Chương 271: Không biết là đã mua bao nhiêu thứ?
“Chủ tịch! Đơn hàng đã được đặt xong. Lần lượt là siêu thị Hướng Vĩnh Huệ và công ty vật tư y tế. Sáng ngày mai họ sẽ bốc hàng lên xe rồi vận chuyển đến khu Bạch Bối, khoảng mười hai giờ trưa thì sẽ đến nơi. Ảnh chụp là danh sách mua hàng và chi phí.”
Hiệu suất làm việc của Quan Tâm rất cao. Lúc Triệu Dật trở về khách sạn thì đã nhận được báo cáo của cô cùng với hình ảnh danh sách.
Triệu Dật xem qua một chút. Ngoài danh sách hàng hóa ra, cô cũng chuẩn bị cho mỗi cụ già và công nhân viên một phần quà Tết Trùng Cửu. Giá trị của mỗi phần quà cũng không thấp, 498 tệ một phần.
Không hết hai trăm nghìn tệ, vẫn còn dư lại hơn năm mươi nghìn.
“Rất tốt! Số tiền còn lại cô cứ giữ lấy.”
“Vâng!”
Sáng hôm sau, Triệu Dật cùng với Diệp Thiến và Bạch Nguyệt lái xe đến viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão này nằm ở trên núi, phong cảnh nơi này đẹp và thanh tịnh, đúng là một nơi tuyệt vời để dưỡng già.
Nơi này cũng không quá rộng. Phòng ốc và thiết bị có thể thấy là đã sử dụng lâu rồi, có vẻ hơi cũ kỹ. Nhưng môi trường rất sạch sẽ và gọn gàng.
Lúc ba người Triệu Dật đi vào viện dưỡng lão, Trương Đông đã chờ sẵn từ sớm, lúc này ông ta lập tức chạy ra đón. Nhìn thấy Triệu Dật, ánh mắt hắn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Bởi vì so với tưởng tượng của hắn, Triệu Dật trẻ tuổi hơn nhiều.
“Vị này chắc là Ngài Triệu nhỉ? Tôi là người đã liên lạc trước với anh, Trương Đông…”
Triệu Dật bắt tay với Trương Đông, cười nói: “Xin chào!”
Nhìn thấy ánh mắt không giấu được vẻ chờ mong của Trương Đông, Triệu Dật nói: “Danh sách anh gửi tôi đã cho người chuẩn bị đủ, còn chuẩn bị thêm cho mọi người một phần quà Tết Trùng Cửu. Đoán chừng khoảng mười hai giờ trưa nay sẽ được chuyển đến. Đồ vật có hơi nhiều cho nên ông cần phải sắp xếp thêm người để vận chuyển mới được…”
Trương Đông kích động nói: “Không vấn đề gì! Nhân viên của chúng tôi cũng có thể làm. Ngài Triệu! Thật sự rất cám ơn anh. Anh thật sự là một người tốt bụng!”
“Anh khách sáo quá rồi! Tôi nghe Diệp Thiến nói rất thích đến nơi đây. Hơn nữa mọi người cũng rất nhiệt tình, đối xử với người già cũng rất tốt. Nên tôi nghĩ tiện tay giúp đỡ một số chuyện, hy vọng các cụ ở đây sẽ có một cuộc sống tốt hơn…”
Tự nhiên Triệu Dật trao toàn bộ công lao cho Diệp Thiến, Trương Đông lại khen ngợi Diệp Thiến một hồi. Khen cô không những xinh đẹp lại còn tốt bụng, rất được các cụ yêu thích, khen đến nỗi Diệp Thiến có hơi xấu hổ.
Diệp Thiến đứng sát lại, khẽ hỏi: “Rốt cuộc là anh đã mua bao nhiêu thứ vậy? Tôi thấy Trương Đông thật sự là quá nhiệt tình với anh đấy…”
Triệu Dật nháy mắt mấy cái: “Cũng không nhiều.”
Diệp Thiến nghi ngờ nhìn Triệu Dật, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin tưởng.
Không nhiều mà Trương Đông lại bày ra dáng vẻ thế này?
Hừ! Dù sao đợi lát nữa cũng sẽ biết!
Ngay lúc này, một bà cụ tóc bạc khoảng bảy mươi tuổi đi tới. Nhìn thấy Diệp Thiến thì hai mắt sáng lên: “Tiểu Diệp! Cháu tới rồi à.”
Trên mặt Diệp Thiến lộ ra nụ cười: “Đúng vậy! Bà Trương! Hôm nay là Tết Trùng Cửu nên cháu tới thăm bà một chút. Gần đây bà vẫn khỏe chứ?”
Trên mặt bà Trương lộ ra nụ cười hiền lành đáp: “Ở đây có người chăm sóc, có người nói chuyện, cũng không cô đơn. Đương nhiên là khỏe rồi.”
Ánh mắt bà Trương nhìn về phía Triệu Dật nói: “Cậu nhóc này trông thật đẹp trai, cười lên cũng rất đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là một chàng trai tốt. Tiểu Diệp! Mắt nhìn người của cháu thật không tệ đó nha.”
Diệp Thiến có chút lúng túng nói: “Bà Trương! Bọn cháu chỉ là bạn bè bình thường.”
Bà Trương cười tủm tỉm nói: “Ai cũng bắt đầu là bạn bè bình thường trước rồi mới phát triển thêm. Người trẻ tuổi chính là muốn kết bạn nhiều hơn, đặc biệt là những người bạn tốt… Nguyệt Nguyệt, Tiểu Triệu, tới đây ngồi đi.”
Bà Trương trở về phòng, một lát sau lại xách theo một giỏ trái cây tới.
“Đến đây! Cùng ăn trái cây đi. Bà lớn tuổi rồi, con mắt to hơn cái bụng, không ăn được nhiều lắm. Mà không ăn thì sẽ bị hư mất…”
Diệp Thiến khẽ hỏi: “Dạo gần đây anh Lý có hay tới thăm bà không?”
Ánh mắt Bà Trương hiện lên vẻ tức giận: “Nó mà tới sao? Ngoài lúc đòi tiền nó mới tới tìm bà. Những lúc khác nó còn nhớ tới người mẹ sắp chết này sao? Xem như bà không có đứa con trai nào như nó!”
Thở hổn hển vài hơi, vẻ tức giận trong mắt Bà Trương lập tức biến mất: “Không nhắc đến cái tên phá gia chi tử kia nữa. Tới đây! Tiểu Diệp! Ăn táo đi. Bà mua được vài hôm rồi nhưng không thể ăn nổi. Cháu phải giúp bà xử lý nó!”
Khóe miệng Triệu Dật lộ ra ý cười.
Không ăn được táo mà vẫn mua sao?
E là táo này vốn chuẩn bị cho Diệp Thiếp.
Mọi người đang trò chuyện, bỗng nhiên Triệu Dật nhận được cuộc gọi từ Quan Tâm.
Cô và hàng hóa đã đến trước cửa viện dưỡng lão.
“Được! Tôi ra ngay.”
Triệu Dật đứng dậy vẫy tay với Trương Đông đang ở bên kia, cười nói: “Đồ đã đến! Mọi người giúp đỡ chuyển vào một chút nhé!”
“Được!”
Trương Đông gào lên gọi các nhân viên nam đang làm việc ở viện dưỡng lão đi theo Triệu Dật. Vừa ra khỏi cửa, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến há hốc mồm.