“Nào, A Xảo, nếm thử đi!” Trần Thần bưng một cái khay, cẩn thận đặt trước mặt Tề Xảo.
Trần Thần hít hít mũi, “Thơm quá!” Lại hít một hơi, “Có vị cay cay!”
Trần Thần cười tươi, “Đúng rồi! Nào…” Gắp một miếng cổ vịt đưa đến trước miệng Tề Xảo, “Ăn thử đi! Cẩn thận chút, nó là cổ vịt sốt cay ngọt.”
Tề Xảo cắn một miếng, nhai nhai…
“Khụ…” Nháy mắt đỏ mặt vì cay.
Trần Thần vội lấy sữa bò cho Tề Xảo uống, vuốt lưng y.
“Từ từ thôi! Cay quá bị sặc à!”
“Khụ… Khụ… Cay thật!” Nhưng tay vẫn khư khư cầm cổ vịt.
Trần Thần nhìn y mặt đỏ bừng mà đau lòng, đưa tay cầm lấy cổ vịt, “Vậy đừng ăn nữa!”
“Không!” Tề Xảo quay người che chắn bảo vệ cổ vịt, “Ăn ngon mà!”
Thấy Tề Xảo khẩn trương, Thần bất đắc dĩ, “…Thế ăn ít thôi nhé.”
“Ừm.” Tề Xảo vui vẻ.
Tề Xảo ôm cổ vịt liều mạng gặm, trong lúc ăn vừa há miệng thở phù phù vừa lấy tay quạt, liên tục rót sữa bò uống, cái gọi là lễ nghi đều mất sạch!
Mắt thấy nửa đĩa cổ vịt sắp hết veo, Tề Xảo môi sưng đỏ, uống gần hết hai lít sữa mà Tề Xảo còn tính vươn tay lấy tiếp.
“Đừng ăn nữa.” Trần Thần cầm chặt cái tay đầy mỡ, “Dạ dày sẽ đau.”
Tề Xảo chớp chớp mắt, vô cùng vô tội và đáng thương nhìn Trần Thần.
“A Thần…” Âm cuối kéo dài khiến Trần Thần xương cốt run rẩy, “Ta muốn ăn nữa…”
Trần Thần bình ổn cảm xúc, quả quyết cự tuyệt.
“Không được! Ăn cay nhiều không tốt cho dạ dày. Ngươi ăn không ít rồi.”
Tề Xảo mắt chớp chớp long lanh, “A Thần~~~~~”
Trần Thần do dự, tuy anh rất lo lắng cho thân thể Tề Xảo, nhưng hiếm khi Tề Xảo có khẩu vị như này! Lâu rồi Tề Xảo chưa ăn uống tử tế! Trần Thần cứ thế chìm trong rối rắm, cuối cùng anh dứt khoát ngẩng đầu…
“… Ngươi đang làm gì đó!” Vốn muốn kiên quyết cự tuyệt, nhưng bởi động tác của người nào đó mà thay đổi.
Miệng nhét một miếng, trong tay cầm một miếng giấu sau lưng, mắt thì cố gắng mở lớn để bản thân nom vô tội một chút. Nhưng cái miệng không cách nào nói chuyện đã bán đứng y.
Trần Thần đỡ trán, vừa bực mình vừa buồn cười, thở dài bó tay.
“Đây là miếng cuối cùng! Không được ăn nữa.” Nói xong liền bưng khay đi ra ngoài.
Tề Xảo vốn định cứu vớt cổ vịt, nhưng giơ tay liền thấy thứ trong lòng bàn tay thì chột dạ rụt về, cố gắng nhai nuốt miếng thịt trong miệng với trong tay… Vạn nhất A Thần quay lại tịch thu thì sao! Hiện giờ phải mau chóng xử lý!
Đến khi Trần Thần trở về, bạn nhỏ Tề Xảo đã ăn xong rồi, cái miệng nhỏ đang mân mê cốc sữa. Nhưng cánh môi sưng đỏ cùng chất lỏng trắng trắng khiến người nào đó nghĩ tới một vài hình ảnh không được trong sáng lắm, âm thầm suy tính thời gian ăn người vào bụng.
Tề Xảo không biết ý tưởng đen tối của người nào đó, thấy tay Trần Thần bưng khay, ánh mắt liền sáng như đèn pha. Bởi vì vừa rồi đã ăn rất nhiều, lại toàn món kích thích khứu giác nên giờ y chẳng ngửi thấy mùi gì cả.
“A Thần A Thần, này là món gì vậy?”
Trần Thần hoàn hồn, nở nụ cười.
“Món ngon cực.”
Mắt Tề Xảo càng sáng lấp lánh, “Mau mau cho ta ăn thử đi, A Thần.”
Trần Thần đi đến ngồi cạnh Tề Xảo, một khay đồ ăn gồm chả cá đậu phụ kho, hủ trúc*, chân gà, chân vịt, trứng gà cùng hoa quả cắt sẵn, rau trộn đặt trước mặt Tề Xảo.
“Mấy món này không cay mấy, ngươi có thể ăn nhiều một chút.”
Tề Xảo tức khắc cười híp cả mắt, “A Thần cùng ta ăn đi!”
“Được.”
Bởi vì chỉ dùng phần nước sốt kho cổ vịt chế thêm nước để nấu nên chân gà chân vịt ăn rất vừa miệng, lại không cay, khiến Tề Xảo cơm cũng chưa ăn mà hăng hái gặm mấy món này.
