“A Thần, A Xảo, chúng ta ra ngoài chơi thôi!” Hà Nhật người chưa thấy bóng đã nghe tiếng.
“Ăn sáng chưa?” Trần Thần dìu Tề Xảo ngồi xuống bàn, đầu không ngẩng lên hỏi Hà Nhật.
“Hì hì…” Hà Nhật toét miệng cười, gãi gãi ót, “Chưa.”
Trần Thần tức giận lườm cậu, “Biết ngay mà. Đến đây ăn cùng đi, tôi chuẩn bị một phần cho cậu kìa.”
“Anh em tốt!” Hà Nhật thoăn thoắt ngồi vào bàn, bưng bát xì xụp ngấu nghiến.
Trần Thần bất đắc dĩ lắc đầu, La Thành bình tĩnh ngồi một bên, yên lặng ăn sáng.
“Nào, nếm thử món này đi. Đây là dưa muối ta mang theo để ăn cùng cháo đấy, thơm lắm!” Tề cha đẩy một đĩa nhỏ qua, bên trong là dưa muối thâm thâm, vẻ ngoài nhìn không đẹp mắt cho lắm.
Hà Nhật chẳng ngần ngại gắp hai đũa, giơ ngón cái với Tề cha, “Tề cha, ngon lắm ạ! Ngài khéo tay quá!”
Tề cha cười toe toét, “Thằng bé này dẻo miệng thật. Mau ăn nhiều vào! Nào, La Thành cũng nếm thử đi!”
La Thành nhìn dưa muối, đôi đũa trong tay bất động. Nghe thấy giọng nói thúc giục của Tề cha, hắn mím môi cố gắng giữ cho tay mình không run lên, làm bộ bình tĩnh gắp một miếng dưa muối, nhưng mãi mà chẳng đặt vào bát hay cho vào miệng.
“Sao thế?” Tề cha buồn bực, nghi hoặc hỏi La Thành, “Sao không ăn?”
Ngoài Tề cha và Tề lão gia tử… À còn cả Hà Nhật không rõ tình hình, thì những người khác đều hiểu nguyên do. Nhưng xuất phát từ tâm tình nào đó, đoàn người đều im lặng xem trò vui, không ai phát ra tiếng.
Trong phút khó xử, Hà Nhật giọt nước tràn ly* bộc phát uy nghiêm.
(*) Nguyên văn là ‘Cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà’ ( 压 死 骆驼 的最后一陀 铁锤), gốc là câu ngạn ngữ Anh ‘It was the last straw that broke the camel’s back’. Nó bắt đầu từ một câu chuyện ở Ả rập thế kỷ 19, một người đàn ông có một con lạc đà rất biết nghe lời. Ông muốn biết con lạc đà của mình có thể mang hết đống rơm lớn này đi hay không nên đã đem rơm chất lên lưng lạc đà. Trước khi ông bỏ lên lưng nó cọng rơm cuối cùng, nó vẫn đứng bất động ở đó. Nhưng khi ông ta bỏ cọng rơm cuối cùng lên thì con lạc đà khụy chân, ngã xuống rồi chết. (nguồn: tangthuvien)
“Ô hay? La Thành, tại sao ngươi không ăn? Ngon lắm đấy!”
La Thành môi mím thành một đường kẻ, nhưng mặt vẫn không biến sắc, nhét đũa dưa muối vào miệng.
Rộp rộp rộp… Nhai nhanh nuốt gọn…
“Hì hì… Ngon!”
“…”
Tất cả mọi người đều cảm thấy biểu tình của La Thành không thể gọi là ngon.
“Nào,” Hà Nhật lại gắp cho La Thành, “Ăn nữa đi, dưa muối ngon thật!” Nói xong cũng tự gắp cho mình ăn ngon lành, khiến người khác nhìn đều cảm thấy dưa muối ngon hơn mọi khi.
La Thành dừng lại nhìn chằm chằm miếng dưa muối trong bát, hơn nửa ngày mới gắp lên bỏ vào miệng.
Lúc này tất cả mọi người mới thấy biểu tình của La Thành thật sự ăn ngon.
Tâm tình hiện giờ của mọi người cũng rất phức tạp. Nhất là Trần Thần, nhìn em trai nhà mình có người thương thầm trộm nhớ mà bản thân cậu ấy chưa nhận ra, vẫn chỉ coi người ta là anh em, là thuộc hạ. Người nọ thích Hà Nhật, vốn phải là chuyện vui, nhưng nghĩ đến thân phận của Hà Nhật cùng bốn vị hoàng phu trong tẩm cung với bốn vị hoàng tử, anh lại lo lắng.
“A Thần. Dùng cơm đi, đừng nghĩ nhiều.” Tề Xảo gắp đồ ăn cho vào bát Trần Thần, nhu hòa cười.
Trần Thần nhìn y, tâm tình kích động bình tĩnh trở lại, phiền não trong lòng cũng tạm thời buông xuôi.
