Chương 136: Dụng ý khó dò, phải đánh bại hắn!
Ở trong đám đông lúc này đi ra mấy người, dẫn đầu là một gã thanh niên. Người này một thân hàng hiệu Hermes, trên cổ tay mang theo đồng hồ Patek Philippe giá bán vài triệu, nhìn thoáng qua cũng có chút đẹp trai.
Gã thanh niên hướng về phía bên này đi qua, hắn cười nói: “Băng Lạc, cũng tới rồi à.”
Tần Băng Lạc khẽ nhíu mày, giọng nói mang theo mấy phần lạnh nhạt hồi đáp: “Quan Trạch! Chúng ta không có thân như vậy, vui lòng gọi tên tôi cho đúng!”
Vẻ mặt Quan Trạch bỗng nhiên có chút lúng túng, dù sao thì cũng đang ở trước mặt nhiều người như vậy. Thế nhưng Tần Băng Lạc cũng không cho hắn một chút mặt mũi.
Quan Trạch mỉm cười, ánh mắt lập tức rơi vào trên mặt Triệu Dật, hắn nói: “Được rồi, là do tôi lỡ lời... Tần tiểu thư, đây là bạn của cô sao?”
Tần Băng Lạc lạnh nhạt nói: “Ừm.”
Tần Băng Lạc đáp ứng trả lời thế nhưng cũng không có ý tứ giới thiệu, rõ ràng Tần Băng Lạc đối với Quan Trạch cũng không ưa, cô cũng không muốn cùng hắn giao lưu gì thêm.
Trong lòng Quan Trạch âm thầm tức giận, nhưng mà ngoài mặt không hiện bất cứ điều gì, hắn bước tới đưa tay ra nói: “Tôi là Quan Trạch! Chào anh bạn.”
Triệu Dật mỉm cười đưa tay ra bắt, đáp lời: “Triệu Dật, hân hạnh được làm quen.”
Quan Trạch cười nói: “Người anh em nghe giọng nói của cậu, dường như không giống người địa phương nha?”
“Ừm! Tôi là người Thiên phủ, tới đây du lịch.”
Quan Trạch khẽ ồ một tiếng, tiện tay chỉ về bãi xe nói: “Người anh em cũng thích chơi xe sao, có muốn tới chạy thử 2 vòng không?”
Triệu Dật vừa muốn cự tuyệt, trong đầu chợt truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
“Quan Trạch dụng ý khó dò, kích hoạt nhiệm vụ tạm thời: Tiếp nhận khiêu chiến của Quan Trạch và đánh bại hắn.”
“Nhiệm vụ tạm thời ban thưởng: Dựa theo tiến độ hoàn thành mà định đoạt.”
Triệu Dật có chút bất ngờ, hệ thống còn quản đến việc này sao?
Được rồi! Nói thế nào đi nữa, có nhiệm vụ thì cứ làm thôi!
Triệu Dật mỉm cười trả lời: “Tôi chỉ mới đến, cho nên còn chưa hiểu quy tắc ở nơi đây.”
Quan Trạch nghe Triệu Dật kiểu nói như vậy, hai mắt lập tức sáng lên hắn đáp lời: “Xem ra, người anh em đối với xe đua chắc hẳn cũng rất quen thuộc nha?”
Triệu Dật cười nói: “Hiểu sơ sơ.”
Quan Trạch mỉm cười nói: “Xem ra cậu cũng là người trong nghề, nhất định phải đi một vòng quanh núi Tây Sơn này. Nếu như chưa từng chạy qua nơi này, thật sự không thể coi là người trong giới đua xe được.
Triệu Dật cười nói: “Được! Không thành vấn đề.”
Quan Trạch nhìn thấy Triệu Dật sảng khoái đáp ứng, đôi mắt hắn khẽ híp một cái, cười nói: “Tối hôm nay ở đây náo nhiệt như vậy, chính là bởi vì tôi mở một cuộc tranh tài. Do đó mọi người tập trung ở đây chính là vì cuộc thi đấu này.”
Ở bên cạnh Mộc Dao hiếu kỳ chen vào hỏi: “Tranh tài gì thế?”
