Chương 113: Đừng giận, sau này tôi không dám nữa!
“Triệu Dật! Chuyện ngày hôm nay tôi không kịp có mặt, nhưng nếu tên kia có tìm cậu gây phiền phức thì cậu cứ nói cho tôi biết một tiếng…”
Trên đường trở về khu ký túc xá, Lục Đào thì thầm nói: “Tôi không phải khoác lác, nếu so về tiền bạc thì tôi không so được. Nhưng nói về số má thì tôi cũng là người có tiếng ở đây, trong nhà cũng có nhiều người làm trong chính phủ. Ở xa thì không dám nói, nhưng ở trong phạm vi Giang Châu này thì không có vấn đề gì.”
Triệu Dật cười cười, sảng khoái đáp ứng: "Được! Có việc thì sẽ tìm cậu, sẽ không khách sáo với cậu.”
Thật ra, không cần Lục Đào nói Triệu Dật cũng có thể cảm nhận được. Lúc nhóm bọn họ ăn chơi cùng nhau, cho dù là Đinh Triển, Ngụy Xuyên hay là Tôn Lượng đều rất khách khí. Ngay cả chủ tịch Đặng Lâm của Kim Hồng Ảnh đối với Lục Đào cũng rất thân thiện.
Điều này hiển nhiên không phải là vì nể mặt Lục Đào, mà rõ ràng là nể người trong nhà của hắn. Thái độ của bọn họ chứng tỏ năng lực của người nhà Lục Đào rất lớn.
Một tên sinh viên như Lục Đào thì bản thân đương nhiên chẳng có năng lực gì để nói, vì thế người khác nể mặt hắn như vậy thì đơn giản chính là trong nhà hắn có tiền hoặc có quyền. Nhưng mà Lục Đào đã nói trong nhà hắn không có nhiều tiền, vậy thì rõ ràng là nhà hắn có quyền, hơn nữa quyền cũng không hề nhỏ!
Lục Đào khẽ gật đầu, trên mặt vẫn như trước lộ vẻ đầy tiếc nuối: “Ài! Bỏ lỡ cơ hội đánh nhau, đúng là khó chịu thật.”
Triệu Dật tò mò nhìn Lục Đào hỏi: “Cậu rất thích đánh nhau sao?”
Lục Đào cười tủm tỉm nói: “Cậu cũng đừng xem thường tôi! Đám người chúng tôi từ nhỏ đã đánh nhau đến lớn, thường xuyên đánh đến mặt mũi bầm dập. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn, người trong nhà cũng sẽ không quản. Sau này lên học cấp 2 thì việc này mới ít lại…”
Triệu Dật cười nói: “Không ngờ cậu lại thích bạo lức như vậy ha ha ha. Ngày mai tôi phải ra nước ngoài một chuyến, có thể phải về trễ mấy ngày. Nếu tên kia quay lại tìm phiền toái thì giao cho cậu xử lý nhé.”
Lục Đào trợn tròn mắt nói: “Cậu đi New Zealand mua ngựa sao?”
Triệu Dật gật đầu nói: “Đúng, đã hẹn với anh Đặng rồi.”
Trên mặt Lục Đào đầy vẻ ghen tị nói: “Tôi thật sự rất hâm mộ cậu! Nói đi là đi, đúng là quá thoải mái. Không được, không được, khi cậu trở về thì nhất định phải mời anh em ký túc xá chúng tôi ăn bữa cơm mới được!”
Triệu Dật cười vui vẻ nói: "Được! Tôi sẽ mang quà về cho các cậu.”
Lục Đào trêu chọc vài câu, lập tức nghiêm túc nói: “Đặng Lâm người này tôi không quen, y và anh Lượng thì có quen biết hơn một chút. Nhưng hắn là chủ tịch tập đoàn Kim Hồng, tôi thấy công ty của cậu cũng đầu tư trong ngành phim ảnh, nếu cậu và hắn có quan hệ tốt thì sau này có lẽ sẽ có chỗ để hợp tác. Nói cho cậu biết một chút, trong tay của hắn có một chuỗi rạp chiếu phim, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Chuỗi rạp chiếu phim?
Triệu Dật lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Lục Đào, hắn cười nói: “Đã hiểu.”
Lục Đào cười nói: “Thật ra cậu cái gì cũng biết rồi, tôi cũng chỉ là nhiều chuyện nhắc tới một chút mà thôi. Trước khi đi học, tôi thật sự không nghĩ trong đám bạn cùng phòng lại có một tên yêu nghiệt như cậu đấy.”
Tạm dừng một chút, Lục Đào nói thêm: “Trong tay tôi cũng có một số tiền, không được nhiều lắm, chỉ có hai triệu tệ. Nếu cậu có bất kỳ khoản đầu tư nào đáng tin cậy hoặc con đường khác phát tài, không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của cậu, thì cứ báo cho tôi một tiếng nha.”
Triệu Dật cười nói: "Được! Có con đường phát tài an toàn, chắc chắn tôi sẽ rủ cậu chơi cùng.”
.......
Buổi tối, Triệu Dật đang chơi game trong ký túc xá, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.
Sở Lê Lê: Có thời gian không, tôi mời cậu ăn khuya...
Mời mình ăn khuya?
Triệu Dật: Sao thế! Cảm ơn tôi đã ra tay giúp cô sao?
Sở Lê Lê: Đúng vậy! Có chịu nể mặt hay không đây.
Triệu Dật: Không cần đâu! Đổi lại là bất cứ bạn học nào trong lớp thì tôi đều sẽ làm như vậy, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi không cần để ý.
Sở Lê Lê: Cảm ơn cậu là thật, nhưng tôi muốn mời cậu uống rượu nói chuyện, có một ít chuyện tôi căn bản không tìm thấy ai để nói cùng.
Triệu Dật nhíu nhíu mày, vẫn còn đang do dự thì Sở Lê Lê gửi đến một tấm ảnh.
Bàn ăn thông thường, khăn trải bàn có chút quen thuộc, chai rượu đã được mở sẵn.
Sở Lê Lê: Chỗ cũ! Tôi chờ cậu.
Sở Lê Lê: Bên kia có hai người đàn ông, ánh mắt trông rất xấu xa không ngừng nhìn tôi, cậu đến đi tôi sợ say rượu sẽ gặp chuyện.
Triệu Dật không nói gì.
Cô gái này, rõ ràng chính là tiền trảm hậu tấu.
Nếu như cô ấy còn ở trong ký túc xá, mình chắc chắn 100% sẽ không đi. Đằng này cô ấy đã chạy tới quầy thịt nướng ngồi, rượu cũng đã mở xong mới gọi mình tới...
Thôi, tới nghe chuyện vậy.
Triệu Dật vẫn có một chút hứng thú đối với cô gái Sở Lê Lê này. Cô gái này một mặt rất thành thục, rất cởi mở, thậm chí còn vượt qua một số ít thiếu nữ đã bước vào xã hội. Nhưng một mặt khác lại có dang vẻ rất thuần khiết, tựa như hai mặt sáng và tối. Triệu Dật cũng muốn biết vì sao hoặc trong hoàn cảnh nào, mà cô ấy lại có dáng vẻ như hiện tại như vậy.
Lúc Triệu Dật đến quán nướng, cũng vừa đúng lúc chủ quán đem lên mấy xiên thịt đã nướng xong, bình rượu trước mặt Sở Lê Lê cũng đã cạn bớt.
Triệu Dật quét mắt nhìn chung quanh một vòng, làm gì có ánh mắt xấu xa của tên đàn ông nào, bên cạnh cũng chỉ có một đôi tình nhân khác đang nhỏ giọng nói cười.