Có chuyện gì sau hẵng tính! Nhìn cách La Thành biểu hiện chắc sẽ không làm Hà Nhật tổn thương, vậy là đủ. Hơn nữa còn có người anh trai này chống đỡ cho cậu ấy mà!
Mỗi người một tâm tư khác nhau ăn xong bữa sáng rồi ra ngoài.
Mọi người đi dạo phố phường náo nhiệt, mua không ít đồ, còn tạt vào cửa hàng đồ cổ, cửa hàng Tây Dương mà bên trong không có người nào, tiệm ngọc khí, tiệm trang sức, son phấn… Giữa trưa, mọi người tìm một “nhà hàng năm sao” trang hoàng sáng sủa nghỉ ngơi. Đồ ăn chỗ này tuy không bằng hương vị của Trần Thần nhưng cũng rất ngon, nếu không sẽ không có nước đặt chân tại kinh thành đất chật người đông này.
Tiết trời vẫn còn rét nên cảnh sắc tiêu điều ít nhiều, Tề Xảo đang mang thai cũng cần cẩn trọng, mọi người chỉ dạo chơi một vòng rồi thôi. Hơn nữa ở cổ đại cũng chẳng có nhiều thứ giải trí, một cái trống lúc lắc có thể chơi tới vài năm, huống chi là trong cái thời tiết rét run cầm cập này! May giờ đang là năm mới, đường phố vẫn rất náo nhiệt, nghệ thuật dân gian thất truyền ở hiện đại còn đang trong thời kì phồn hoa. Mọi người chưa từng xuất môn đến kinh thành chơi đùa vẫn được tận hứng.
Buổi chiều, mọi người đi dạo một chút rồi về nhà, ngoài mấy món đồ chơi lạ mắt ra cũng không mua mấy. Dẫu sao bảo bối trong hoàng cung không thiếu, những đồ vật phổ thông sao có thể lọt vào mắt bọn họ?
Về đến nhà, Trần Thần phân công Chi Hương đem đồ chơi cất đi, sau đó ôm Tề Xảo ngồi trên giường, mát xa cho y.
“Đáng tiếc không có sô pha.”
Tề Xảo híp mắt, đồng tình: “Ừ, ghế này dựa cứng quá. Phụ thân và cha cũng oán giận hoài, ngồi xong lưng đau ê ẩm.”
Trần Thần cười, tay tiếp tục mát xa cho Tề Xảo, “Ha ha…. Bọn họ ngày trước vẫn toàn ngồi loại này, giờ không quen sao?”
Tề Xảo mở mắt, liếc anh, “Được ngồi sô pha thoải mái như vậy ai còn muốn ngồi ghế cứng nữa! Mà thói quen này không phải do ngươi dưỡng ra à! Ghế dựa trong nhà đều do ngươi sửa lại còn đâu?”
“Vâng vâng, ta sai!”
Tề Xảo hất cằm, ngạo kiều hừ một tiếng. Nhưng thanh âm phát ra từ cổ họng chẳng có chút uy lực, ngược lại còn câu dẫn Trần Thần cúi đầu hôn y.
“A Thần, khi nào chúng ta trở về?”
“Không thích ở đây à?”
Tề Xảo vươn tay ôm cổ anh, dựa vào lồng ngực ấm áp, Trần Thần hết cách, rút hai tay lại ôm Tề Xảo ngồi bên giường.
“Không phải không thích,” Tề Xảo cọ cọ ngực Trần Thần, mấy ngày nay y càng ngày càng thích động tác này, “Chỉ là cứ thấy chộn rộn bất an, không tự tại bằng ở nhà.”
Trần Thần chậm rãi vuốt sống lưng y, dịu dàng an ủi, “Không sao, chúng ta sẽ sớm quay về.”
“Thật ư?” Tề Xảo ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ lấp lánh ngân quang.
“Ừ.”Trần Thần bật cười, ấn lên trán y một nụ hôn, “Nhanh thôi, chờ ta báo với Hà Nhật một tiếng rồi chúng ta trở về.”
Tề Xảo lập tức vui vẻ, mắt cười cong cong, “Ừm!”
“A Xảo ngốc.” Trần Thần bóp mũi y
“Ha ha… Có ngốc cũng là của ngươi! Ngươi hết đường bỏ ta rồi!”
“Á à~~~ Sao ta nỡ bỏ rơi được? Ta vui còn không kịp! Chụt…” Trần Thần hôn mạnh một cái.
Tề Xảo mím môi cười, trên gương mặt thanh tú thường thường tràn đầy hạnh phúc, gò má phiếm hồng, “Ngươi nói đó nha?”
“Ừ, ta nói.”
Tề Xảo cọ cọ trong lòng Trần Thần, cười ngọt ngào. Bất an khi tới nơi đất khách tiêu tán không ít.
Trần Thần ôn hòa cười, tròng mắt đong đầy yêu thương, nhẹ nhàng vuốt mát tóc dài sau lưng y, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Đây chính là phu lang của anh, người sẽ sóng vai cùng anh cả đời. Và đứa trẻ của anh và Tề Xảo, kế thừa huyết mạch của anh, một đứa trẻ giống với anh… Đột nhiên thấy lòng trướng trướng, hô hấp dồn dập, một ý niệm mãnh liệt bùng lên.
