết đang chạy gần đó, dường như đang tìm chỗ nấp, ông ta liên tục bắn mấy phát đạn lần theo đường đi của cô. Nhưng kĩ thuật xạ thủ của ông chỉ thuộc mức nghiệp dư, làm sao có thể bắn trúng đối tượng đang chạy nhanh thoăn thoắt. Lại nói, kẻ vướng víu dưới chân kia khiến ông hết lần này đến lần khác đổ vỡ mọi kế hoạch.
Bạch Tuyết nhanh chóng nấp sau những thùng hàng cũ đã bám bụi chất cao một đống gần đó, cầm lấy điện thoại mà gọi cho mẹ mình, bà Hoàng.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng…”
Cô tắt máy, mọi hoạt động trở nên bối rối và lúng túng.
“Đoàng!” Bạch Tuyết giật thót tim vì tiếng động lớn vừa nãy. Hóa ra ông ta đang nhắm vào những thùng hàng mà bắn, hên xui sẽ trúng cô. Nhưng may mà cô ngồi ở chính giữa, còn ông ta bắn lệch qua một bên, nên chỉ sượt qua vai một chút.
Cùng quẫn quá, cô đành gọi vào thuê bao của anh rể cô. Nhịp tim của cô càng ngày càng đập mạnh, kèm theo nỗi sợ hãi đã đến cực điểm: cô lo lắng tính mạng của Hạ Vy sẽ không được bảo toàn. An nguy của cả hai chị em cô đều đặt hết cho cuộc gọi lần này.
May mắn thay, ông trời vẫn còn thương Bạch Tuyết và Hạ Vy…
“A lô!” Tiếng Thành Phong từ đầu dây bên kia vang lên khiến cô vui mừng khôn cùng.
“ Anh… Anh Phong… Đến… đến đây… cứu… cứu em… và chị Vy… với…” Bạch Tuyết thở dồn dập, vì lo sợ quá nên giọng nói cũng trở nên ngập ngừng không trôi chảy.
“Cái… Cái gì?!! Hai người bị… Tút… tút… tút…”
Cô nhìn vào màn hình điện thoại, thảng thốt: máy cô đã hết tiền. Trong lúc cấp bách như vậy, chưa kịp nói địa điểm cho anh Phong mà lại hết tiền điện thoại. Ông trời sao lại thích trêu ngươi người khác như vậy chứ? Chỉ e là số phận của hai chị em cô đã không còn hạnh phúc diễm lệ như trước kia. Đúng là trong gian nan mới biết được lòng người. Thời gian trước đây sóng yên biển lặng mà chính bản thân cô lại tự tạo nghiệp chướng cho gia đình mình mà không biết gìn giữ hạnh phúc đang có, bây giờ nguy hiểm gần kề mới cảm thấy mình thật ngu ngốc biết bao…
- M* Kiế*!!! Hết đạn rồi!!! Xui thấy mẹ!!!- Ông ta bực mình lên đạn liên tực khẩu súng nhưng đã hết thì vô cùng bực mình.
Hạ Vy đã dần dần mất đi sức lực. Nó đã không còn có thể chống chịu được nữa. Nó ngã gục xuống đất, vòng tay cũng dần nới lỏng ra…
---------------
“A lô?!! A lô?!! Bạch Tuyết!!! Bạch Tuyết!!!” Phong nghe hết sức lo lắng. Bạch Tuyết nói như vậy là ám chỉ điều gì?
- Sao rồi con? Nó nói gì?- Bà Nhân hỏi
- Em ấy cúp máy rồi mẹ ơi!
- Mẹ e là đã xảy ra chuyện không hay.- Bà Hoàng cũng lo sợ không kém
- Con bé có nói nó đang ở đâu không?- Ông Hoảng dồn dập hỏi
- Không ba ạ. Bây giờ… con cũng không biết phải làm sao nữa…
- Con đưa điện thoại đây cho ba, ba có cách xác định địa điểm cuộc gọi.- Ông Nhân đăm chiêu suy nghĩ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng- Chỉ cần xâm nhập mạng lưới sóng điện thoại quốc gia là được.