“A? Đây là món gì vậy? Ăn giống như cá viên ấy!” Tề Xảo cắn một miệng chả cá đậu phụ, thắc mắc nhìn Trần Thần.
Trần Thần nuốt đồ ăn trong miệng rồi từ tốn giải thích: “Là chả cá đậu phụ. Món này na ná cá viên, nhưng chiên qua dầu rồi mới nấu.”
Tề Xảo lại gắp một miếng cho vào miệng, nhấm nuốt.
“Cái này ngon hơn cả cá viên! Về sau làm món này nha!”
“Ừ, được.”
Tề Xảo tiếp tục ăn, nhưng Trần Thần lại nhíu mày.
“Đừng ăn mỗi thịt, ăn thêm rau với hoa quả đi.”
Tề Xảo ngậm chân gà, ánh mắt lướt qua Trần Thần, “Không ăn đâu, không thích.”
Trần Thần biết rõ nguyên nhân là do Tề Xảo mang thai, trước kia Tề Xảo cũng không kén ăn.
“Ngoan, chịu khó ăn nhé! Vậy mới tốt cho ngươi và bảo bảo!”
Tề Xảo nhả xương gà ra, lặng lẽ bĩu môi, cầm đũa gắp một cọng cải trắng, nhắm hai mắt miễn cưỡng nhét vào miệng.
“Ưm!” Tề Xảo hai mắt mở lớn, “Ngon ghê!”
Trần Thần bật cười, nhéo nhéo mũi y, “Tất nhiên ngon rồi, món này do chính ngự trù làm đấy! Vì ngươi nên cố ý làm vị chua ngọt dễ ăn.”
Tề Xảo lại ăn thử rong biển trộn, cà rốt ngâm dấm cùng cà tím nhồi tỏi băm*, hai mắt thích thú híp lại.
“Ngon thật đấy! Chua chua… Còn có vị cay nhẹ! Oàm… Ngon quá!”
Trần Thần buồn cười, “Thích thì ăn nhiều vào.”
“Ưm!” Tề Xảo quơ đũa ăn đến là thỏa mãn. Có vẻ như khẩu vị của người mang thai thiên về nặng, Tề Xảo chẳng động một hạt cơm nào. Trần Thần chỉ cần Tề Xảo chịu ăn là được, có ăn cơm hay không không quan trọng. Trong những món này đều có vị thuốc đông y bồi bổ, đối với thân thể chỉ lợi không hại!
Một bữa cơm hai người đều thấy mỹ mãn, nhất là Tề Xảo!
“No căng luôn~” Tề Xảo nằm ngửa trên ghế sô pha xoa bụng, thoải mái thở dài.
Trần Thần đặt cốc trà sữa trong tay xuống, học theo bộ dáng của Tề Xảo tựa vào sô pha, từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ giây phút thư giãn.
Tiểu phu phu chưa nghỉ ngơi đủ thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hô đầy khí thế của tên ngốc nào đấy.
“À há… A Thần, cậu đểu lắm! Bọn tôi mệt đứ đừ đừ, còn cậu lại chui trong ổ hưởng thụ, hú hí với phu lang! Cậu còn lương tâm không hả!”
Hà Nhật vọt vào phòng, sải bước lủi tới gần sô pha, đặt mông ngồi xuống sô pha đối diện Trần Thần, thuận tiện còn kéo La Thành đi theo sau ngồi cùng. Kiều Vân Thâm đến chậm một bước đứng khựng một cái, hung hăng trợn mắt trừng Hà Nhật, sau đó bị La Thành âm thầm dùng ánh mắt uy hiếp ngược, chỉ đành ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh, một mình sinh hờn dỗi.
La Thành chẳng phải dạng hiền lành thiện lương! Người bị hắn giết còn nhiều hơn kiến! Cha của hắn cũng không phải người thường!
Kiều Vân Thâm bị kích thích ngầm oán hận.
“Cậu lại làm sao đấy?” Trần Thần bất đắc dĩ ngồi dậy.
“Hừ!” Hà Nhật thuận tay cầm chân gà trên bàn gặm, hung dữ trừng trừng nhìn Trần Thần.
La Thành chẳng thèm nhìn mà trực tiếp cướp cái đĩa trong tay Kiều Vân Thâm đặt trước mặt Hà Nhật, yên lặng không cho tên họ Kiều nào đó cướp mất. Hà Nhật đắc ý cực kì, quắc mắt lườm Kiều Vân Thâm. Kiều Vân Thâm đứng hình, tức giận ngồi gặm chân vịt.
——Ta cũng có, ngươi đắc ý cái gì!
Hà Nhật ngẩng cao đầu.
——Của ta ăn ngon hơn của ngươi!
Kiều Vân Thâm thừa dịp đối phương không chú ý cướp mấy miếng chả cá đậu phụ còn lại, nhướn mày ngoạm, ánh mắt ẩn ẩn đắc ý.
Động tác gặm chân gà của Hà Nhật dừng lại, nhìn về phía La Thành, phát hiện hắn đã cướp về hết những món còn lại trên bàn để trước mặt mình, khiến cậu nháy mắt được thể vênh váo. Kiều Vân Thâm nhìn mà nổi gân xanh, âm thầm nghiến răng.
…
Trần Thần đỡ trán.
——Rặt một lũ ngốc!
“Các ngươi đừng tranh nhau nữa! Dưới trù phòng vẫn còn nhiều lắm!”