Ngay lúc này đây anh cực muốn kiếm thật nhiều tiền! Anh muốn làm ra thật nhiều tiền cho cha con bọn họ! Anh muốn cho bọn họ cuộc sống ấm no nhất, hạnh phúc nhất!
“Chúng ta sẽ sớm quay về!” Quay về rồi, ta sẽ đi kiếm tiền!
“Được.” Tề Xảo không biết hàm nghĩa trong lời nói của anh, ngây ngô cười vui vẻ.
Vài ngày sau, hoàn thành xong nghĩa vụ từ yết kiến, tiến cống đến bái phỏng, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về.
“Sao về nhanh vậy?” Hà Nhật cắn cắn khăn, hai mắt đẫm lệ (lầm to).
“Trong nhà còn nhiều chuyện phải lo! Giải quyết xong chúng tôi sẽ quay lại thăm cậu, hoặc cậu có thể đến chỗ tôi!”
Hà Nhật bĩu môi.
“Ha ha…” Trần Thần vỗ vai cậu, “Được rồi, đừng tùy hứng nữa. Cậu ở hoàng cung cũng có nhiều việc cần xử lý mà! Rảnh thì chạy tới tìm tôi, đến lúc đó con tôi cũng tròn mấy tháng tuổi rồi!”
Hai mắt Hà Nhật sáng lên, “Tui muốn làm cha nuôi!”
“Được.” Trần Thần chiều lòng. Đối với người anh em này anh cũng đành chịu!
“Cậu phải chuẩn bị đồ ăn đãi tui đấy! Phải làm thật nhiều thật nhiều món ngon!”
“Nhất định.”
“Thế còn coi được!”
“Ha ha…” Trần Thần xoa đầu cậu, động tác ra dáng anh trai gương mẫu.
“Lần này trở về tôi định xây một siêu thị, khi cậu tới còn có chỗ chơi đùa.”
“Thật hả?” Hà Nhật nhảy cẫng lên, “Cậu xây một cái ở kinh thành đi! Chỗ này chán chết!”
“Xây một cái trước xem kết quả thế nào đã, nếu được người dân hoan nghênh, tôi sẽ mở rộng đến kinh thành.”
“Rồi! Tui sẽ thu xếp địa điểm trước… Này, hay tui sửa lại mấy mặt tiền cửa hàng rồi nhượng lại cho cậu nhé! Cậu khỏi phải tốn tiền mua.”
“OK, làm phiền cậu, nhớ sửa nhé.”
“Chỗ anh em với nhau, yên tâm đi.”
“Ừ, có La Thành trông nom, tôi rất yên tâm.”
“Ai ai…” Hà Nhật mất hứng, “Cái gì gọi là có La Thành trông nom? Không có hắn cậu cũng cứ yên tâm, tui thế nào cậu còn không biết!”
Trần Thần quắc mắt nhìn Hà Nhật, nghĩ thầm: Chính vì hiểu rõ mới không yên tâm. Vạn nhất cậu động kinh, cho tôi cả một con phố, sao tôi chịu được!
——Kỳ thật Hà Nhật đúng là có suy nghĩ như thế.
Nhưng mà chưa kịp thực hiện đã chết non: bị La Thành cứng rắn ngăn cản. Giá trị cừu hận tăng lên trên mọi phương diện.
Đấy là chuyện sau này, trước mắt hai người còn đang bận lưu luyến.
“Hai ngày nữa Lục Hoài sẽ tới đây. Hắn là thủ hạ chính của đại quản gia, để hắn ở lại kinh thành chuẩn bị tôi có thể an tâm.”
“Tui biết Lục Hoài, đến lúc đó tui sẽ để hắn giao thiệp với thủ hạ của tui, cậu cứ yên tâm.”
Thân phận của Hà Nhật sờ sờ ra đấy, anh tất yên tâm, “Ừ.”
“Tui cần cha con Thạch Bình lưu lại vài hôm, mấy ngày nữa sẽ cho người đưa về.”
“Cậu lẹ lẹ nhé, siêu thị của tui còn chờ bọn họ đấy.”
“OK, nhanh thôi.”
“Ừ. Đúng rồi….” Trần Thần vỗ đầu, vẻ mặt hối tiếc, “Tôi quên mất tiêu!”
“Cái gì?” Biểu cảm Hà Nhật đầy dấu chấm hỏi.
“Máy tính! Tôi còn máy tính ở nhà! Cả di động nữa! Quay về tôi lấy cho cậu. Chỉ là hiện tại không có điện, chờ bọn Thạch Bình trở về làm máy phát, cắt dây điện từ rồi đấu với nguồn điện là cậu có thể dùng. Bên trong chứa không ít tư liệu, bản thân cậu cũng có thể đọc nghiên cứu một chút.”
Long lanh long lanh…. Ánh mắt Hà Nhật sắng quắc! Hai tay không ngừng chà xát với nhau.
