Chương 222: Khác giới chỉ vì nối dõi, cùng giới mới là tình yêu đích thực
Đối với đánh giá mà Bạch Nguyệt đưa ra, Diệp Thiến gật đầu rất đồng tình.
"Hôm qua anh ấy đưa mình đi dự tiệc. Một bữa cơm tám người ăn hơn 40.000 tệ. Tiền thuê phòng giải trí riêng có lẽ là cũng tốn rất nhiều tiền. Nhưng mà anh ấy rất chăm sóc mình, toàn bộ bữa ăn không hề ép mình uống một ngụm rượu nào. Những người bạn của anh ấy dường như cũng rất tôn trọng mình, không có ai ép mình uống rượu… Tích cách anh ấy thực sự tốt. "
Bạch Nguyệt cười nói: "Đây không phải là bạch mã hoàng tử của cậu sao? Ha ha, cậu cảm thấy anh ấy như thế nào?”
Diệp Thiến lắc đầu: "Hiểu biết quá ít, không thể đánh giá tốt được. Nhưng mà có thể khẳng định một điều là anh ấy rất khác so với đám con nhà giàu mà chúng ta thường biết."
Bạch Nguyệt gật đầu đồng ý: "Thật sự có khác! Rất có sức hút. Thiến Thiến à! Cậu thật may mắn. Ha ha, đi làm bán thời gian một tuần mà gặp được một người như vậy. Có lẽ đó là chân mệnh thiên tử của cậu đấy..."
Diệp Thiến cười tủm tỉm phản kích nói: "Xem hôm nay cậu dành không ít lời hay cho anh ấy. Có phải là động lòng rồi không, nếu động lòng thì cậu lấy đi!”
Bạch Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Cậu cứ mạnh miệng đi! Nếu mình thật sự ra tay, chẳng may đoạt được anh ấy thật thì chỉ sợ cậu sẽ hận mình đến chết. Muốn cùng mình cắt áo chia tình!”
Diệp Thiến cười nói: "Làm sao có thể! Cậu mới là tình yêu đích thực của đời mình!"
Bạch Nguyệt nói đùa: "Khác giới chỉ vì con nối dõi. Đồng giới mới là tình yêu đích thực sao, ha ha!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Nào Tiểu Nguyệt đến đấy, để mình thương một cái…”
"Ha ha ha!"
...
Triệu Dật lái xe trở lại khu chung cư đối diện trường học. Lần nữa đến phòng giao dịch ở khu chung cư, rồi thuê lại vị trí đỗ xe ở bên cạnh chỗ cũ.
Hai chiếc ô tô đậu cạnh nhau trông vô cùng bắt mắt.
Nhân viên bất động sản ở đó biết được đều có chút ngạc nhiên. Hai chiếc xe, một là Porsche Cayenne turboS và một chiếc Ferrari. Khu chung cư chúng ta có người giàu như vậy sao?
Nhân viên bất động sản ở đó đã đặc biệt điều chỉnh góc của một chiếc camera. Chuyên để nhắm vào vị trí hai chiếc xe của Triệu Dật.
Không phải bọn họ muốn giám sát Triệu Dật vì lợi ích gì đó, mà là nếu xe trong hầm để xe có chuyện gì, bọn họ cũng không thể bồi thường nổi. Có camera giám sát thì ít ra cũng có người để đổ tội đúng không?
Xử lý chỗ đậu xe xong, Triệu Dật quay lại trường học.
Sau khi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm Tống Dật Minh để hỏi vị trí văn phòng của mấy giáo viên. Triệu Dật bắt đầu hành trình đến thăm từng người giáo viên bộ môn của hắn.
Chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Làm sớm xong sớm, cũng miễn cho bạn cùng phòng phải điểm danh hộ mà phải kinh hồn táng đảm.
"Đông Đông Đông!"
Triệu Dật gõ cửa rồi sau đó đi vào. Đến trước mặt giáo viên dạy tiếng Anh tên Dương Tuyết Phương: “Giáo viên Dương.”
Dương Tuyết Phương hơi khó hiểu hỏi: "Cậu là ai?"
Triệu Dật tươi cười giới thiệu bản thân: "Em là Triệu Dật học năm nhất lớp số 2 khoa quản trị kinh doanh. Gần đây, em đang rất bận rộn với chuyện khởi nghiệp, có mấy tiết học trên lớp không đến học được. Do đó hôm nay đặc biệt đến đây nói xin lỗi cô.”
Dương Tuyết Phương khịt mũi, trong mắt hiện lên một chút hứng thú: "Khởi nghiệp sao? Em mới là sinh viên năm nhất đã bắt đầu khởi nghiệp rồi sao?"
Là một giáo viên đại học, sinh viên trốn tiết học cũng nhiều, sắp đến kỳ thi người đến xin xỏ cũng nhiều. Nhưng bây giờ mới khai giảng một tháng mà lại có sinh viên chủ động đến xin lỗi, chuyện này cũng là lần đầu tiên cô gặp.
Triệu Dật cười nói: "Trong nhà em có mở công ty, nên từ nhỏ đã tiếp xúc tương đối nhiều. Hiện giờ lên đại học, thời gian có khá nhiều cho nên muốn luyện tập một chút.”
Dương Tuyết Phương không phải loại giáo viên ngoan cố không hiểu chuyện, cô rất có hứng thú bèn hỏi: "Đã bắt đầu kinh doanh chưa?"
Triệu Dật gật đầu: "Gần đây em đã mở cửa hàng thức ăn nhanh 'Tình cờ gặp gỡ' ở bên cạnh sân bóng rổ của trường chúng ta... "
Dương Tuyết Phương sửng sốt một chút: "Tiệm bán thức ăn nhanh đó là do cậu mở đó sao? Lúc đi ngang qua tôi đã nhìn thấy, trang trí rất hoành tráng, làm ăn có vẻ rất tốt..."
Triệu Dật cười nói: "Cửa hàng ăn nhanh đó không phải để kiếm tiền, chủ yếu là do trong lớp có một số sinh viên nghèo, gia cảnh tương đối khó khăn. Cho nên em đã làm đơn với nhà trường để mở cửa hàng này, nhân viên trong cửa hàng tất cả đều là sinh viên có hoàn cảnh khó khăn. Họ đều là những người đã đăng ký vay vốn ở quỹ hỗ trợ sinh viên của trường. Em làm việc này cũng xem như là giúp đỡ bọn họ mộ tay, còn công ty của em thì ở khu Vũ Tông, đó là một công ty đầu tư…”
Ánh mắt của Dương Tuyết Phương rất ngạc nhiên, mới là sinh viên năm nhất mà đã mở công ty đầu tư!
Đúng là hậu sinh khả uý, thật đáng sợ!