Mấy người này chẳng biết là vì có ăn hay vì xấu hổ, sau cũng chịu ngồi im.
“Hà Nhật, phát sinh chuyện gì?”
“Hừ!” Hà Nhật tiếp tục gặm chân gà. Cậu vốn thuộc dạng thù dai! Tuyệt đối sẽ không quên mục đích lần này mình tới!
“Lão gia xem qua cửa hàng đi!” Vẫn là Kiều Vân Thâm đáng tin cậy mở miệng trước, nhưng trong giọng nói lại dày đặc oán khí..
“Từ ngày chúng ta được phong làm hoàng thương đã qua nửa tháng, hơn nữa lễ mừng năm mới cũng cận kề, việc trong cửa hàng nhiều không xuể! Phụ thân gần đây bận đến chân không chạm đất! Mà ngươi lại ở đây hưởng thụ! Càng quá đáng là…” Lườm Hà Nhật một cái, ánh mắt lên án —— Ngươi còn để một tên được việc không đủ bại sự có thừa đến quấy rối!
Hà Nhật chuyện gì cũng thích nhúng mũi lần này thế mà đọc hiểu ánh mắt người nào đó, thoáng chốc tạc mao*.
(*)tạc mao: chỉ người thường nổi khùng hay giãy nảy lên nếu bị chọc vào.
“Ngươi nhìn ta có ý gì! Hả?! Cái gì gọi là quấy rối! Ta quấy rối chỗ nào! Ta đây là giúp đỡ bạn tốt! Ngươi biết hay không hả!”
Kiều Vân Thâm cực kì nhuần nhuyễn quắc mắt khinh bỉ nhìn cậu ta.
Đùng đùng… Đứa ngốc tạc mao…
“Á à á à!!! Ngươi có ý gì?! Ngươi nói rõ ràng cho ta!!!”
“Được rồi,” Trần Thần xoa xoa cái trán đang giật liên hồi, “Nói chính sự đã, chốc nữa các ngươi muốn giỡn gì thì giỡn.”
“Ai giỡn!” Hà Nhật ngốc quay đầu quát. Ánh mắt La Thành thâm trầm nhìn về phía Trần Thần.
Trần Thần lần thứ hai thở dài.
“Vân Thâm, ngươi nói rõ ràng xem nào.”
“Cuối năm tạm ngừng hoạt động để kết toán, phát tiền lì xì cho nhóm tiểu nhị và chưởng quầy nghỉ đông, đây là những việc hàng năm đều phải làm. Cửa hàng nhà chúng ta đã quay lại quỹ đạo, cần mướn người và trang hoàng lại. Ngoài ra còn phải phản kích những thương gia chèn ép chúng ta trước đó. Hơn nữa chúng ta hiện giờ là hoàng thương, ngoài chuẩn bị đồ tiến cung thì cũng cần chuẩn bị hàng hóa cho khắp nơi!” Hít sâu một hơi rồi trỏ ngón tay vào Hà Nhật, “Bận tối mắt tối mũi mà hắn còn quấy rối! Hết muốn ăn lẩu đến thịt kho! Thậm chí còn muốn ăn kem ly! Trời biết đó là cái gì! Hơn nữa hắn còn đến nhà Thạch Bình quấy rối, suýt nữa quậy banh nóc chỗ đó! Sổ sách thì đòi dùng cái gì mà… Cái gì mà chữ số, kêu là đơn giản hơn! Nhưng mà sổ sách qua tay hắn chẳng khác nào bị hủy, chữ thì như gà bới! Hừ…”
Kiều Vân Thâm càng kể càng tức, cuối cùng ánh mắt cũng bốc hỏa trừng Hà Nhật, cậu ngốc Hà Nhật chột dạ đánh mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng than vãn, “Chữ số Ả Rập dùng ngon hơn mà…”
Trần Thần lại bắt đầu day trán. Tại sao độ ngốc của Hà Nhật lại càng ngày càng tăng nhỉ.
“Các ngươi ăn cơm trước, lát ta đi với các ngươi.”
Kiều Vân Thâm hít thở sâu, “Được.”
Hà Nhật bĩu môi, ngồi gặm chân vịt. La Thành ở bên cạnh cậu cẩn thận phục vụ. Cảnh này khiến Trần Thần nhận ra một vài chuyện, ngồi quan sát mà bất lực. Phân phó Chi Hương xuống trù phòng mang thức ăn lên, Trần Thần nhìn ba người hùng hục ăn cơm.
“Phù…” Hà Nhật nhả xương, miệng xuýt xoa, La Thành đưa nước lạnh qua cho cậu, Hà Nhật ừng ực uống.
“Quá đã! Từ khi tách ra với cậu tui chưa từng được ăn thỏa thích thế này! Tê… Cay ghê! Đầu lưỡi tê hết rồi!” Nói thì nói nhưng động tác cũng không dừng lại.
“Ăn từ từ thôi. Chi Hương, xuống bếp rót sữa bò lên đây, rót nhiều vào.”
“Vâng.” Chi Hương lui ra.
“Không được! Mấy món này tui thèm từ lâu rồi! Giờ khó khăn lắm mới được ăn, muộn mấy cũng phải ăn cho đã!”
“Sẽ đau dạ dày!”
“Mặc kệ. Tê… Cùng lắm về tìm thái y!”
“Về sau lại làm cho cậu, không cần ăn đến mức thế chứ!”