“Có game không? Plants VS Zombies cũng được! Bao nhiêu năm rồi tui chưa chơi lại! Tay ngứa ngáy muốn chết!”
Trần Thần thở dài, “Cậu mà biết nghĩ thì hữu dụng biết bao!”
“Này đâu có vô dụng!”
“Thôi được rồi… Bên trong có Diablo, Immortal IV, CS, World of Warcraft, à còn mấy trò Guild Wars, Devil May Cry* chưa cài đặt!”
(*) Tựa đề của mấy trò chơi trên PC,mọi người tự tìm trên Google nếu muốn biết thêm chi tiết hen.
“Không sao không sao!” Hà Nhật cười mà nước miếng sắp rớt xuống đất, “Đủ chơi rồi!”
“Được rồi, chờ đấu điện xong sẽ đưa cho cậu.”
“Cậu mang cha con Thạch Bình đi luôn cũng được!”
Khóe mắt Trần Thần giật giật, “Cậu không định xây Trung Quan Thôn à?”
“Không sao, về rồi làm.” Trước game, hết thảy đều không là gì.
“…Đừng gấp, mất vài ngày thôi mà.”
“Được rồi, tui tranh thủ hai ngày tới sửa xong nó! Cậu đi mau đi, tui bây giờ phải quay lại làm việc!” Dứt lời quay đầu đi thẳng.
Trần Thần khóe miệng giật giật, lên xe ngựa trở về nhà. Mà về phía các đại thần, bọn họ chợt phát hiện ra bệ hạ hai ngày nay đặc biệt chăm chỉ, không cần giục phê duyệt tấu chương, ngày nào cũng thấy bóng người lắc lư trong cung, Trung Quan Thôn trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã xong hình dáng ban đầu. Một đám đại thần mỗi ngày ở nhà gạt lệ, bệ hạ của bọn họ cuối cùng cũng có tác phong bình thường! A, thần tiên trên trời, cầu các ngài phù hộ cho bệ hạ cứ mãi như này! Đám đại thần thành kính cầu nguyện, từ sớm đến tối thắp hương đốt nhang, cả nhà ăn chay. Ba vị nguyên lão kia còn bắt cháu chắt nội cả dòng họ ăn chay, một nhà mấy thế hệ tất cả đều như thỏ gặm củ cải trắng. Mà thời gian này trong kinh thành không có ai mua thịt cả! Suốt cả tháng giêng, những người có chút thân phận đều ăn chay! Điều này khiến bách tính trăm họ cảm thán: Hoàng đế thật lợi hại, triều đình thật thanh liêm, Đại Khánh quốc thật tốt!
Nhờ sự kiện này, uy vọng của Hà Nhật trong dân gian tăng vọt thần kì, tất cả người dân Đại Khánh quốc đều biết bọn họ có một minh quân tuyệt thế.
Những đại thần biết chân tướng sự việc tất nhiên sẽ không nói ra sự thật. Tin tức hoàng đế bị động kinh tuyệt đối không thể để lộ! Chuyện triều chính tự mình biết là được.
Có điều những đại thần nắm rõ sự tình từ đầu tới cuối lại gặp trở ngại, ngày qua ngày vác cái trán nổi đầy gân xanh xuất môn, gặp đồng nghiệp cũng như mình… A, ngươi cũng thế hả! Mà thợ xây trong kinh thành những ngày này cũng bận bịu hẳn, tường nhà các đại nhân gia ngày nào cũng bám đầy tro bụi, khiến họ ngày nào cũng phải chạy đến quét vôi.
Cứ thế, kinh thành nghênh đón tháng Giêng bận rộn của năm mới.
Còn Trần Thần ở Duy thành cùng Hà Nhật trong cung lại hoàn toàn chẳng hay biết. Song, đôi khi không biết mới là phúc! Người hiểu rõ sự kiện kia nhất là La Thành thì bị bắt quay mặt vào tường sám hối vài ngày, sau đó đi bái lạy tiên hoàng. Nhóm mật thám điều tra tin tức dứt khoát treo bức họa Hà Nhật cùng tiên hoàng trong phòng thờ phụng, mà vị tiên hoàng dưới suối vàng cũng gãi ót, cảm thán nói: Đúng là công nghệ cao! Vậy mà cũng làm được! Những hoàng tử cả đời vì tranh giành vương vị bị tiên hoàng làm thịt, từng người một bị dồn đến chân tường ngã rầm rầm —— Ai ngờ chúng ta lại bại dưới tay một tên ngu xuẩn! Không đúng, chúng ta không thua, chúng ta là bị phụ hoàng giết, tên ngu ngốc kia nhặt được tiện nghi mà thôi! Chúng hoàng tử kỳ tài tuyệt thế*, có dũng có mưu có dã tâm tự an ủi mình…
(*) Nguyên văn là Kinh thải tuyệt diễm ( 惊采 绝艳): một thành ngữ cổ nhằm miêu tả người tài hoa đến kinh ngạc và vô cùng xinh đẹp.
