Chương 17: Sau khi Lý Diệp trên Liễu Gia Bảng, khẩu khí cũng không giống
"Thiếu chủ, chính là như thế, Lục Thừa quả nhiên tâm tư ác độc giống như thiếu chủ nói."
Xích Nguyệt đi theo Lý Diệp nhiều năm, nhưng hiện tại nàng mới phát hiện mình kỳ thật chưa bao giờ hiểu Lý Diệp, đương nhiên cái này cũng không ảnh hưởng nàng trung thành với Lý Diệp.
Dù sao năm đó nếu không phải Lý Diệp nhất niệm chi nhân cứu nàng, nàng đã sớm chết đói ở đầu đường, thậm chí kết cục so với chết đói càng thảm hại hơn.
"Cũng coi như là thông minh."
Lý Diệp nghe xong khẽ gật đầu, nhưng nói thật hắn vẫn có chút thất vọng.
Ít nhất trong dự liệu của hắn, Lục Thừa này tốt xấu gì cũng coi như là thiên mệnh chi tử của nhân vật chính, thân hãm lồng giam làm sao nghịch chuyển tình cảnh của mình vẫn là chỗ hắn chú ý nhất, ai ngờ kết quả vẫn không thú vị như thế.
"Là bởi vì lúc trước ta tạo nên quá đơn nhất sao?"
Lý Diệp có chút buồn bực, tính ra thế giới huyền huyễn này là do tay hắn sáng tạo ra, ở một mức độ nào đó mà nói hắn chính là Tạo Vật Chủ của thế giới này.
"Thiếu chủ, có muốn nô tỳ giết hắn ngay bây giờ không, chấm dứt hậu hoạn?"
Xích Nguyệt quỳ trên mặt đất ngẩng đầu hỏi, nàng cũng không rõ vì sao Lý Diệp muốn lưu Lục Thừa kia một mạng, dù sao trong suy nghĩ của nàng, dùng thân phận công tử nhà mình, nghiền chết loại người này đơn giản giống như nghiền chết một con kiến hôi.
Cho dù Lý Diệp đã từng nói trên người người này có cơ duyên tạo hóa lớn lao, Xích Nguyệt vẫn có chút không thể nào hiểu được.
Dạng cơ duyên cùng tạo hóa gì, có thể làm cho thiếu chủ mình coi trọng?
Không phải nàng xem thường Lục Thừa, mà là căn bản không để Lục Thừa vào mắt.
Không chỉ là Lục Thừa, bao gồm Liễu gia, Lương Thành, thậm chí là Ngô Việt Quốc, chỉ cần thiếu chủ nguyện ý đều có thể dùng một ngón tay triệt để hủy diệt.
"Không vội, chờ một chút."
Lý Diệp lắc đầu.
Trong lòng lại đang nói, ngươi cho rằng ta không muốn sao! Ông trời ba ba không vui! Ít nhất cũng phải chờ hắn nghĩ biện pháp tiếp tục suy yếu hào quang nhân vật chính của Lục Thừa, để hắn ở bên ông trời ba ba thất sủng, hắn mới có cơ hội xuống tay."Tiếp tục nhìn chằm chằm."
Xích Nguyệt tuy nghi hoặc nhưng vẫn tiếp tục lĩnh mệnh rời đi.
Mà cùng lúc đó.
Thế lực khắp nơi tụ tập ở Lương Thành, rốt cục cũng nhịn không được muốn động thủ.
Cổ nhân nói tiên lễ hậu binh, nhưng đối với những thế lực này mà nói căn bản không tồn tại tiên lễ hậu binh, hôm nay bọn họ liên thủ không có ý định để Liễu gia tiếp tục tồn tại.
Lương Thành vốn là vùng đất trù phú của Ngô Việt Quốc, Lương Thành đã từng có tứ đại gia tộc.