“Có!” Hà Nhật nhét miếng trứng kho vào miệng, “Mấy năm nay toàn ăn đồ ăn nhạt thếch suýt mất hết vị giác rồi!”
Trần Thần lần thứ hai thở dài, “Được rồi, cậu ăn đi!”
Chi Hương vừa lúc quay lại, Hà Nhật cùng Kiều Vân Thâm mỗi người đoạt lấy một cốc sữa lớn mà uống, sau đó Hà Nhật đưa một cốc cho La Thành.
“La Thành, uống ít sữa đi, cay đấy!”
“Ừm.” La Thành nhận sữa, nghiêm chỉnh uống hết.
“Này A Thần, cậu lấy sữa từ đâu thế? Bao nhiêu năm rồi tui chưa được uống.”
“Lấy từ trang trại phương Bắc, bò Tây Tạng ở đó cũng không thiếu. Cậu thích thì lấy về một ít.”
“Không cần.” Hà Nhật tiếp tục vùi đầu ăn, “Tui thích ăn đồ cậu nấu hơn. Dù sao đầu bếp trong cung cũng không biết làm, lấy về cũng phí.”
“Ừ rồi.”
“Đừng nói là trong cung.” Kiều Vân Thâm uống sữa, bớt thời gian trừng Hà Nhật, “Đến hoàng tộc còn chẳng có ai giống như ngươi.”
Dù đã biết Hà Nhật ngốc là hoàng tộc nhưng vẫn không ai tin! Tất cả đều cảm thấy bản thân suy luận sai bét nhè! Cậu ta tuyệt đối không thể là Hoàng đế, cùng lắm là một Vương gia nhàn tản thôi! Tuyệt đối không phải Hoàng Thượng!!!!!
Đến cả Trần Thần là người tin tưởng Hà Nhật nhất cũng thường xuyên hoài nghi mình lúc trước nghe nhầm, anh thà tin lão hoàng đế bị lừa đá còn hơn!
Chung là mấy người ở đây không ai tin!
“Ta chính là hoàng tộc!” Hà Nhật gân cổ lên.
La Thành vẫn bình tĩnh ăn cơm. Ngoài ra thì hoàng đế cải trang vi hành thường phải thiên tân vạn khổ che giấu tung tích, nhưng Hà Nhật chưa bao giờ làm theo. Trước có một lần xuất hiện thích khách, người nọ còn túm Hà Nhật hỏi Hoàng đế ở đâu!
Hà ngốc nói rằng: “Ngươi đến ám sát ta chứ gì!”
Thích khách sửng số, sau đó bị La Thành làm thịt.
Hà ngốc khó hiểu: “Hắn đến ám sát ta à?”
La Thành: “…”
Còn lần nọ cũng có một thích khách đến ám sát, thích khách để đao ngang cổ Hà ngốc, cũng hỏi hoàng đế ở đâu.
Hà ngốc trả lời chắc nịch: “Ta chính là hoàng đế!”
Thích khách nhìn cậu ta một lượt, “Đúng là một kẻ thế thân trung tâm! Nói mau, cẩu hoàng đế ở đâu?”
Hà ngốc: “…Ta chính là hoàng đế!!!! Hoàng đế thật!!!!!”
Thích khách tán thưởng nhìn cậu: “Ta rất thích những kẻ trung thành như ngươi. Chỉ cần ngươi nói ra tung tích hoàng đế, ta sẽ tha cho ngươi.”
Hà ngốc tức hộc máu. Sau đó La Thành xuất hiện làm thịt tên thích khách.
Có một lần sứ thần ngoại bang đến tiến cống, đương nhiên là không có ý tốt! Sau khi đi gặp Hà Nhật về, mấy người họ trao đổi chính xác như thế này.
Giáp: “Hoàng đế Khánh quốc thật bí hiểm!”
La Thành nấp ngoài cửa: “…”
Ất: “Đúng vậy! Ta dò la được các đại thần ở Đại Khánh quốc cũng chỉ gặp kẻ thế thân này! Hoàng đế thật sự không biết ở chỗ nào!”
La Thành ngoài cửa sổ: “…”
Bính: “Ừm… Quả nhiên không thể hành động thiếu suy ghĩ! Đại Khánh quốc này thật không đơn giản!”
La Thành trên mái nhà: “…”
Đinh: “Ừ… Kế hoạch tạm thời gác lại, chờ sau khi về nước cùng Đại vương thương nghị rồi quyết định.”
La Thành tí thì trượt chân: “…”
Giáp Ất Bính: “Nhất trí! Phải thận trọng!”
La Thành yên lặng trở về: “…”
Trở lại hoàng cung, nhìn Hà Nhật đang ngồi nghịch dạ minh châu với hồng ngọc…
Hà Nhật: “La Thành, ngươi vừa đi đâu vậy? Mau nhìn bảo bối này nè, thật quý giá! XX quốc đúng là có tâm! Ta quyết định chúng ta sẽ không tiến đánh họ!”
La Thành: “…”
Từ đó về sau, mặc kệ sứ thần ngoại bang mang tâm tư gì đều an phận, những tiểu quốc gần biên giới đều thành thật. Đến nay ở ngoại quốc còn lưu truyền một “truyền thuyết”: Hoàng đế Đại Khánh quốc quỷ thần khó lường, không có bất cứ ai biết được chân diện mục.
La Thành im lặng gặm xương gà, sâu sắc cảm thấy Hà Nhật, a không phải, là Lưu Thừa Cổ, tuyệt đối sẽ lưu danh thiên cổ!!!!