Mọi chuyện tiếp diễn như thường, thế giời càng thêm tốt đẹp!
“Ăn sáng chưa?” Trần Thần dìu Tề Xảo ngồi xuống bàn, đầu không ngẩng lên hỏi Hà Nhật.
“Hì hì…” Hà Nhật toét miệng cười, gãi gãi ót, “Chưa.”
Trần Thần tức giận lườm cậu, “Biết ngay mà. Đến đây ăn cùng đi, tôi chuẩn bị một phần cho cậu kìa.”
“Anh em tốt!” Hà Nhật thoăn thoắt ngồi vào bàn, bưng bát xì xụp ngấu nghiến.
Trần Thần bất đắc dĩ lắc đầu, La Thành bình tĩnh ngồi một bên, yên lặng ăn sáng.
“Nào, nếm thử món này đi. Đây là dưa muối ta mang theo để ăn cùng cháo đấy, thơm lắm!” Tề cha đẩy một đĩa nhỏ qua, bên trong là dưa muối thâm thâm, vẻ ngoài nhìn không đẹp mắt cho lắm.
Hà Nhật chẳng ngần ngại gắp hai đũa, giơ ngón cái với Tề cha, “Tề cha, ngon lắm ạ! Ngài khéo tay quá!”
Tề cha cười toe toét, “Thằng bé này dẻo miệng thật. Mau ăn nhiều vào! Nào, La Thành cũng nếm thử đi!”
La Thành nhìn dưa muối, đôi đũa trong tay bất động. Nghe thấy giọng nói thúc giục của Tề cha, hắn mím môi cố gắng giữ cho tay mình không run lên, làm bộ bình tĩnh gắp một miếng dưa muối, nhưng mãi mà chẳng đặt vào bát hay cho vào miệng.
“Sao thế?” Tề cha buồn bực, nghi hoặc hỏi La Thành, “Sao không ăn?”
Ngoài Tề cha và Tề lão gia tử… À còn cả Hà Nhật không rõ tình hình, thì những người khác đều hiểu nguyên do. Nhưng xuất phát từ tâm tình nào đó, đoàn người đều im lặng xem trò vui, không ai phát ra tiếng.
Trong phút khó xử, Hà Nhật giọt nước tràn ly* bộc phát uy nghiêm.
(*) Nguyên văn là ‘Cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà’ ( 压 死 骆驼 的最后一陀 铁锤), gốc là câu ngạn ngữ Anh ‘It was the last straw that broke the camel’s back’. Nó bắt đầu từ một câu chuyện ở Ả rập thế kỷ 19, một người đàn ông có một con lạc đà rất biết nghe lời. Ông muốn biết con lạc đà của mình có thể mang hết đống rơm lớn này đi hay không nên đã đem rơm chất lên lưng lạc đà. Trước khi ông bỏ lên lưng nó cọng rơm cuối cùng, nó vẫn đứng bất động ở đó. Nhưng khi ông ta bỏ cọng rơm cuối cùng lên thì con lạc đà khụy chân, ngã xuống rồi chết. (nguồn: tangthuvien)
“Ô hay? La Thành, tại sao ngươi không ăn? Ngon lắm đấy!”
La Thành môi mím thành một đường kẻ, nhưng mặt vẫn không biến sắc, nhét đũa dưa muối vào miệng.
Rộp rộp rộp… Nhai nhanh nuốt gọn…
“Hì hì… Ngon!”
“…”
Tất cả mọi người đều cảm thấy biểu tình của La Thành không thể gọi là ngon.
“Nào,” Hà Nhật lại gắp cho La Thành, “Ăn nữa đi, dưa muối ngon thật!” Nói xong cũng tự gắp cho mình ăn ngon lành, khiến người khác nhìn đều cảm thấy dưa muối ngon hơn mọi khi.
La Thành dừng lại nhìn chằm chằm miếng dưa muối trong bát, hơn nửa ngày mới gắp lên bỏ vào miệng.
Lúc này tất cả mọi người mới thấy biểu tình của La Thành thật sự ăn ngon.
Tâm tình hiện giờ của mọi người cũng rất phức tạp. Nhất là Trần Thần, nhìn em trai nhà mình có người thương thầm trộm nhớ mà bản thân cậu ấy chưa nhận ra, vẫn chỉ coi người ta là anh em, là thuộc hạ. Người nọ thích Hà Nhật, vốn phải là chuyện vui, nhưng nghĩ đến thân phận của Hà Nhật cùng bốn vị hoàng phu trong tẩm cung với bốn vị hoàng tử, anh lại lo lắng.
“A Thần. Dùng cơm đi, đừng nghĩ nhiều.” Tề Xảo gắp đồ ăn cho vào bát Trần Thần, nhu hòa cười.
Trần Thần nhìn y, tâm tình kích động bình tĩnh trở lại, phiền não trong lòng cũng tạm thời buông xuôi.
Có chuyện gì sau hẵng tính! Nhìn cách La Thành biểu hiện chắc sẽ không làm Hà Nhật tổn thương, vậy là đủ. Hơn nữa còn có người anh trai này chống đỡ cho cậu ấy mà!