Quan Trạch cười nói: “Trận tranh tài hôm nay gọi là ‘Khiêu chiến cực hạn.’ Bất luận là người nào có mặt ở đây, đều có một lần cơ hội khiêu chiến đường đua núi Tây Sơn. Người nào có thành tích tốt nhất sẽ có cơ hội so tài với tôi, nếu như thắng được tôi sẽ nhận được số tiền mặt là 2 triệu tệ.”
Quan Trạch quay đầu chỉ về nơi xa xa, ở đó có một cái màn ảnh khổng lồ: “Toàn bộ quá trình đua xe sẽ được máy bay không người lái phát sóng trực tiếp, hình ảnh quá trình đua sẽ được truyền về màn hình ở đây cho mọi người quan sát. Người nào có hứng thú thì sau trận chung kết còn có thể thách đấu với nhau.
Hai mắt Mộc Dao lập tức sáng lên: “Hai triệu tệ! Người thắng anh trực tiếp lấy được hai triệu sao?”
Quan Trạch cười nói: “Đúng vậy! Đua với tôi đến đỉnh núi, ai có thời gian ngắn nhất sẽ nhận được 2 triệu tệ. Hôm nay người dự thi cũng không ít, có thể nói người chơi xe có tiếng ở Thượng Hải đều đã tập trung ở nơi này. Hôm nay đối với giới đua xe ngầm chính là một ngày hội lớn.”
Mộc Dao tò mò hỏi: “Anh giữ cửa sao? Có lòng tin đến thế à? Nếu cao thủ đều tụ tập ở đây, anh không sợ bị mất trắng 2 triệu tệ sao?”
Quan Trạch mỉm cười, thẳng thắn hồi đáp: “Ha ha, không giấu gì cô trước đó tôi đã đi bái sư học nghệ, hiện tại chính là muốn dựa vào trận tranh tài này để thử tay nghề. Nếu như tôi thắng thì 2 triệu này vẫn là của tôi, đương nhiên nếu như tài nghệ tôi không bằng người khác thì có chơi có chịu. Hai triệu này xem như là một cơ hội so chiêu với cao thủ. Huống chi, cá cược lần này là do tôi phụ trách, cho nên ít nhiều gì thì tôi ở đây cũng kiếm được chút tiền.”
Quan Trạch liếc mắt nhìn Tần Băng Lạc thấy cô vẻ mặt đều bình tĩnh, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Triệu Dật nói: “Chủ yếu làm vậy chính là vì náo nhiệt mà làm một chút giải thưởng, thắng thua đối với tôi chỉ là phụ. Dù sao nếu chỉ vì tiền thì làm cái khác so với việc này đều sẽ kiếm được nhiều hơn… Thế nào Triệu Dật, cậu có muốn tham gia hay không?”
Ha ha!
Treo thưởng 2 triệu rồi mời tôi tới tham gia tranh tài, xem tôi giống như là chó cướp xương đi cướp 2 triệu tệ của anh sao?
Nhìn tôi giống như người không có nổi 2 triệu à?
Triệu Dật thản nhiên nói: “Anh treo thưởng cho trận này 2 triệu, tôi không muốn tham gia. Tôi thật sự không quen tham gia những trận tranh tài do người khác treo thưởng. Nếu không thì để tôi treo thưởng đi, 2 triệu không thành vấn đề. Mọi người tranh tài, tôi sẽ là người giữ cửa, nếu 2 triệu không đủ tôi sẽ tăng thêm… 5 triệu thế nào?
Vẻ mặt Quan Trạch lập tức thay đổi. CMN! Ông đây khổ sở vì trận tranh tài này mà sắp xếp, tên này ở đâu nhảy ra cướp cờ là ý gì?
Nếu để cho tên này đứng ra làm chủ, ông đây hôm nay coi như thắng cuộc cũng phải đối với nhà mi ăn nói khép nép.
Quan Trạch vốn dĩ muốn dẫn Triệu Dật tham gia trận đấu này, chính là vì để cho Triệu Dật thấp hơn hắn một bậc. m thầm làm nhục Triệu Dật một phen, thế nhưng không nghĩ rằng bị Triệu Dật nhìn thấu, trái lại còn bị phản ngược. Trên mặt hắn lập tức có chút ngượng ngùng cùng cảm giác như bị người khác nhìn thấu âm mưu, trở tay thay đổi cục diện.