Tuyệt đối!!!!
Trần Thần hít hít mũi, “Thơm quá!” Lại hít một hơi, “Có vị cay cay!”
Trần Thần cười tươi, “Đúng rồi! Nào…” Gắp một miếng cổ vịt đưa đến trước miệng Tề Xảo, “Ăn thử đi! Cẩn thận chút, nó là cổ vịt sốt cay ngọt.”
Tề Xảo cắn một miếng, nhai nhai…
“Khụ…” Nháy mắt đỏ mặt vì cay.
Trần Thần vội lấy sữa bò cho Tề Xảo uống, vuốt lưng y.
“Từ từ thôi! Cay quá bị sặc à!”
“Khụ… Khụ… Cay thật!” Nhưng tay vẫn khư khư cầm cổ vịt.
Trần Thần nhìn y mặt đỏ bừng mà đau lòng, đưa tay cầm lấy cổ vịt, “Vậy đừng ăn nữa!”
“Không!” Tề Xảo quay người che chắn bảo vệ cổ vịt, “Ăn ngon mà!”
Thấy Tề Xảo khẩn trương, Thần bất đắc dĩ, “…Thế ăn ít thôi nhé.”
“Ừm.” Tề Xảo vui vẻ.
Tề Xảo ôm cổ vịt liều mạng gặm, trong lúc ăn vừa há miệng thở phù phù vừa lấy tay quạt, liên tục rót sữa bò uống, cái gọi là lễ nghi đều mất sạch!
Mắt thấy nửa đĩa cổ vịt sắp hết veo, Tề Xảo môi sưng đỏ, uống gần hết hai lít sữa mà Tề Xảo còn tính vươn tay lấy tiếp.
“Đừng ăn nữa.” Trần Thần cầm chặt cái tay đầy mỡ, “Dạ dày sẽ đau.”
Tề Xảo chớp chớp mắt, vô cùng vô tội và đáng thương nhìn Trần Thần.
“A Thần…” Âm cuối kéo dài khiến Trần Thần xương cốt run rẩy, “Ta muốn ăn nữa…”
Trần Thần bình ổn cảm xúc, quả quyết cự tuyệt.
“Không được! Ăn cay nhiều không tốt cho dạ dày. Ngươi ăn không ít rồi.”
Tề Xảo mắt chớp chớp long lanh, “A Thần~~~~~”
Trần Thần do dự, tuy anh rất lo lắng cho thân thể Tề Xảo, nhưng hiếm khi Tề Xảo có khẩu vị như này! Lâu rồi Tề Xảo chưa ăn uống tử tế! Trần Thần cứ thế chìm trong rối rắm, cuối cùng anh dứt khoát ngẩng đầu…
“… Ngươi đang làm gì đó!” Vốn muốn kiên quyết cự tuyệt, nhưng bởi động tác của người nào đó mà thay đổi.
Miệng nhét một miếng, trong tay cầm một miếng giấu sau lưng, mắt thì cố gắng mở lớn để bản thân nom vô tội một chút. Nhưng cái miệng không cách nào nói chuyện đã bán đứng y.
Trần Thần đỡ trán, vừa bực mình vừa buồn cười, thở dài bó tay.
“Đây là miếng cuối cùng! Không được ăn nữa.” Nói xong liền bưng khay đi ra ngoài.
Tề Xảo vốn định cứu vớt cổ vịt, nhưng giơ tay liền thấy thứ trong lòng bàn tay thì chột dạ rụt về, cố gắng nhai nuốt miếng thịt trong miệng với trong tay… Vạn nhất A Thần quay lại tịch thu thì sao! Hiện giờ phải mau chóng xử lý!
Đến khi Trần Thần trở về, bạn nhỏ Tề Xảo đã ăn xong rồi, cái miệng nhỏ đang mân mê cốc sữa. Nhưng cánh môi sưng đỏ cùng chất lỏng trắng trắng khiến người nào đó nghĩ tới một vài hình ảnh không được trong sáng lắm, âm thầm suy tính thời gian ăn người vào bụng.
Tề Xảo không biết ý tưởng đen tối của người nào đó, thấy tay Trần Thần bưng khay, ánh mắt liền sáng như đèn pha. Bởi vì vừa rồi đã ăn rất nhiều, lại toàn món kích thích khứu giác nên giờ y chẳng ngửi thấy mùi gì cả.
“A Thần A Thần, này là món gì vậy?”
Trần Thần hoàn hồn, nở nụ cười.
“Món ngon cực.”
Mắt Tề Xảo càng sáng lấp lánh, “Mau mau cho ta ăn thử đi, A Thần.”
Trần Thần đi đến ngồi cạnh Tề Xảo, một khay đồ ăn gồm chả cá đậu phụ kho, hủ trúc*, chân gà, chân vịt, trứng gà cùng hoa quả cắt sẵn, rau trộn đặt trước mặt Tề Xảo.
“Mấy món này không cay mấy, ngươi có thể ăn nhiều một chút.”
Tề Xảo tức khắc cười híp cả mắt, “A Thần cùng ta ăn đi!”
“Được.”
Bởi vì chỉ dùng phần nước sốt kho cổ vịt chế thêm nước để nấu nên chân gà chân vịt ăn rất vừa miệng, lại không cay, khiến Tề Xảo cơm cũng chưa ăn mà hăng hái gặm mấy món này.