Mỗi người một tâm tư khác nhau ăn xong bữa sáng rồi ra ngoài.
Mọi người đi dạo phố phường náo nhiệt, mua không ít đồ, còn tạt vào cửa hàng đồ cổ, cửa hàng Tây Dương mà bên trong không có người nào, tiệm ngọc khí, tiệm trang sức, son phấn… Giữa trưa, mọi người tìm một “nhà hàng năm sao” trang hoàng sáng sủa nghỉ ngơi. Đồ ăn chỗ này tuy không bằng hương vị của Trần Thần nhưng cũng rất ngon, nếu không sẽ không có nước đặt chân tại kinh thành đất chật người đông này.
Tiết trời vẫn còn rét nên cảnh sắc tiêu điều ít nhiều, Tề Xảo đang mang thai cũng cần cẩn trọng, mọi người chỉ dạo chơi một vòng rồi thôi. Hơn nữa ở cổ đại cũng chẳng có nhiều thứ giải trí, một cái trống lúc lắc có thể chơi tới vài năm, huống chi là trong cái thời tiết rét run cầm cập này! May giờ đang là năm mới, đường phố vẫn rất náo nhiệt, nghệ thuật dân gian thất truyền ở hiện đại còn đang trong thời kì phồn hoa. Mọi người chưa từng xuất môn đến kinh thành chơi đùa vẫn được tận hứng.
Buổi chiều, mọi người đi dạo một chút rồi về nhà, ngoài mấy món đồ chơi lạ mắt ra cũng không mua mấy. Dẫu sao bảo bối trong hoàng cung không thiếu, những đồ vật phổ thông sao có thể lọt vào mắt bọn họ?
Về đến nhà, Trần Thần phân công Chi Hương đem đồ chơi cất đi, sau đó ôm Tề Xảo ngồi trên giường, mát xa cho y.
“Đáng tiếc không có sô pha.”
Tề Xảo híp mắt, đồng tình: “Ừ, ghế này dựa cứng quá. Phụ thân và cha cũng oán giận hoài, ngồi xong lưng đau ê ẩm.”
Trần Thần cười, tay tiếp tục mát xa cho Tề Xảo, “Ha ha…. Bọn họ ngày trước vẫn toàn ngồi loại này, giờ không quen sao?”
Tề Xảo mở mắt, liếc anh, “Được ngồi sô pha thoải mái như vậy ai còn muốn ngồi ghế cứng nữa! Mà thói quen này không phải do ngươi dưỡng ra à! Ghế dựa trong nhà đều do ngươi sửa lại còn đâu?”
“Vâng vâng, ta sai!”
Tề Xảo hất cằm, ngạo kiều hừ một tiếng. Nhưng thanh âm phát ra từ cổ họng chẳng có chút uy lực, ngược lại còn câu dẫn Trần Thần cúi đầu hôn y.
“A Thần, khi nào chúng ta trở về?”
“Không thích ở đây à?”
Tề Xảo vươn tay ôm cổ anh, dựa vào lồng ngực ấm áp, Trần Thần hết cách, rút hai tay lại ôm Tề Xảo ngồi bên giường.
“Không phải không thích,” Tề Xảo cọ cọ ngực Trần Thần, mấy ngày nay y càng ngày càng thích động tác này, “Chỉ là cứ thấy chộn rộn bất an, không tự tại bằng ở nhà.”
Trần Thần chậm rãi vuốt sống lưng y, dịu dàng an ủi, “Không sao, chúng ta sẽ sớm quay về.”
“Thật ư?” Tề Xảo ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ lấp lánh ngân quang.
“Ừ.”Trần Thần bật cười, ấn lên trán y một nụ hôn, “Nhanh thôi, chờ ta báo với Hà Nhật một tiếng rồi chúng ta trở về.”
Tề Xảo lập tức vui vẻ, mắt cười cong cong, “Ừm!”
“A Xảo ngốc.” Trần Thần bóp mũi y
“Ha ha… Có ngốc cũng là của ngươi! Ngươi hết đường bỏ ta rồi!”
“Á à~~~ Sao ta nỡ bỏ rơi được? Ta vui còn không kịp! Chụt…” Trần Thần hôn mạnh một cái.
Tề Xảo mím môi cười, trên gương mặt thanh tú thường thường tràn đầy hạnh phúc, gò má phiếm hồng, “Ngươi nói đó nha?”
“Ừ, ta nói.”
Tề Xảo cọ cọ trong lòng Trần Thần, cười ngọt ngào. Bất an khi tới nơi đất khách tiêu tán không ít.
Trần Thần ôn hòa cười, tròng mắt đong đầy yêu thương, nhẹ nhàng vuốt mát tóc dài sau lưng y, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Đây chính là phu lang của anh, người sẽ sóng vai cùng anh cả đời. Và đứa trẻ của anh và Tề Xảo, kế thừa huyết mạch của anh, một đứa trẻ giống với anh… Đột nhiên thấy lòng trướng trướng, hô hấp dồn dập, một ý niệm mãnh liệt bùng lên.