Ngoại trừ Liễu gia và Lục gia năm năm trước bị người ta diệt môn chỉ trong một đêm, chỉ còn lại Chu gia và Ngô gia, hiện tại lại có thêm Lục Kiếm sơn trang, Điểm Thương sơn các môn phái.
Trong lúc nhất thời thanh thế to lớn, khí thế hung hăng!
Rất nhiều bách tính và thế lực khắp nơi ở Lương Thành đều sợ tới mức không dám thở mạnh một tiếng, nhao nhao đóng chặt cửa nhà, không dám thò đầu ra.
Đại trạch Liễu gia.
"Gia chủ! Không xong rồi!"
Một vị thám tử Liễu gia nhanh chóng tiến vào phòng khách chính quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nói, "Chu gia, Ngô gia, Điểm Thương Sơn, Lục Kiếm Sơn Trang các thế lực đã xuất hiện ở ngoài cửa!"
Lời vừa nói ra, trên sảnh chính của Liễu gia lại không thấy có người kinh ngạc và bối rối.
Gia chủ Liễu gia khí định thần nhàn nhã ngồi ở chủ vị, nghe vậy gật đầu nhẹ, cười nói với đám người trưởng lão Liễu gia khác, "Chư vị, đường xa mà đến là khách, cùng ta ra ngoài đón tiếp bọn hắn."
"Vâng! Gia chủ!"
Thám tử gia tộc vẻ mặt mộng bức, hoàn toàn không hiểu vì sao gia chủ cùng các trưởng lão lại trấn định như thế, nhưng cũng chính bởi vì loại trấn định này khiến trên dưới Liễu gia rất nhiều người, từ trong khiếp sợ cùng bối rối cực độ, chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Bọn họ từng người đều hoài nghi gia tộc có át chủ bài gì ở sau, có thể ngăn cơn sóng dữ hay không?
Dù sao đây chính là hơn mười gia tộc và môn phái cường đại, bất kỳ một người nào cũng sẽ không yếu hơn Liễu gia bọn họ bao nhiêu, tùy tiện đến hai ba người, Liễu gia bọn họ cũng không chắc gánh vác được.
Trước mắt, liên tiếp tới hơn mười vị!
Bên ngoài đại trạch Liễu gia.
Từng bóng người, khí thế hùng hổ, tùy tiện liếc nhìn cũng có thể nhìn thấy cao thủ nhiều như mây.
Thậm chí trong những người này, cao thủ Chu gia và Ngô gia một trong tứ đại gia tộc Lương Thành đều có vẻ không hề có cảm giác tồn tại, cười theo hầu ở một bên.
Đương nhiên mặc kệ là Điểm Thương Sơn, hay là Lục Kiếm Sơn Trang, hoặc là Chu gia cùng Ngô gia, những đại gia tộc này, đều không có tư cách trấn trụ được nhiều môn phái thế lực như vậy.
Chỉ có một người, cao to vạm vỡ.
Người này mặc cẩm bào, mặt như quan ngọc, thần sắc lạnh lùng.
Cao thủ các đại môn phái gia tộc rõ ràng đều là lấy hắn cầm đầu, nghe lệnh làm việc.
"Đại nhân, Liễu gia này không có khả năng không biết chúng ta đã đến, thế mà chưa từng có bất kỳ người nào xuất hiện nghênh đón, xem ra là căn bản không để đại nhân vào mắt a!"
Một vị cao thủ Điểm Thương Sơn cười lạnh mở miệng nói.
Từ thần thái cử chỉ của hắn có thể thấy được, đối với vị đại nhân trẻ tuổi này phi thường kính sợ.
Không!
Đâu chỉ là Điểm Thương Sơn, người của các đại môn phái đều như thế, gia chủ Chu gia và Ngô gia càng nịnh nọt giống như người hầu, đi theo làm tùy tùng.
Trang chủ Lục Kiếm sơn trang trực tiếp tiến lên, cao giọng nói: "Liễu Dịch An, còn không mau ra đây bái kiến Chỉ huy sứ đại nhân?!"