“A? Đây là món gì vậy? Ăn giống như cá viên ấy!” Tề Xảo cắn một miệng chả cá đậu phụ, thắc mắc nhìn Trần Thần.
Trần Thần nuốt đồ ăn trong miệng rồi từ tốn giải thích: “Là chả cá đậu phụ. Món này na ná cá viên, nhưng chiên qua dầu rồi mới nấu.”
Tề Xảo lại gắp một miếng cho vào miệng, nhấm nuốt.
“Cái này ngon hơn cả cá viên! Về sau làm món này nha!”
“Ừ, được.”
Tề Xảo tiếp tục ăn, nhưng Trần Thần lại nhíu mày.
“Đừng ăn mỗi thịt, ăn thêm rau với hoa quả đi.”
Tề Xảo ngậm chân gà, ánh mắt lướt qua Trần Thần, “Không ăn đâu, không thích.”
Trần Thần biết rõ nguyên nhân là do Tề Xảo mang thai, trước kia Tề Xảo cũng không kén ăn.
“Ngoan, chịu khó ăn nhé! Vậy mới tốt cho ngươi và bảo bảo!”
Tề Xảo nhả xương gà ra, lặng lẽ bĩu môi, cầm đũa gắp một cọng cải trắng, nhắm hai mắt miễn cưỡng nhét vào miệng.
“Ưm!” Tề Xảo hai mắt mở lớn, “Ngon ghê!”
Trần Thần bật cười, nhéo nhéo mũi y, “Tất nhiên ngon rồi, món này do chính ngự trù làm đấy! Vì ngươi nên cố ý làm vị chua ngọt dễ ăn.”
Tề Xảo lại ăn thử rong biển trộn, cà rốt ngâm dấm cùng cà tím nhồi tỏi băm*, hai mắt thích thú híp lại.
“Ngon thật đấy! Chua chua… Còn có vị cay nhẹ! Oàm… Ngon quá!”
Trần Thần buồn cười, “Thích thì ăn nhiều vào.”
“Ưm!” Tề Xảo quơ đũa ăn đến là thỏa mãn. Có vẻ như khẩu vị của người mang thai thiên về nặng, Tề Xảo chẳng động một hạt cơm nào. Trần Thần chỉ cần Tề Xảo chịu ăn là được, có ăn cơm hay không không quan trọng. Trong những món này đều có vị thuốc đông y bồi bổ, đối với thân thể chỉ lợi không hại!
Một bữa cơm hai người đều thấy mỹ mãn, nhất là Tề Xảo!
“No căng luôn~” Tề Xảo nằm ngửa trên ghế sô pha xoa bụng, thoải mái thở dài.
Trần Thần đặt cốc trà sữa trong tay xuống, học theo bộ dáng của Tề Xảo tựa vào sô pha, từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ giây phút thư giãn.
Tiểu phu phu chưa nghỉ ngơi đủ thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hô đầy khí thế của tên ngốc nào đấy.
“À há… A Thần, cậu đểu lắm! Bọn tôi mệt đứ đừ đừ, còn cậu lại chui trong ổ hưởng thụ, hú hí với phu lang! Cậu còn lương tâm không hả!”
Hà Nhật vọt vào phòng, sải bước lủi tới gần sô pha, đặt mông ngồi xuống sô pha đối diện Trần Thần, thuận tiện còn kéo La Thành đi theo sau ngồi cùng. Kiều Vân Thâm đến chậm một bước đứng khựng một cái, hung hăng trợn mắt trừng Hà Nhật, sau đó bị La Thành âm thầm dùng ánh mắt uy hiếp ngược, chỉ đành ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh, một mình sinh hờn dỗi.
La Thành chẳng phải dạng hiền lành thiện lương! Người bị hắn giết còn nhiều hơn kiến! Cha của hắn cũng không phải người thường!
Kiều Vân Thâm bị kích thích ngầm oán hận.
“Cậu lại làm sao đấy?” Trần Thần bất đắc dĩ ngồi dậy.
“Hừ!” Hà Nhật thuận tay cầm chân gà trên bàn gặm, hung dữ trừng trừng nhìn Trần Thần.
La Thành chẳng thèm nhìn mà trực tiếp cướp cái đĩa trong tay Kiều Vân Thâm đặt trước mặt Hà Nhật, yên lặng không cho tên họ Kiều nào đó cướp mất. Hà Nhật đắc ý cực kì, quắc mắt lườm Kiều Vân Thâm. Kiều Vân Thâm đứng hình, tức giận ngồi gặm chân vịt.
——Ta cũng có, ngươi đắc ý cái gì!
Hà Nhật ngẩng cao đầu.
——Của ta ăn ngon hơn của ngươi!
Kiều Vân Thâm thừa dịp đối phương không chú ý cướp mấy miếng chả cá đậu phụ còn lại, nhướn mày ngoạm, ánh mắt ẩn ẩn đắc ý.
Động tác gặm chân gà của Hà Nhật dừng lại, nhìn về phía La Thành, phát hiện hắn đã cướp về hết những món còn lại trên bàn để trước mặt mình, khiến cậu nháy mắt được thể vênh váo. Kiều Vân Thâm nhìn mà nổi gân xanh, âm thầm nghiến răng.
…
Trần Thần đỡ trán.
——Rặt một lũ ngốc!
“Các ngươi đừng tranh nhau nữa! Dưới trù phòng vẫn còn nhiều lắm!”
Mấy người này chẳng biết là vì có ăn hay vì xấu hổ, sau cũng chịu ngồi im.