Ngay lúc này đây anh cực muốn kiếm thật nhiều tiền! Anh muốn làm ra thật nhiều tiền cho cha con bọn họ! Anh muốn cho bọn họ cuộc sống ấm no nhất, hạnh phúc nhất!
“Chúng ta sẽ sớm quay về!” Quay về rồi, ta sẽ đi kiếm tiền!
“Được.” Tề Xảo không biết hàm nghĩa trong lời nói của anh, ngây ngô cười vui vẻ.
Vài ngày sau, hoàn thành xong nghĩa vụ từ yết kiến, tiến cống đến bái phỏng, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về.
“Sao về nhanh vậy?” Hà Nhật cắn cắn khăn, hai mắt đẫm lệ (lầm to).
“Trong nhà còn nhiều chuyện phải lo! Giải quyết xong chúng tôi sẽ quay lại thăm cậu, hoặc cậu có thể đến chỗ tôi!”
Hà Nhật bĩu môi.
“Ha ha…” Trần Thần vỗ vai cậu, “Được rồi, đừng tùy hứng nữa. Cậu ở hoàng cung cũng có nhiều việc cần xử lý mà! Rảnh thì chạy tới tìm tôi, đến lúc đó con tôi cũng tròn mấy tháng tuổi rồi!”
Hai mắt Hà Nhật sáng lên, “Tui muốn làm cha nuôi!”
“Được.” Trần Thần chiều lòng. Đối với người anh em này anh cũng đành chịu!
“Cậu phải chuẩn bị đồ ăn đãi tui đấy! Phải làm thật nhiều thật nhiều món ngon!”
“Nhất định.”
“Thế còn coi được!”
“Ha ha…” Trần Thần xoa đầu cậu, động tác ra dáng anh trai gương mẫu.
“Lần này trở về tôi định xây một siêu thị, khi cậu tới còn có chỗ chơi đùa.”
“Thật hả?” Hà Nhật nhảy cẫng lên, “Cậu xây một cái ở kinh thành đi! Chỗ này chán chết!”
“Xây một cái trước xem kết quả thế nào đã, nếu được người dân hoan nghênh, tôi sẽ mở rộng đến kinh thành.”
“Rồi! Tui sẽ thu xếp địa điểm trước… Này, hay tui sửa lại mấy mặt tiền cửa hàng rồi nhượng lại cho cậu nhé! Cậu khỏi phải tốn tiền mua.”
“OK, làm phiền cậu, nhớ sửa nhé.”
“Chỗ anh em với nhau, yên tâm đi.”
“Ừ, có La Thành trông nom, tôi rất yên tâm.”
“Ai ai…” Hà Nhật mất hứng, “Cái gì gọi là có La Thành trông nom? Không có hắn cậu cũng cứ yên tâm, tui thế nào cậu còn không biết!”
Trần Thần quắc mắt nhìn Hà Nhật, nghĩ thầm: Chính vì hiểu rõ mới không yên tâm. Vạn nhất cậu động kinh, cho tôi cả một con phố, sao tôi chịu được!
——Kỳ thật Hà Nhật đúng là có suy nghĩ như thế.
Nhưng mà chưa kịp thực hiện đã chết non: bị La Thành cứng rắn ngăn cản. Giá trị cừu hận tăng lên trên mọi phương diện.
Đấy là chuyện sau này, trước mắt hai người còn đang bận lưu luyến.
“Hai ngày nữa Lục Hoài sẽ tới đây. Hắn là thủ hạ chính của đại quản gia, để hắn ở lại kinh thành chuẩn bị tôi có thể an tâm.”
“Tui biết Lục Hoài, đến lúc đó tui sẽ để hắn giao thiệp với thủ hạ của tui, cậu cứ yên tâm.”
Thân phận của Hà Nhật sờ sờ ra đấy, anh tất yên tâm, “Ừ.”
“Tui cần cha con Thạch Bình lưu lại vài hôm, mấy ngày nữa sẽ cho người đưa về.”
“Cậu lẹ lẹ nhé, siêu thị của tui còn chờ bọn họ đấy.”
“OK, nhanh thôi.”
“Ừ. Đúng rồi….” Trần Thần vỗ đầu, vẻ mặt hối tiếc, “Tôi quên mất tiêu!”
“Cái gì?” Biểu cảm Hà Nhật đầy dấu chấm hỏi.
“Máy tính! Tôi còn máy tính ở nhà! Cả di động nữa! Quay về tôi lấy cho cậu. Chỉ là hiện tại không có điện, chờ bọn Thạch Bình trở về làm máy phát, cắt dây điện từ rồi đấu với nguồn điện là cậu có thể dùng. Bên trong chứa không ít tư liệu, bản thân cậu cũng có thể đọc nghiên cứu một chút.”
Long lanh long lanh…. Ánh mắt Hà Nhật sắng quắc! Hai tay không ngừng chà xát với nhau.
