Chương 146: Anh Phi Long, cho mượn chiếc xe
“Tần tiểu thư! Làm phiền cô giúp chúng tôi làm người trung gian, có được không?”
Quan Trạch rất nhanh tìm được người phù hợp làm trung gian. Tần Băng Lạc là người cả hai bên đều tín nhiệm, cho nên để cô làm người trung gian là quá phù hợp.
Tần Băng Lạc do dự một giây, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được!”
Quan Trạch nhanh chóng gọn gàng hỏi: “Các cậu muốn đặt bao nhiêu?”
Trương Tử Sơn thoải mái nói: “Hai triệu! Triệu Dật thắng!”
Tất cả mọi người, ngay cả Triệu Dật cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn Trương Tử Sơn. U là trời! Bị điên không chỉ có một người.
Mấy người này còn cùng nhau nổi điên sao?
Chu Văn Tĩnh khẽ cắn môi nói: “500 ngàn! Triệu Dật thắng!”
Mộc Dao cũng kích động nói: “300 ngàn! Triệu Dật thắng!”
Sau khi Mộc Dao nói xong, còn quay đầu lôi kéo Tần Băng Lạc: “Lạc Lạc, cậu có muốn đặt cược không?”
Tần Băng Lạc bất đắc dĩ nói: “Tôi không phải đang làm trung gian sao?”
Đám người bỗng nhiên nhìn ra được, vừa rồi Tần Băng Lạc có chút do dự. Bởi vì cô làm người trung gian thì sẽ không tiện đặt cược.
Mộc Dao chẳng hề để ý điều này, cô nói: “Làm người trung gian chẳng qua là để có người giữ tiền, miễn cho có người sẽ quỵt nợ mà thôi. Chính cậu cũng muốn đặt cược cơ mà, với lại cũng không ảnh hưởng. Đúng không, Quan Trạch?”
Quan Trạch nhìn bọn người Trương Tử Sơn, trong lòng khẽ đánh giá lại một lần. Tiền đặt cược của bọn họ là 2,8 triệu, cộng thêm Triệu Dật 2 triệu đã là 4,8 triệu. Chỉ cần thắng là sẽ có một số tiền lớn!
Quan Trạch ra vẻ hào phóng nói: “Tần tiểu thư, nếu như cô muốn đặt cược thì cứ đặt, không ảnh hưởng gì cả. Chẳng lẽ cô tin Triệu Dật có thể thắng được tôi hay sao?”
Tần Băng Lạc mỉm cười nói: “Hắn là bạn của tôi, tôi tin tưởng phán đoán của hắn. Nếu anh đã nói không ảnh hưởng, vậy tôi cũng đặt cược 1 triệu!”
“Phán đoán của hắn?”
Trương Tử Sơn cười nói: “Trong lúc anh Phi Long và anh chuẩn bị so tài, hai người bọn tôi phân biệt mỗi người đặt 1 triệu và 500 ngàn cho anh Phi Long. Chính là anh Dật đã nhắc nhở chúng tôi, nói anh có thể thắng. Cho nên bọn tôi mới đổi chủ ý, bằng không. Bọn tôi hiện tại đừng nói là thắng, đều đã sớm thua sạch. Đã như vậy, lần này bọn tôi chắc chắn tin tưởng anh Dật! Nhiều lắm thì cứ xem như là lúc trước đặt cược bị thua…:
Chu Văn Tĩnh cũng theo sát nói: “Đúng! Nhiều lắm coi như lúc đầu đặt cược thua!”
Đã trải qua ván đầu tiên kiếm được ít tiền, Chu Văn Tĩnh lần này ủng hộ ra mặt. Mặc dù cơ hội nhìn rất xa vời, thế nhưng ván đầu tiên đặt Quan Trạch thắng, nhìn cơ hội không phải cũng rất xa vời sao?
Ánh mắt Quan Trạch nhìn vẻ mặt Triệu Dật, trong lòng tức giận!
CMN! Thì ra là hắn xúi giục!
Bởi vậy, lúc trước vì lý do gì mà bọn hắn bỗng nhiên đều mua mình thắng, nói hết nửa ngày thì ra hắn ở giữa giở trò!