“Hà Nhật, phát sinh chuyện gì?”
“Hừ!” Hà Nhật tiếp tục gặm chân gà. Cậu vốn thuộc dạng thù dai! Tuyệt đối sẽ không quên mục đích lần này mình tới!
“Lão gia xem qua cửa hàng đi!” Vẫn là Kiều Vân Thâm đáng tin cậy mở miệng trước, nhưng trong giọng nói lại dày đặc oán khí..
“Từ ngày chúng ta được phong làm hoàng thương đã qua nửa tháng, hơn nữa lễ mừng năm mới cũng cận kề, việc trong cửa hàng nhiều không xuể! Phụ thân gần đây bận đến chân không chạm đất! Mà ngươi lại ở đây hưởng thụ! Càng quá đáng là…” Lườm Hà Nhật một cái, ánh mắt lên án —— Ngươi còn để một tên được việc không đủ bại sự có thừa đến quấy rối!
Hà Nhật chuyện gì cũng thích nhúng mũi lần này thế mà đọc hiểu ánh mắt người nào đó, thoáng chốc tạc mao*.
(*)tạc mao: chỉ người thường nổi khùng hay giãy nảy lên nếu bị chọc vào.
“Ngươi nhìn ta có ý gì! Hả?! Cái gì gọi là quấy rối! Ta quấy rối chỗ nào! Ta đây là giúp đỡ bạn tốt! Ngươi biết hay không hả!”
Kiều Vân Thâm cực kì nhuần nhuyễn quắc mắt khinh bỉ nhìn cậu ta.
Đùng đùng… Đứa ngốc tạc mao…
“Á à á à!!! Ngươi có ý gì?! Ngươi nói rõ ràng cho ta!!!”
“Được rồi,” Trần Thần xoa xoa cái trán đang giật liên hồi, “Nói chính sự đã, chốc nữa các ngươi muốn giỡn gì thì giỡn.”
“Ai giỡn!” Hà Nhật ngốc quay đầu quát. Ánh mắt La Thành thâm trầm nhìn về phía Trần Thần.
Trần Thần lần thứ hai thở dài.
“Vân Thâm, ngươi nói rõ ràng xem nào.”
“Cuối năm tạm ngừng hoạt động để kết toán, phát tiền lì xì cho nhóm tiểu nhị và chưởng quầy nghỉ đông, đây là những việc hàng năm đều phải làm. Cửa hàng nhà chúng ta đã quay lại quỹ đạo, cần mướn người và trang hoàng lại. Ngoài ra còn phải phản kích những thương gia chèn ép chúng ta trước đó. Hơn nữa chúng ta hiện giờ là hoàng thương, ngoài chuẩn bị đồ tiến cung thì cũng cần chuẩn bị hàng hóa cho khắp nơi!” Hít sâu một hơi rồi trỏ ngón tay vào Hà Nhật, “Bận tối mắt tối mũi mà hắn còn quấy rối! Hết muốn ăn lẩu đến thịt kho! Thậm chí còn muốn ăn kem ly! Trời biết đó là cái gì! Hơn nữa hắn còn đến nhà Thạch Bình quấy rối, suýt nữa quậy banh nóc chỗ đó! Sổ sách thì đòi dùng cái gì mà… Cái gì mà chữ số, kêu là đơn giản hơn! Nhưng mà sổ sách qua tay hắn chẳng khác nào bị hủy, chữ thì như gà bới! Hừ…”
Kiều Vân Thâm càng kể càng tức, cuối cùng ánh mắt cũng bốc hỏa trừng Hà Nhật, cậu ngốc Hà Nhật chột dạ đánh mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng than vãn, “Chữ số Ả Rập dùng ngon hơn mà…”
Trần Thần lại bắt đầu day trán. Tại sao độ ngốc của Hà Nhật lại càng ngày càng tăng nhỉ.
“Các ngươi ăn cơm trước, lát ta đi với các ngươi.”
Kiều Vân Thâm hít thở sâu, “Được.”
Hà Nhật bĩu môi, ngồi gặm chân vịt. La Thành ở bên cạnh cậu cẩn thận phục vụ. Cảnh này khiến Trần Thần nhận ra một vài chuyện, ngồi quan sát mà bất lực. Phân phó Chi Hương xuống trù phòng mang thức ăn lên, Trần Thần nhìn ba người hùng hục ăn cơm.
“Phù…” Hà Nhật nhả xương, miệng xuýt xoa, La Thành đưa nước lạnh qua cho cậu, Hà Nhật ừng ực uống.
“Quá đã! Từ khi tách ra với cậu tui chưa từng được ăn thỏa thích thế này! Tê… Cay ghê! Đầu lưỡi tê hết rồi!” Nói thì nói nhưng động tác cũng không dừng lại.
“Ăn từ từ thôi. Chi Hương, xuống bếp rót sữa bò lên đây, rót nhiều vào.”
“Vâng.” Chi Hương lui ra.
“Không được! Mấy món này tui thèm từ lâu rồi! Giờ khó khăn lắm mới được ăn, muộn mấy cũng phải ăn cho đã!”
“Sẽ đau dạ dày!”
“Mặc kệ. Tê… Cùng lắm về tìm thái y!”
“Về sau lại làm cho cậu, không cần ăn đến mức thế chứ!”
“Có!” Hà Nhật nhét miếng trứng kho vào miệng, “Mấy năm nay toàn ăn đồ ăn nhạt thếch suýt mất hết vị giác rồi!”