“Có game không? Plants VS Zombies cũng được! Bao nhiêu năm rồi tui chưa chơi lại! Tay ngứa ngáy muốn chết!”
Trần Thần thở dài, “Cậu mà biết nghĩ thì hữu dụng biết bao!”
“Này đâu có vô dụng!”
“Thôi được rồi… Bên trong có Diablo, Immortal IV, CS, World of Warcraft, à còn mấy trò Guild Wars, Devil May Cry* chưa cài đặt!”
(*) Tựa đề của mấy trò chơi trên PC,mọi người tự tìm trên Google nếu muốn biết thêm chi tiết hen.
“Không sao không sao!” Hà Nhật cười mà nước miếng sắp rớt xuống đất, “Đủ chơi rồi!”
“Được rồi, chờ đấu điện xong sẽ đưa cho cậu.”
“Cậu mang cha con Thạch Bình đi luôn cũng được!”
Khóe mắt Trần Thần giật giật, “Cậu không định xây Trung Quan Thôn à?”
“Không sao, về rồi làm.” Trước game, hết thảy đều không là gì.
“…Đừng gấp, mất vài ngày thôi mà.”
“Được rồi, tui tranh thủ hai ngày tới sửa xong nó! Cậu đi mau đi, tui bây giờ phải quay lại làm việc!” Dứt lời quay đầu đi thẳng.
Trần Thần khóe miệng giật giật, lên xe ngựa trở về nhà. Mà về phía các đại thần, bọn họ chợt phát hiện ra bệ hạ hai ngày nay đặc biệt chăm chỉ, không cần giục phê duyệt tấu chương, ngày nào cũng thấy bóng người lắc lư trong cung, Trung Quan Thôn trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã xong hình dáng ban đầu. Một đám đại thần mỗi ngày ở nhà gạt lệ, bệ hạ của bọn họ cuối cùng cũng có tác phong bình thường! A, thần tiên trên trời, cầu các ngài phù hộ cho bệ hạ cứ mãi như này! Đám đại thần thành kính cầu nguyện, từ sớm đến tối thắp hương đốt nhang, cả nhà ăn chay. Ba vị nguyên lão kia còn bắt cháu chắt nội cả dòng họ ăn chay, một nhà mấy thế hệ tất cả đều như thỏ gặm củ cải trắng. Mà thời gian này trong kinh thành không có ai mua thịt cả! Suốt cả tháng giêng, những người có chút thân phận đều ăn chay! Điều này khiến bách tính trăm họ cảm thán: Hoàng đế thật lợi hại, triều đình thật thanh liêm, Đại Khánh quốc thật tốt!
Nhờ sự kiện này, uy vọng của Hà Nhật trong dân gian tăng vọt thần kì, tất cả người dân Đại Khánh quốc đều biết bọn họ có một minh quân tuyệt thế.
Những đại thần biết chân tướng sự việc tất nhiên sẽ không nói ra sự thật. Tin tức hoàng đế bị động kinh tuyệt đối không thể để lộ! Chuyện triều chính tự mình biết là được.
Có điều những đại thần nắm rõ sự tình từ đầu tới cuối lại gặp trở ngại, ngày qua ngày vác cái trán nổi đầy gân xanh xuất môn, gặp đồng nghiệp cũng như mình… A, ngươi cũng thế hả! Mà thợ xây trong kinh thành những ngày này cũng bận bịu hẳn, tường nhà các đại nhân gia ngày nào cũng bám đầy tro bụi, khiến họ ngày nào cũng phải chạy đến quét vôi.
Cứ thế, kinh thành nghênh đón tháng Giêng bận rộn của năm mới.
Còn Trần Thần ở Duy thành cùng Hà Nhật trong cung lại hoàn toàn chẳng hay biết. Song, đôi khi không biết mới là phúc! Người hiểu rõ sự kiện kia nhất là La Thành thì bị bắt quay mặt vào tường sám hối vài ngày, sau đó đi bái lạy tiên hoàng. Nhóm mật thám điều tra tin tức dứt khoát treo bức họa Hà Nhật cùng tiên hoàng trong phòng thờ phụng, mà vị tiên hoàng dưới suối vàng cũng gãi ót, cảm thán nói: Đúng là công nghệ cao! Vậy mà cũng làm được! Những hoàng tử cả đời vì tranh giành vương vị bị tiên hoàng làm thịt, từng người một bị dồn đến chân tường ngã rầm rầm —— Ai ngờ chúng ta lại bại dưới tay một tên ngu xuẩn! Không đúng, chúng ta không thua, chúng ta là bị phụ hoàng giết, tên ngu ngốc kia nhặt được tiện nghi mà thôi! Chúng hoàng tử kỳ tài tuyệt thế*, có dũng có mưu có dã tâm tự an ủi mình…
(*) Nguyên văn là Kinh thải tuyệt diễm ( 惊采 绝艳): một thành ngữ cổ nhằm miêu tả người tài hoa đến kinh ngạc và vô cùng xinh đẹp.
Mọi chuyện tiếp diễn như thường, thế giời càng thêm tốt đẹp!