Sau khi kinh ngạc, trong lòng Quan Trạch bỗng nhiên dâng lên mấy phần áp lực, tên này chẳng lẽ rất lợi hại sao?
Cho dù hắn lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng chạy hơn mình được. Dù gì hắn cũng không phải là người địa phương, cũng chưa từng chạy qua con đường núi này. Do đó muốn thắng được mình thì đây chính là điều kiện trước tiên hắn phải đạt được. Còn nói sẽ chiến thắng, không phải là nói mớ giữa ban ngày sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Quan Trạch khẽ buông lỏng.
Quan Trạch cười nói: “Nói hay lắm! Được, nếu các người đều đã đặt cược, vậy tôi sẽ tiếp! Mấy người các cậu theo thứ tự là 2 triệu, 2 triệu, 1 triệu, 500 ngàn, 300 ngàn. Tổng cộng là 5,8 triệu, Tần tiểu thử! Tôi đến chuyển khoản cho cô.”
Quan Trạch lúc trước thắng hơn 1 triệu, vốn là treo thưởng có 2 triệu. Cộng thêm trong thẻ hiện tại còn có 3 - 4 triệu, vừa vặn hoàn toàn đủ thanh toán. Hắn cũng không sợ Tần Băng Lạc quỵt nợ, vì ra vẻ mình gọn gàng nhanh nhẹ. Sau khi hắn hỏi số thẻ, lập tức chuyển 5,8 triệu qua.
Chu Văn Tĩnh cùng Trương Tử Sơn cũng chuyển tiền qua, Triệu Dật lấy điện thoại ra chuẩn bị chuyển khoản, Tần Băng Lạc lập tức ngăn lại, cô nói: “Không cần chuyển, thua chuyển cũng không muộn, Dao Dao cậu cũng vậy.”
Quan Trạch nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt lập tức cứng lại một chút.
Quan hệ thân thiết của bọn họ liếc qua là thấy được ngay.
Trong lòng Quan Trạch càng thêm tức giận, mặt ngoài lại ra vẻ không có gì, hắn nói: “Triệu Dật! Tiền cũng đã chuyển, chúng ta có thể bắt đầu. Ở chỗ này có không ít xe, cậu xem trọng xe nào cứ nói tôi sẽ ra mặt…”
Triệu Dật mỉm cười, không có để ý tới Quan Trạch. Hắn quay đầu sang bên cạnh thấp giọng nói chuyện với Trương Tử Sơn, bỗng nhiên hắn cất bước đi về phía chiếc xe McLaren GT ngừng cách đó không xa.
Gã đàn ông mặt theo biệt danh Phi Long, tên thật là Nhậm Phi Long đang tựa ở trên xe hút thuốc. Hắn đang nhìn chăm chú bên này, trên mặt biểu hiện có một chút phức tạp. Nhìn thấy Triệu Dật bỗng nhiên đi tới, ánh mặt lập tức có chút ngạc nhiên.
Triệu Dật ở trước mặt gã đàn ông ngừng lại, mỉm cười nói: “Anh Phi Long?”
Gã đàn ông mặt thẹo bỏ xuống tàn thuốc trong tay, khẽ dùng chân vê tàn thuốc dưới đất, thoải mái cười nói: “Là ta! Có việc gì?”
Triệu Dật quay đầu hất cằm về phía Quan Trạch một chút, cười nói: “Triệu Dật, đến từ Thiên Phủ. Em cùng Quan Trạch đánh cược anh Phi Long chắc hẳn cũng đã nhìn thấy, Em muốn mượn McLaren của anh Phi Long thi đấu một chút. Không biết anh Phi Long có đồng ý cho mượn được không?”
Khẽ dừng lại, Triệu Dật mỉm cười nói tiếp: “Nếu như có hư hại, em sẽ bồi thường toàn bộ. Mặc kệ thắng thua, em mời anh Phi Long đi uống rượu.”
Ánh mắt của Nhậm Phi Long có chút ngạc nhiên đánh giá Triệu Dật, không nói đến chuyện xe, chỉ là hỏi: “Có thể thắng sao?”