Tiếng như chuông đồng, rung động đến tâm can!
Chỉ một tiếng này cũng đủ để nhìn ra trang chủ Lục Kiếm sơn trang tuyệt đối là hạng người thực lực cường đại, ít nhất cũng là võ đạo đại sư thậm chí tiếp cận cảnh giới Tông Sư.
Giờ phút này, mọi người mới nhìn thấy gia chủ Liễu gia mang theo đông đảo trưởng lão gia tộc xuất hiện ở trước mặt.
Chỉ có điều khác với phản ứng sợ hãi bất an như gặp đại địch trong tưởng tượng của bọn họ, trên mặt mỗi người đều mang theo một nụ cười lạnh?
"Liễu gia kiêu ngạo quá! Thấy Chỉ huy sứ đại nhân còn không tiến lên hành lễ?!"
Gia chủ Chu gia thanh sắc đều lệ, cáo mượn oai hùm! Dù sao những năm này Liễu gia đè ép Chu gia cùng Ngô gia một đầu, hôm nay bắt được cơ hội bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua.
"Chỉ huy sứ đại nhân?"
Gia chủ Liễu gia nghe vậy, cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc quá lớn, thậm chí chỉ chắp tay, không lạnh không nhạt nói, "Không biết Chỉ huy sứ đại nhân đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, mong đại nhân thứ tội."
Nói xong không đợi người của các đại môn phái mở miệng, gia chủ Liễu gia đã thản nhiên nói: "Chỉ là không biết đại nhân đường xa mà đến, là có chuyện gì?"
"Hừ! Biết rõ còn cố hỏi!"
"Liễu Dịch An, hiện tại khắp thiên hạ đều biết lai lịch Liễu gia các ngươi, ngươi còn muốn tiếp tục giả ngu đến khi nào?"
Người của Chu gia và Ngô gia đều cười lạnh, trang chủ Lục Kiếm sơn trang lại càng cười âm hiểm, "Liễu huynh, ta xem giữa này có phải có hiểu lầm gì hay không, vừa vặn chỉ huy sứ đại nhân tự mình đến đây, chính là muốn điều tra rõ ràng, nếu Liễu gia các ngươi bị người ta oan uổng, vậy chắc chỉ huy sứ đại nhân cũng sẽ nhìn rõ mọi việc, tuyệt đối sẽ không oan uổng Liễu gia!"
"Đúng vậy!"
Người của các đại môn phái nhao nhao cười lạnh.
Thái Thượng trưởng lão Điểm Thương Sơn khẽ ngẩng đầu, khí thế trên người phóng lên tận trời, nội lực khổng lồ hóa thành một tầng cương khí hộ thể, vô cùng chói mắt!
Cao thủ cấp tông sư! Chiêu thức ấy khiến ánh mắt người Liễu gia đều ngưng tụ, nhưng sau đó khóe miệng lại mỉm cười, không ngờ nửa điểm cũng không bị ảnh hưởng.
"Nếu Liễu gia quả nhiên là dư nghiệt tiền triều! Vậy đừng trách chúng ta không niệm tình xưa, động thủ!"
Các đại môn phái và cao thủ gia tộc lần này đến, cũng không chuẩn bị để cho Liễu gia may mắn thoát khỏi, nhất là việc này ngay cả vị ở cung đình Ngô Việt quốc cũng bị kinh động, thậm chí phái tới Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ của Ngô Việt quốc! Người này là kẻ hung ác chưởng quản các đại gia tộc môn phái lớn nhỏ của Ngô Việt quốc, gia tộc và môn phái bị hắn theo dõi hầu như không một ai có thể may mắn thoát khỏi.
"Ồ? Chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt này?"
Chẳng ai ngờ rằng, Liễu gia gia chủ nghe vậy lại khịt mũi coi thường cười lạnh một tiếng.