Trần Thần lần thứ hai thở dài, “Được rồi, cậu ăn đi!”
Chi Hương vừa lúc quay lại, Hà Nhật cùng Kiều Vân Thâm mỗi người đoạt lấy một cốc sữa lớn mà uống, sau đó Hà Nhật đưa một cốc cho La Thành.
“La Thành, uống ít sữa đi, cay đấy!”
“Ừm.” La Thành nhận sữa, nghiêm chỉnh uống hết.
“Này A Thần, cậu lấy sữa từ đâu thế? Bao nhiêu năm rồi tui chưa được uống.”
“Lấy từ trang trại phương Bắc, bò Tây Tạng ở đó cũng không thiếu. Cậu thích thì lấy về một ít.”
“Không cần.” Hà Nhật tiếp tục vùi đầu ăn, “Tui thích ăn đồ cậu nấu hơn. Dù sao đầu bếp trong cung cũng không biết làm, lấy về cũng phí.”
“Ừ rồi.”
“Đừng nói là trong cung.” Kiều Vân Thâm uống sữa, bớt thời gian trừng Hà Nhật, “Đến hoàng tộc còn chẳng có ai giống như ngươi.”
Dù đã biết Hà Nhật ngốc là hoàng tộc nhưng vẫn không ai tin! Tất cả đều cảm thấy bản thân suy luận sai bét nhè! Cậu ta tuyệt đối không thể là Hoàng đế, cùng lắm là một Vương gia nhàn tản thôi! Tuyệt đối không phải Hoàng Thượng!!!!!
Đến cả Trần Thần là người tin tưởng Hà Nhật nhất cũng thường xuyên hoài nghi mình lúc trước nghe nhầm, anh thà tin lão hoàng đế bị lừa đá còn hơn!
Chung là mấy người ở đây không ai tin!
“Ta chính là hoàng tộc!” Hà Nhật gân cổ lên.
La Thành vẫn bình tĩnh ăn cơm. Ngoài ra thì hoàng đế cải trang vi hành thường phải thiên tân vạn khổ che giấu tung tích, nhưng Hà Nhật chưa bao giờ làm theo. Trước có một lần xuất hiện thích khách, người nọ còn túm Hà Nhật hỏi Hoàng đế ở đâu!
Hà ngốc nói rằng: “Ngươi đến ám sát ta chứ gì!”
Thích khách sửng số, sau đó bị La Thành làm thịt.
Hà ngốc khó hiểu: “Hắn đến ám sát ta à?”
La Thành: “…”
Còn lần nọ cũng có một thích khách đến ám sát, thích khách để đao ngang cổ Hà ngốc, cũng hỏi hoàng đế ở đâu.
Hà ngốc trả lời chắc nịch: “Ta chính là hoàng đế!”
Thích khách nhìn cậu ta một lượt, “Đúng là một kẻ thế thân trung tâm! Nói mau, cẩu hoàng đế ở đâu?”
Hà ngốc: “…Ta chính là hoàng đế!!!! Hoàng đế thật!!!!!”
Thích khách tán thưởng nhìn cậu: “Ta rất thích những kẻ trung thành như ngươi. Chỉ cần ngươi nói ra tung tích hoàng đế, ta sẽ tha cho ngươi.”
Hà ngốc tức hộc máu. Sau đó La Thành xuất hiện làm thịt tên thích khách.
Có một lần sứ thần ngoại bang đến tiến cống, đương nhiên là không có ý tốt! Sau khi đi gặp Hà Nhật về, mấy người họ trao đổi chính xác như thế này.
Giáp: “Hoàng đế Khánh quốc thật bí hiểm!”
La Thành nấp ngoài cửa: “…”
Ất: “Đúng vậy! Ta dò la được các đại thần ở Đại Khánh quốc cũng chỉ gặp kẻ thế thân này! Hoàng đế thật sự không biết ở chỗ nào!”
La Thành ngoài cửa sổ: “…”
Bính: “Ừm… Quả nhiên không thể hành động thiếu suy ghĩ! Đại Khánh quốc này thật không đơn giản!”
La Thành trên mái nhà: “…”
Đinh: “Ừ… Kế hoạch tạm thời gác lại, chờ sau khi về nước cùng Đại vương thương nghị rồi quyết định.”
La Thành tí thì trượt chân: “…”
Giáp Ất Bính: “Nhất trí! Phải thận trọng!”
La Thành yên lặng trở về: “…”
Trở lại hoàng cung, nhìn Hà Nhật đang ngồi nghịch dạ minh châu với hồng ngọc…
Hà Nhật: “La Thành, ngươi vừa đi đâu vậy? Mau nhìn bảo bối này nè, thật quý giá! XX quốc đúng là có tâm! Ta quyết định chúng ta sẽ không tiến đánh họ!”
La Thành: “…”
Từ đó về sau, mặc kệ sứ thần ngoại bang mang tâm tư gì đều an phận, những tiểu quốc gần biên giới đều thành thật. Đến nay ở ngoại quốc còn lưu truyền một “truyền thuyết”: Hoàng đế Đại Khánh quốc quỷ thần khó lường, không có bất cứ ai biết được chân diện mục.
La Thành im lặng gặm xương gà, sâu sắc cảm thấy Hà Nhật, a không phải, là Lưu Thừa Cổ, tuyệt đối sẽ lưu danh thiên cổ!!!!
Tuyệt đối!!!!